Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 36: trọng phản tông môn.
Liên tục mấy ngày ngự kiếm phi hành, hôm nay mấy người cuối cùng cũng về đến
Đoạn Hồn sơn.
Lần này đi ra ngoài du lịch, Đinh Hạo thu hoạch được rất lớn, chẳng những tu
vi được tăng lên rất nhiều, lại càng có nhận thức sâu sắc về tu chân giới,
không còn là thái điểu không biết chút gì nữa. Thấy sắp sửa quay về môn phái,
trong lòng không khỏi có chút chờ mong!
Mặc dù Vô Cực Ma tông bây giờ không thể so được với ngày xưa, đã lạc phách đến
mực không thẻ chịu được, nhưng dù thế nào thì cũng là môn phái tu chân của
chính mình!
Đến Đoạn Hồn sơn rồi, Phùng Tinh Nhiên vốn hoạt bát lại trở nên trầm mặc ít
nói, mấy vị lão gia đều biết rõ tâm ý của nữ nhân này, cũng không tiện nói ra.
Đinh Hạo thấy còn cách tông phái của mình càng lúc càng gần, hơn nữa cũng đã
hoàn thành lời hứa với Phùng Tinh Nhiên, liền dừng lại trước mấy người nói:
- Mấy vị, cũng đã về đến Đoạn Hồn sơn, vãn bối chắc hẳn cũng không cần lưu
lại nữa. Chuyến đi này mấy vị tiền bối đã chiếu cố đến vãn bối rất nhiều, thật
là cảm kích vô cùng. Ừm, những lời vô nghĩa không nói nhiều, xin chia tay ở
đây thôi!
- Lời này của tiểu ca là nói quá rồi. Lần này mấy người chúng ta chưa giúp đỡ
tiểu ca được chút gì, cuối cùng lại còn phải dựa vào trận pháp của tiểu ca để
chạy thoát. Tiểu ca đối với mấy người chúng ta đều có ân huệ. Huống chi ta và
Tinh Nhiên đều đã lấy được không ít chỗ tốt của tiểu ca. Ba chuyện mà Niếp
Phong đã đáp ứng tiểu ca tùy lúc đều hiệu lực. Nếu tiểu ca đã có việc, mấy
người chúng ta cũng không lưu lại thêm nữa. Hy vọng sau này sẽ có ngày gặp
lại!
Niếp Phong thản nhiên nói, hai trưởng lão kia cũng gật đầu nói phải, chỉ có
Phùng Tinh Nhiên trầm mặc không nói.
Thấy mấy người đã nói như vậy, Đinh Hạo cũng không nói nhiều, đang ngự kiếm
chuẩn bị rời đi thì Phùng Tinh Nhiên nói:
- Tiểu tặc ngươi theo ta, ta có mấy lời muốn nói với một mình ngươi!
Khuôn mặt Đinh Hạo biến sắc, món vay đã đến lúc trả rồi, bất quá muốn trốn
cũng không được. Mấy người kia đều nhếch miệng cười, kỳ quái nhìn theo hai
người rời đi.
Phùng Tinh Nhiên rời khỏi mấy người rồi cũng không nói gì, chỉ bay mãi về phía
trước. Đinh Hạo thấy như vậy cũng chỉ có thể cắm đầu đi theo. Giây lát sau,
Phùng Tinh Nhiên dừng lại bên cạnh cái hồ sâu, quay lưng về phía Đinh Hạo.
Đinh Hạo vừa thấy cái hồ, vẻ mặt lại biến sắc. Cái hồ này chính là lần đầu
Đinh Hạo nhìn thấy nữ nhân này tắm trần.
Từ từ, Phùng Tinh Nhiên quay người lại, hai mắt nhìn thẳng vào mặt của Đinh
Hạo, nhẹ giọng nói:
- Ngươi tính khi nào thì cưới ta?
Giọng nói tuy bình thản, nhưng lời này nói ra như thạch phá thiên kinh. Nói
rồi một vừng đỏ hồng đã phủ lên khắp khuôn mặt đến chiếc cổ trắng như thiên
nga.
- Cô nương nói thế có ý gì đây. Cô nương và ta hoàn toàn không cảm tình.
Huống gì chắc chắn là địch không phải là bạn. Chữ “cưới” phải nói từ chỗ nào
đây?
Đinh Hạo tuy trong lòng kinh hãi, nhưng vẫn bình tĩnh nói.
Phùng Tinh Nhiên sắc mặt biến hẳn, ngước đầu phẫn nộ nhìn Đinh Hạo nói:
Nếu quả thật là địch không phải bạn, ngươi còn có thể sống đến ngày nay sao.
Ta và ngươi không có tình cảm …
Thanh âm vốn đang mạnh mẽ dần trở nên yếu ớt, cuối cùng không thể nghe thấy
được!
Phùng Tinh Nhiên dừng lại một chút rồi nhẹ giọng nói:
- Huống chi thân thể ta đã bị ngươi thấy toàn bộ, lại thêm … lại thêm lúc ở
Tụ Bảo tông ngươi đã từng sờ soạng ta … sờ vào đùi của ta. Nếu như ngươi không
có ý với ta, vì sao ngươi lại nhiều lần khinh bạc với ta?
Đinh Hạo tự rủa mình lúc đó đúng là hiện thân của sắc quỷ, bây giờ thì thực sự
không thể tìm ra lời phản bác được nữa rồi. Giây lát sau, đành làm mặt dày
nói:
- Lúc đó chính là cô nương véo ta trước, ta chỉ còn đáp trả mà thôi, căn bản
không có ý khinh bạc cô nương!
- Ngươi còn dám giảo biện, nếu ngươi muốn đáp trả mà thôi sao còn cứ sờ tới
sờ lui đùi của ta. Nếu như không phải ta ra tay ngăn cản ngươi thì tiểu tặc
ngươi không biết còn muốn làm thêm chuyện gì nữa. Dù sao ngươi cũng phải có
trách nhiệm với ta?
Phùng Tinh Nhiên nghe thấy lời vừa rồi của Đinh Hạo lập tức nổi giận mắng.
Lời này vừa nói ra khiến Đinh Hạo không còn gì để nói nữa, nghĩ thế nào cũng
không ngờ những lời này mà Phùng Tinh Nhiên cũng có thể nói được!
Thấy Đinh Hạo cứng họng, Phùng Tinh Nhiên đắc ý cười một tiếng, vẻ mặt không
ngờ lại càng quyến rũ động lòng người, cười khanh khách rồi giương mắt nhìn
Đinh Hạo nói:
- Nói đi, ngươi tính xử lý mối quan hệ giữa hai chúng ta thế nào?
- Cô nương và ta đều là người tu chân, nên lấy việc tu đạo làm đầu, chuyện
cảm tình không nên đàm luận nhiều. Huống gì tu vi của ta hèn kém, xuất thân
lại càng bình thường, sợ với cao không được đâu!
Thực sự là không còn cách nào, Đinh Hạo nói mà chính mình cũng không biết đang
nói điều gì nữa.
Phùng Tinh Nhiên tức giận nói:
Ngươi vốn lo lắng chuyện đó à? Không thành vấn đề, cha ta thương yêu ta nhất,
ngươi có thể yên tâm được rồi!
Cuối cùng lúc này Đinh Hạo đã ý thức được điều mình vừa mới nói, nghe thấy lời
vừa rồi của Phùng Tinh Nhiên, lập tức trợn tròn mắt, biết nàng chắc chắn đã
hiểu lầm ý của mình rồi. Hắn lập tức nghiêm mặt lại nói:
- Hảo ý của cô nương Đinh Hạo xin tâm lĩnh, chỉ có điều trước mắt Đinh Hạo
vẫn còn chưa tính đến việc đó!
Nhìn quanh một vòng rồi tiếp tục nói:
- Mong cô nương thay ta nói lời xin lỗi với mấy vị trưởng lão, xin cáo từ ở
đây!
Nói rồi liền ngự trên Nghịch Thiên Ma kiếm hoảng hốt chạy trốn!
- Tiểu tặc hãy nhớ mỗi năm đến Luyện Ngục Ma tông thăm ta một lần, nếu không
ta quyết không bỏ qua cho ngươi!
Xa xa truyền lại tiếng quát yêu kiều của Phùng Tinh Nhiên.
Đinh Hạo hãy còn đau đầu với Phùng Tinh Nhiên thì sơn môn của Vô Cực Ma tông
cũng đã hiện ra trước mắt. Có thể nguyên nhân chính là tông chủ đã phân phó
mọi người ai nấy tự đi ra ngoài, khiến cho những thành viên của Vô Cực Ma tông
vốn đã ít lại càng ít thêm. Trên đường đi, chỉ thấy lơ thơ vài người. Mấy
người thấy Đinh Hạo quay về cũng chỉ gật đầu ra dấu, vẻ mặt lạnh lùng thản
nhiên. Đinh Hạo cũng không để bụng, trong lòng có chút chua xót. Những người
này trong mắt toàn là một vẻ bi ai và thất vọng thê lương.
Bởi vì việc tiến cống đã rất khẩn cấp, mà Vô Cực Ma tông vội vàng chuẩn bị lại
càng thấy rõ là vô lực như vậy, khiến cho môn nhân vốn đã mất đi lòng tin với
môn phái càng tuyệt vọng hoàn toàn. Nếu cửa quan này không vượt qua thì tư
cách cư trú ở Đoạn Hồn sơn cũng muốn mất đi!
Đinh Hạo tận lực dùng “Liễm Tức thuật” để nén tu vi lại ở mức Dung Hợp sơ
khởi, tuy so với lúc xuống núi đã có tiến bộ, nhưng vẫn còn có thể chấp nhận
được, vừa mới vào cửa môn phái lại trực tiếp đi thẳng vào tàng thư phòng. Hồ
Thạc vẫn ngồi nửa sống nửa chết như cũ trong tàng thư phòng, chỉ khi thấy Đinh
Hạo tiến vào hai mắt không hồn mới phát ra tinh quang, đứng dậy nghênh tiếp,
vẻ mặt rất kích động nhưng lại không nói một lời nào.
Đinh Hạo chỉ quét mắt qua là đã biết Hồ Thạc chỉ trong một năm ngắn ngủi tu vi
đã tăng lên đến Khai Quang sơ kỳ, trong lòng liền biết nhất định hắn đã có thủ
đoạn phi thường, nếu không tuyệt đối không có thể nhanh chóng đạt đến cảnh
giới này như vậy, không khỏi xem trọng người này thêm mấy phần.
Đinh Hạo đối với chuyện riêng cũng không hỏi han, chỉ bảo Hồ Thạc đem hết
những chuyện lớn nhỏ những ngày qua của Vô Cực Ma tông thuật lại một lượt.
Giây lát sau, Hồ Thạc nói dứt, Đinh Hạo đã biết được bởi vì tông chủ sắp xếp
đi lịch lãm khiến cho đệ tử trong môn phái lại tổn thất thêm vài người, càng
là có hai người chết không rõ ràng, nhưng dường như việc lịch lãm thu hoạch
lại vô cùng bé nhỏ, hai người thở dài không ngừng. Đinh Hạo đã đạt được mục
đích cũng không muốn ở lại lâu, để lại mười viên thượng phẩm tinh thạch rồi
rời đi.
Vừa mới vào trong phòng mình, lại thấy Trần Lĩnh đã ở sẵn đó. Thấy Đinh Hạo
bước vào Trần Lĩnh lạnh lùng nói:
- Đồ đệ giỏi, về rồi mà không đến bái kiến sư phụ trước, ngược lại còn khiến
vi sư phải tìm đến, đúng thật là không tôn trọng sư trưởng!
Đinh Hạo bật cười nói:
Sư phụ nói thế thật là thú vị. Đồ nhi vừa mới về mà tìm bái kiến sư phụ không
kịp, ngược lại sư phụ lại như không thể chờ đợi được tìm đến quở trách tội của
đệ tử, không khỏi nói không thông rồi!
Thấy Đinh Hạo nói như thế Trần Lĩnh cũng không để lòng, giương mắt nhìn Đinh
Hạo giây lát rồi cười nói:
- Hảo đồ đệ quả nhiên bất phàm, tu vi lại tăng tiến, vi sư đã có kinh nghiệm
với ngươi, tuy tò mò nhưng biết ngươi tuyệt đối không nói. Bất quá ta và ngươi
cũng có danh thầy trò, đồ đệ bất phàm, mặt của vi sư cũng rạng rỡ thêm. Tương
lại đồ nhi thành đạt cũng hẳn là không bạc đãi vi sư đúng không?
Đinh Hạo sao còn không biết tâm ý của Trần Lĩnh, cười ha hả nói:
- Đương nhiên, sư phụ với Đinh Hạo ân trọng như núi, một tay mang đồ nhi gia
nhập vào tu chân giới, đồ nhi sao dám quên ân tình của sư phụ!
Lời còn đang nói, tay đã mang mấy khối tinh thạch thượng phẩm dâng lên.
Trần Lĩnh vốn khuôn mặt âm trầm lại lộ ra một chút hiền lành, nói mấy lời an
ủi:
- Tốt, tốt, không uổng công vi sư đã tài bồi cho ngươi một phen!
Lời còn chưa dứt, hai tay đã thu lấy tinh thạch.
Cân nhắc một hồi, Đinh Hạo nói với Trần Lĩnh:
- Đồ nhi còn có một chuyện muốn nhờ mong rằng sư phụ đáp ứng!
- Có lời cứ nói hết đi, chỉ cần trong phạm vi năng lực của ta, vi sư đều đáp
ứng với ngươi. Bất quá ngươi mà cũng có việc xin ta, cũng thật sự là ly kỳ a!
Lúc này Trần Lĩnh tâm tình đang vui vẻ, thái độ đối với Đinh Hạo cũng chòa
thuận hơn hẳn.
- Đồ nhi muốn tham dự Hồn Luyện tông hội lần này, mong sư phụ dẫn kiến cho đồ
nhi!
Đinh Hạo nghiêm mặt nói.
- Ồ, chuyện này hả? Vi sư có thể đến chỗ Mã Phong dẫn kiến ngươi lên. Nhưng
hiện tại tình huống trong môn phái ngươi cũng không phải là không biết, có
vượt qua được cửa ải tiến cống hay không còn chưa biết được, cho dù vượt qua
ải đó thì cũng còn cần tông chủ gật đầu mới được, chuyện này khó khăn khá lớn!
Trần Lĩnh nghe thấy lời này mặt lộ vẻ khó xử.
Đinh Hạo đã sớm biết lúc này thao tác khó khăn, từ trong thắt lưng trữ vật đem
ra từng khối tinh thạch thả xuống mặt bàn trước mặt, cân nhắc một chút rồi đem
trữ vật thủ trạc đoạt được từ tương Như Vân đưa ra, nhưng không động đến những
thứ Phùng Tinh Nhiên tặng, rồi lại nói:
- Sư phụ xem thử những vật này có thể đủ để sử dụng hay không. Đương nhiên
những vật phẩm này hoàn toàn không sử dụng cho việc tiến cống của môn phái, sử
dụng thế nào sư phụ hẳn hiểu rõ!
Đinh Hạo khiến cho Trần Lĩnh thất thần một lúc, cúi đầu không nói giống như
đang cân nhắc cả nửa ngày, sau đó hai mắt phát ra kỳ quang nhìn thẳng vào Đinh
Hạo nói:
- Nếu như môn phái ta có thể vượt qua được kiếp nạn tiến cống này, ta bảo đảm
khiến ngươi có được tư cách tham gia Hồn luyện tông hội!
Đinh Hạo gật gật rồi nghiêm mặt nói:
- Đệ tử tin vào thủ đoạn của sư phụ, đương nhiên đệ tử cũng biết không để sư
phụ phải làm không công. Khi sư phụ vì đồ nhi mở đường dẫn lối, đến lúc đó đồ
nhi còn vật phẩm khác đem tặng, nhất định sẽ không làm sư phụ thất vọng!
Trần Lĩnh thở dài nói:
- Ngươi cấp cho ta chỗ tốt cũng nhiều lắm rồi. Cho dù ngươi có tin hay không,
bây giờ vi sư đối với ngươi đã không có ác ý, hy vọng sau này ngươi có thể
thật sự đối xử với vi sư bằng tình sư đồ!
Dừng lại một chút, Trần Lĩnh thu dọn sạch sẽ tất cả những vật phẩm trên bàn,
đứng dậy nói:
- Việc vừa rồi vi sư đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không khiến ngươi phải thất
vọng. Hy vọng ngươi hiểu được!
Nhìn theo bóng Trần Lĩnh ra đi, Đinh Hạo cũng bắt đầu xem xét lại một lần nữa
quan hệ sư đồ giữa hai người!