Thế Tử Cao Dương


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 30: Thế tử Cao Dương

Trở về nơi ở, Đinh Hạo không thể nhịn được nữa lấy toàn bộ những thứ vừa mới
đấu giá được và kết hợp với những tài liệu đã có trong trữ vật giới chỉ xem có
thể luyện chế được một kiện trận pháp nào hay không.

Mặc dù Vô Cực Ma Tông có rất nhiều phương pháp luyện chế pháp bảo nhưng tu vi
hiện tại của Đinh Hạo không đủ. Pháp bảo cường đại mà không có đủ chân nguyên
để duy trì thì không thể luyện chế ra được. Chỉ có trận pháp hoàn toàn dựa vào
tinh thạch duy trì mà luyện chế ra, Đinh Hạo nhớ lại những tài liệu cần thiết
để luyện chế vài dạng trận pháp, cuối cùng sau khi so sánh thì chọn ra “Thập
Phương Huyễn Ma trận”.

Thập Phương Huyễn Ma trận là một loại huyễn trận, trận này không có tác dụng
công kích cường đại, chỉ thuần túy dùng để vây khốn người. Khi tu chân giả
tiến vào trận này sẽ không ngừng bị tâm ma xâm nhập, tổng cộng có tất cả chín
đạo tâm ma, chỉ cần hoàn toàn ngăn được chín đạo tâm ma này là có thể tự nhiên
ra khỏi trận, nếu không thì sẽ bị vây khốn ở trong đó. Cho dù là người có định
lực vô cùng kiên định nếu muốn hoàn toàn phá trận cũng cần ba đến năm ngày,
nếu như kẻ nào định lực yếu ớt, nếu muốn đột phá trận này càng là phải cần mấy
trăm ngày. Nhìn thì có vẻ vô dụng, nhưng nếu như trong lúc chiến đấu mà làm
cho đối phương tiến vào trận này, bản thân lại có thể thong dong rời đi, lúc
đó thì “Thập Phương Huyễn Ma trận” tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.

Luyện chế một trận pháp này đã sử dụng đến hơn phân nửa những vật hôm qua Đinh
Hạo mua được, mười khối cực phẩm tinh thạch và trăm khối thượng phẩm tinh
thạch làm năng lượng vận chuyển cho trận, ngoài ra còn lấy từ trong trữ vật
giới chỉ ra một viên “Huyễn Ma Thạch”. Trận này tính ra Đinh Hạo cũng là bỏ
kha khá vốn, đương nhiên đối với công dụng của trận này hắn cũng là phi thường
hài lòng.

Ngày đấu giá cuối cùng rốt cục cũng đã bắt đầu, vừa đi vào đại sảnh đã phát
hiện người hôm nay còn nhiều hơn hôm qua rất nhiều, ngoại trừ vài đại môn phái
ra thì còn có các tán tu đạo ma tu vi tạp loạn, thậm chí còn có mấy người tu
vi so với Niếp Thiên chỉ kém hơn một chút.

Vừa vào đại sảnh được một lúc Đinh Họa đã trông thấy thân ảnh của Âm Phong
chân nhân, nhưng cũng chưa để ý thì người này đã chẳng biết tung tích đâu nữa.
Nhưng xem hoàn cảnh xung quanh, chuyện tiên giới kiếm quyết này hẳn là không
chỉ có đạo ma lục tông biết. Đinh Hạo mới đến chỗ của Luyện Ngục Ma Tông còn
chưa kịp ngồi đã trông thấy Độc Cô Sách và Thạch Ngọc Sương đi về phía bên
này, hai người nhanh chóng đi đến chỗ Phùng Tinh Nhiên nói chuyện một lúc rồi
lập tức rời đi.

Hai ngày bán đấu giá đầu tiên của Tụ Bảo Tông đều là tài liệu tu chân, mà ngày
cuối cùng này được bán đấu giá đều là pháp bảo đã thành phẩm. Tài liệu tu chân
mặc dù cũng trân quý dị thường, nhưng đối với người không biết luyện chế mà
nói thì không nghi ngờ gì chính là phế phẩm, mà pháp bảo đã thành phẩm thì lại
hoàn toàn bất đồng, đối với kẻ không biết gì về luyện chế thì pháp bảo thành
phẩm là sự lựa chọn tốt nhất.

Bất kể là Luyện Ngục Ma Tông hay các đại tông phái khác đối với hội đấu giá
hôm nay coi trọng dị thường, mặc dù đều biết là tiên giới kiếm quyết khẳng
định đến cuối cùng mới gặp, nhưng người của vài tông phái đều đã âm thâm tự
đánh giá rốt cục nên hạ thủ như thế nào. Vừa rồi không biết Độc Cô Sách, Thạch
Ngọc Sương cùng Phùng Tinh Nhiên nói với nhau những gì, nhưng nhìn vào vẻ mặt
âm trầm của mấy người liền biết rằng khẳng định là đều đã có những dự định bất
đồng.

Qua một khoảng thời gian khai mạc, Vương Thiên Hữu cũng đã lấy ra món đồ được
đấu giá đầu tiên trong ngày hôm nay.

- Định Hồn Châm, trung phẩm pháp khí, giá thấp nhất ba nghìn thượng phẩm tinh
thạch!

Vương Thiên Hữu nói.

Định Hồn Châm cũng xem như là một loại pháp bảo ác độc của ma môn, châm này
nhỏ như lông trâu, phát ra thì vô thanh vô tức, nhưng một khi bị trúng châm
này thì toàn thân nát rữa mà chết, đến nguyên anh cũng trốn không thoát được.

Vương Thiên Hữu vừa nói dứt lời đã có không ít tu luyện giả trong ma môn cùng
tranh đoạt, một lát sau đã được một tán ma áo xanh dùng giá cao năm nghìn tinh
thạch mua được.

Liên tiếp vài vật phẩm được đấu giá sau đó đều là loại trung phẩm pháp khí
này, Đinh Hạo vẫn như cũ không có chút động lòng nào. Nói thật ra thì mấy thứ
pháp khí này cũng tính là không tệ, nhưng bời vì đã có rất nhiều phương pháp
luyện chế pháp khí trong Vô Cực ma công, nhãn quang của Đinh Hạo sớm đã tăng
lên cảnh giới rất cao rồi.

Mặc dù bản thân bây giờ không có thực lực để luyện chế, nhưng theo tu vi dần
dần tăng lên thì cũng chỉ là chuyện sớm muộn, ngược lại tài liệu để luyện chế
mới là thứ Đinh Hạo cần, càng huống chi pháp bảo do chính mình luyện chế ra
thì sử dụng mới có thể đắc tâm ứng thủ, tâm ý tương thông được.

Nhưng những vật được bán đấu giá hôm nay đối với tu chân giả bình thường mà
nhìn thì đều tràn ngập sức hấp dẫn. Nếu như có một dạng pháp bảo trong tay,
khi tranh đấu với người đương nhiên là có thể thực lực đại tăng, nếu như hai
người thực lực hơn kém không nhiều, kẻ có pháp bảo lợi hại đương nhiên có thể
chiếm hết tiện nghi, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả thắng bại cuối
cùng. Bởi vậy mấy kiện pháp bảo kia thứ sau giá lại đắt hơn thứ trước lần lượt
được mua sạch. Nhìn vẻ mặt những người trong đại sảnh càng ngày càng hứng trí,
đều chờ mong những thứ pháp khí tốt hơn sẽ xuất hiện!

- Phi kiếm Thiên Khấp, thượng phẩm pháp khí, giá thấp nhất là sáu nghìn tinh
thạch!

Lúc này Vương Thiên Hữu lại lấy ra một thứ pháp khí nữa.

- Bảy nghìn tinh thạch!

Vương Thiên Hữu vừa mới dứt lời đã thấy Độc Cô Sách tiếp lời nói.

Đinh Hạo nghi hoặc nhìn về phía Phùng Tinh Nhiên. Chú ý thấy ánh mắt của Đinh
Hạo, Phùng Tinh Nhiên mỹ mục lóe lê, giải thích:

- Thiên Khấp kiếm ở tu chân giới cũng được tính là một kiện pháp khí nổi
danh, kiếm này khi công kích thì phát ra âm thanh giống như quỷ khóc, nhiễu
loạn tấm trí của địch nhân, khiến người ta bị hãm nhập vào trong đó không có
năng lực phản kháng, cho nên cũng xem như là đồ tốt!

- Tám nghìn tinh thạch!

Thạch Ngọc Sương tiếp lời nói.

- Xem ra Thiên Khấp này quả nhiên bất phàm, cũng dẫn đến vài tông phái tranh
đoạt a!

Đinh Hạo âm thầm cảm thán.

- Một vạn tinh thạch!

Chu Minh Diệu của La Phù tông nói.

- Một vạn hai nghìn tinh!

Từ phương hướng của Xích Thành tông phát ra một giọng nói ưu nhã, nghe giọng
thì rõ ràng là nam nhân, nhưng lại có thể cảm giác được một loại khí chất âm
nhu của nữ tính, Đinh Hạo lập tức biết rằng giọng này khẳng định là phát ra từ
Trữ Độ Hư.

- Một vạn năm nghìn tinh thạch!

Lại là Chu Minh Diệu của La Phù tông hô lên, tiếng này vừa phát ra bên trong
phòng liền trờ nên an tĩnh hơn rất nhiều.

Đây đã là giá cao nhất trong lần đấu giá lần này rồi. Quả nhiên không ngoài dự
liệu, Chu Minh Diệu như nguyện đã lấy được Phi Kiếm Thiên Khấp.

- Thiên Tâm bảo giáp, trung phẩm pháp khí, giá thấp nhất bón nghìn thượng
phẩm tinh thạch!

Lúc này Vương Thiên Hữu đã lấy ra vật phẩm được đấu giá cuối cùng.

Câu này vừa dứt, liền đã nghe thấy trong phòng phát ra rất nhiều tiếng khinh
thường. Lẽ ra vật đấu giá cuối cùng phải là vật tốt nhất, nhưng Phi Kiếm Thiên
Khấp trước đó so với nó rõ ràng là trân quý hơn rất nhiều, bởi vậy mọi người
đều rất là khó hiểu.

Nhưng Đinh Hạo lại phát hiện ra vật này vừa xuất hiện, người của vài đại tông
phái đều lộ ra thần thái khẩn trượng thận trọng, liên hệ đến sự xuất hiện
không hợp lý của vật này, liền hiểu ra bí mật của tiên giới kiếm quyết khẳng
định là được giấu ở trong bảo giáp này. Đây có thể là cách mà Tụ Bảo Tông vì
hòa hoãn áp lực của các tông phái mà tận lực sắp xếp.

Vừa đúng lúc này thì Phùng Tinh Nhiên lại liếc mắt ra hiệu cho Đinh Hạo, Đinh
Hạo liền lập tức khẳng định mình phán đoán không sai, trong lòng cũng không
khỏi có chút bối rối!

Một lát sau thấy trong phòng vẫn huyên náo như cũ, thế nhưng lại không có ai
ra giá, Đinh Hạo liền lập tức biết mọi người nghĩ gì. Người không biết công
dụng của vật này thấy nó giá cả quá cao, không tham gia đấu giá.

Các đại tông phái tuy biết sự trân quý của nó nhưng nghĩ rằng dù có đấu giá
thắng được nó, cuối cùng có thể có được bảo vật này hay không hết thảy đều
phải xem thực lực, tịnh không phải là ai ra tay trước thì có lợi, cho nên
người của vài đại tông phái đều không muốn phí công tiêu khoản tiền oan uổng
này.

Điều đó trực tiếp khiến cho tình huống khó xử này phát sinh, Vương Thiên Hữu
xem ra đã đầy đầu mồ hôi rồi. Vốn là Tụ Bảo Tông mang vật này ra đấu giá đã là
chịu thiệt rất nhiều rồi, nhưng mà vật này lưu lại cũng không được, mà bán ra
với giá thấp lại càng không phải là ý định của Tụ Bảo Tông, thấy tình huống
như vậy trong lòng lại càng cấp bách.

Mấy người của đạo ma các tông tự hồ như đã làm ra quyết định, không thèm nhìn
đến ánh mắt cầu khẩn của Vương Thiên Hữu mà đều duy trì trầm mặc.

- Bốn nghìn một trăm tinh thạch!

Đúng lúc đang giằng co này thì một tiếng hô vang lên, lập tức dẫn tới sự chú ý
của mọi người.

Khi giọng nói vừa dứt, diện mạo của người này đã xuất hiện trong mắt của mọi
người, chỉ thấy một lão giả thân hình thấp bé, tướng mạo như chuột đang chẳng
biết làm sao đứng ở một bên.

Đinh Hạo vừa nhìn đã biết người này không biết nội tình, trong lòng thầm nói
người này thật sự là đen đủi, không biết cái gì liền biến thành quỷ thế mạng.

Người này thấy mọi người đều tập trung chú ý đến mình lại cảm thấy đắc ý, tựa
hồ như làm được đại sự khó khăn gì, cố gắng đứng thẳng lưng lên, thân hình vốn
là gầy nhỏ thoạt nhìn lại có chút uy phong lầm lẫm.

Vương Thiên Hữu lúc này ngay cả khóc cũng không khóc nổi. Nếu như không có ai
tham gia đấu giá còn tốt, chiếu theo quy củ vật đó sẽ do Tụ Bảo Tông giữ lại,
đến lúc đó sẽ cùng với vài tông phái thương nghị một chút, có lẽ còn có thể
kiếm được chỗ tốt, thế nhưng lại không nghĩ đến có một kẻ ngốc lại tham gia
đấu giá.

Lúc này không khỏi hối hận vừa rồi sao mình không sơm một chút tuyên bố vật
này không có ai mua, sau đó tiếp tục giữ vật này ở lại Tụ Bảo Tông. Bây giờ
thì hay rồi, người này đã xuất ra bốn nghìn một trăm tinh thạch, không thể
không bán cho hắn, người này thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà
Tụ Bảo Tông cũng không kiếm được chỗ tốt nào!

Lão giả tướng mạo như chuột kia tựa hồ như là phi thường hưởng thụ ánh mắt
ngước nhìn của mọi người, đứng một bên vô cùng đắc ý, ở bên này thanh âm vô
lực của Vương Thiên Hữu đã vang lên:

- Còn có ai ra giá cao hơn bốn nghìn một trăm tinh thạch không?

Dừng lại một chút vẫn không thấy có ai hưởng ứng, lại đánh bất đắc dĩ nói:

- Bốn nghìn một trăm tinh thạch lần một!

Lại không có ai hưởng ứng, người của mấy tông phái đều tự hồ như cười mà không
phải cười nhìn người kia!

- Bốn nghìn một trăm tinh thạch lần thứ hai!

Vương Thiên Hữu sắc mặt đau khổ như vừa chết cha chết mẹ vậy!

Sắc mặt đau khổ của Vương Thiên Hữu lúc này cùng với vẻ mặt đắc ý của lão giả
tướng mạo như chuột kia hình thành một cặp đối lập!

- Bốn nghìn một trăm tinh thạch lần thứ ba! Đã như vậy bảo giáp này thuộc về
vị bằng hữu kia!

Vương Thiên Hữu thống khổ, ánh mắt tràn ngập thương tiếc nhìn người kia, sau
đó bất đắc dĩ đi xuống khỏi đài, cả vài câu lễ nghi cũng quên mất không nói.

Lão giả tướng mạo như chuột kia nghe thấy vậy lại càng hồng quang đấy mặt, tựa
hồ như là rất có mặt mũi, nhưng nhìn xung quanh bốn phía lại thấy ánh mắt của
mọi người đầy ý chế nhạo khinh thường.

Duy nhất chỉ có các đại môn phái lại chính lão với ánh mắt nhìn như nhìn người
chết.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #30