Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 3: Vô lại bái sư
“Tiểu tử, ta và ngươi không quen không biết, lại không oán không cừu, vì sao
lại hạ độc thủ với lão phu như vậy, tuổi còn trẻ mà không ngờ lại tâm ngoan
thủ lạt thế!” Lão giả giương mắt trầm lặng nhìn Đinh Hạo nói, ánh mắt nhu
nhược phát ra từ đôi mắt xanh thẫm kia chứa đựng một sự quỷ dị không nói nên
lời.
Đinh Hạo mặt dù hai tay bị nắm, đau đớn dị thường, nhưng thần sắc không chút
rối loạn, ánh mắt lãnh khốc dị thường.
”Đêm hôm khuya khoắt, đồng không mông quạnh, các hạ xuất hiện nơi này, hành
tung quỷ dị, toàn thân hắc vụ, ai biết là người hay là quỷ, quỷ dị vậy, ta lại
chẳng muốn bị trúng độc thủ của ngươi, đương nhiên là phải tiên hạ thủ vi
cường!” Đinh Hạo bình tĩnh nói, ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào lão giả, đề
phòng lão lại có hành động gì khác.
”Chuyện cười, theo như lời ngươi nói, vậy ngươi vì sao nửa đêm canh ba lại
xuất hiên nơi này, lão phu hành tung quỷ dị ư? Ngươi chẳng phải cũng vậy sao?
Toàn thân hắc vụ thì liền coi lão phu là quỷ, như vậy chẳng phải độc đoán quá
ư?”
Lão giả không giận mà bật cười, hai tay hai tay vận thêm rất nhiều lực đạo, cổ
tay Đinh Hạo cảm giác như bị hai cái thiết câu quắp chặt, huyết dịch tựa như
chẳng thể lưu thông được nữa.
“Ta là thợ săn ở vùng này, truy đuổi con mồi bị lạc đến đây, nghe thấy trong
động có tiếng vang nên mới tiến đến xem mà thôi, các hạ lại vì chuyện gì mà
đến? Tiền bối có thể buông hai tay ra trước không, ta đã biết người không phải
là quỹ, tự nhiên sẽ không làm tổn thương đến người nữa!” Đinh Hạo suy nghĩ một
chút rồi chậm rãi nói.
“Hay cho tên tiểu tử giảo hoạt, bất quá dù buông ra thì ngươi cũng có thể làm
gì chứ, bằng một tên phàm phu như ngươi mà có thể thương tổn ta sao, thật buồn
cười đó!” Dứt lời lão liền buông lỏng tay ra, ánh mắt xanh thẫm nhìn chăm chăm
Đinh Hạo không ngừng loạn chuyển, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó.
Đinh Hạo rời xa lão giả môt đoạn, chậm rãi xoa xoa cổ tay cho máu lưu thông,
ánh mắt nhìn vào cổ tay, nhưng sự chú ý vẫn luôn tập trung trên người lão giả,
đề phòng bất trắc!
Sau một hồi, lão giả dường như đã suy nghĩ xong và đưa ra quyết định gì đó, từ
tư thế xếp bằng đứng dậy, lão giả sau khi đứng lên thì lộ ra một thân thể cao
lớn dị thường, so với Đinh Dạo cũng chỉ thấp hơn một chút, thế đi vô cùng uy
mãnh, hoàn toàn chẳng có cái vẻ tập tễnh nên có ở cái tuổi của lão.
Nhìn bàn tay lão, làn da chẳng hề nhăn nheo, đen bóng dị thường, cơ bắp rất là
có lực, nhìn thân thể này thì rõ là đang ở độ tráng niên chứ tuyệt chẳng phải
trong trạng thái của một lão giả tuổi độ ngũ tuần.
Đi đến cách Đinh Hạo năm thước, hai mắt nhìn chăm chăm vào Đinh Hạo nói:
“Ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy không?”
Giọng nói nghiêm túc dị thường, tiến đến gần, một cổ áp lực không lồ đến đập
thẳng tới mặt hắn, Đinh Hạo cảm thấy không gian xung quanh tựa như đều ngưng
kết lại, thậm chí không thể cảm giác được sự lưu động của không khí, đó là khí
tức tử vong, Đinh Hạo cảm thấy lúc này mình giống hệt như một con dê đang chờ
giết mổ, chẳng có bất kì một cơ hội phản kháng nào!
Đây là loại lực lượng thế nào, hoàn toàn vượt khỏi tầm tưởng tượng của Đinh
Hạo!
Đây là một loại sợ hãi đến từ linh hồn, trái tim đập nhanh hơn bình thường rất
nhiều, những tiếng tim đập thình thịch có thể nghe thấy rõ ràng.
"Ông có thể dạy cho ta cái gì? Ta cần phải làm gì?" Tiếng trả lời của Đinh Hạo
đã có thể tính là bình tĩnh.
Áp lực trên người chợt biến mất, dường như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo
giác của Đinh Hạo, nhưng hắn lại có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải ảo
giác, lúc này trái tim hắn còn chưa đập lại được như bình thường.
Lúc này Đinh Hạo phát hiện ánh mắt của lão giả đã là màu nâu bình thường, đột
nhiên cảm thấy khí tức nguy hiểm trên người lão già giảm đi rất nhiều.
"Ta có thể cho ngươi phi thiên độn địa, mặc dù không dám nói rằng ngươi sẽ
trường sanh bất lão, nhưng có thể khiến cho ngươi sống lâu hơn so với bây giờ
không chỉ mười lần, cho ngươi đạt được sức mạnh mà ngươi chẳng thể nghĩ tới!
Thế giới này có rất nhiều sự tình mà ngươi không tưởng tượng nổi, nhìn ngươi
tuổi còn trẻ nhưng lại lãnh khốc dị thường, lòng dạ ác độc, không ra nhập Ma
Đạo chúng ta thật sự là đáng tiếc, mà thân thể ngươi vốn cường tráng, cốt cách
cũng thuộc loại thượng tầng, mặt khác vật mà ngươi vừa mới nuốt chính là nội
đan hai ngàn năm của Bát Sí Tử Mãng, Bát Sí Tử Mãng là linh vật nhất đẳng
trong thiên địa, là chủng loại kì dị từ thời kì thượng cổ hồng hoang, ngay cả
người tu đạo chúng ta cũng không dễ gặp được, nó tính tình tàn bạo, cực kỳ
hiếu sát, hơn nữa toàn thân đều là độc, cho dù là nguời tu đạo chúng ta có gặp
được, nếu không phải là cao thủ đỉnh cấp thì đều phải tránh xa, Bát Sí Tử Mãng
trưởng thành năng lực càng thêm đáng sợ, phi thiên độn thổ, từ trên Thanh
Minh, cho tới dưới Cửu U đều rất dễ dàng, Bát Sí Tử Mãng này tuy nói mới chỉ
có hai ngàn năm đạo hành, nhưng nội đan của nó, một người thường như ngươi
chắc chắn không thể chịu nổi, Bát Sí Tử Mãng là vật cực độc cực nhiệt, nhưng
nội đan lại không độc mà chỉ là cực nhiệt, vừa rồi đã phát tác qua một lần,
mùi vị như thế nào bản thân ngươi đã thưởng thức qua, chiếu lí thì người bình
thường sớm đã toàn thân máu huyết khô kiệt mà chết, tiểu tử ngươi có thể kéo
dài được tới lúc này, đúng là dị thường, nhưng ngươi đừng tưởng rằng như vậy
mà đã xong, từ nay về sau cứ cách ba ngày phát tác một lần, hơn nữa lần sau
lợi hại hơn lần trước, đến lần thứ chín chín tám mươi mốt sẽ dừng lại, ngươi
cố gắng qua một lần, thân thể sẽ tốt thêm một chút, nếu có thể cố gắng đến tám
mươi mốt lần, lợi ích mà người có được khó có thể ước lượng nổi, nếu không có
ta trợ giúp, lần sau khi phát tác sẽ là tử kì của ngươi, lời chỉ nói đến vậy
thôi, bái sư hay không bái sư tùy ngươi quyết định?"
Trước khi lão già nói mấy câu, máu trong tim Đinh Hạo đã dâng trào, về sau thì
càng ngày càng lạnh, mặc dù chẳng biết lời lão già nói là thật hay giả, nhưng
xem thần sắc lão già và sự lưu loát khi miêu tả, cũng đã đủ làm cho Đinh Hạo
không dám lấy tánh mạng chính mình ra đùa giỡn rồi.
Trong lòng vừa mới quyết định liền lập tức hành động, phịch! Đinh Hạo quỳ gối
trước mặt lão già, Bịch! Bịch! Bịch!, dập cả đầu ba cái.
"Đinh Hạo nguyện bái tiền bối làm thầy, cả đời không rời bỏ, nếu làm trái lời
thề này, trời tru đất diệt!" ĐinhHạo mặc dù ở trong núi lớn lên, nhưng ở
trường tư trong thôn cũng đã đọc qua vài cuốn sách và biết chữ, mấy câu nói đó
Đinh Hạo nói tương đối lưu loát, bất quá có phải là thật tâm hay không cũng
chỉ mình hắn biết!
“Tốt, ngươi đứng dậy trước đi,ngươi đã bái ta làm thầy, có một số việc phải
cho ngươi biết, sư môn của chúng ta tên là Vô Cực Ma Tông, chuyên tu pháp môn
Ma Đạo, bổn môn có bốn đời đệ tử, Môn Chủ Lý Nam Thiên cùng tứ Đại trưởng lão
là đời thứ nhất, tứ Đại trưởng lão phân biệt là Vi Trương Hoành, Lý Chánh Phi,
Vương Toàn Đức, Mã Phong. Ta theo sư phụ Mã Phong, họ Trần tên Lĩnh, là đệ tử
đời thứ hai, đệ tử đời thứ ba và thứ tư giờ ta chưa cần giới thiệu nhiều, khi
tới sơn môn sẽ kể chi tiết cho người, ngưoif tu đạo trên thế gian phân thành
chính đạo và Ma Đạo, mục đều là vì phi thăng, người tu chánh đạo sẽ gia nhập
Tiên giới, nguời tu Ma Đạo sẽ nhập Ma giới, vô luận là tu đạo hay tu ma đều là
hành vi nghịch thiên, mục cuối cùng chính là phi thăng, mà trước khi phi thăng
đều phải vượt qua một Thiên kiếp, vượt qua được Thiên kiếp này thì sẽ phi
thăng lên Tiên giới Ma giới, không vượt qua thì hồn phi phách tán! Tu đạo hay
tu ma bản chất đều không khác nhau, chỉ là phương pháp bất đồng mà thôi, vô
luận tu chân hay tu ma đều chia làm mười ba giai đoạn: Luyện Khí kỳ, Thai Tức
kỳ, Toàn Chiếu kỳ, Ích Cốc kỳ, Khai Quang kỳ, Dung Hợp kỳ, Tâm Động kỳ, Nguyên
Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ, Hợp Thể kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ.
Luyện Khí kỳ, Thai Tức kỳ và Toàn Chiếu kỳ được quy vào một kì của Tu Chân
giới, là cơ sở để chân chính tiến vào tu chân giới, sau Ích Cốc kỳ thì mỗi kì
lại phân chia thành ba kì tiền, trung, hậu. Nghe đến đây chắc ngươi cũng biết
tu chân là một quá trình rất dài rồi, đừng tưởng rằng tu chân giả chỉ có Thiên
kiếp là nguy hiểm, muốn qua mỗi một kì cũng đều vô cùng nguy hiểm, chỉ một
chút bất cẩn có thể dẫn tới thất bại trong găng tấc, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma,
nặng thì thảm tử, hồn phi phách tán đương trường……”
Trần Lĩnh sau khi thấy ngời tờ mờ sáng mới phát hiện mình đã nói liền một mạch
ba bốn canh giờ, tu chân giả có thọ mệnh gần như vô hạn, đối với khái niệm về
thời gian tương đối mờ nhạt, Đinh Hạo tuy là thường nhân nhưng Trần Lĩnh lại
phát hiện Đinh Hạo đã nghe hồi lâu mà không hề có mảy may tỏ ra không kiên
nhẫn, ngược lại còn vô cùng hứng thú, thỉnh thoảng còn hỏi đôi câu, Trần Lĩnh
trong lòng thầm gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng với sự biểu hiện của Đinh
Hạo.
“Sư phụ, vậy rốt cuộc người đến đây vì chuyện gì, không phải là rỗi hơi chẳng
có việc gì nên tới mãng động này thu thập thiên địa linh khí chứ?”
Do đã bắt đầu quen thuộc, mà Đinh Hạo cũng biết từ nay về sau sớm chiều ở
chung cùng lão, cho nên ngữ khí đã không còn lạnh nhạt như ban đầu, Đinh Hạo
vốn sống bằng việc đi săn trong rừng, hai tay coi như đã nhiễm đầy huyết tinh,
bất quá đó chỉ là giết đông vật mà thôi, mặc dù bình thường Đinh Hạo lạnh
lùng, cơ bản không nói lời thừa, thoạt nhìn so với đám bạn cùng lứa tuổi thì
thành lục hơn một chút, nhưng hắn vẫn chỉ là một hài tử mười tám tuổi, thiên
tính thiếu niên chẳng thể cải biến nổi.
“Nói như đánh rắm, ai rỗi hơi mà tới nơi này thu thập thiên địa linh khí, hơn
trăm năm trước ta đã phát hiện ra con Bát Sí Tử Mãng ở chỗ này, con Bát Sí Tử
Mãng này mặc dù chỉ có hai cánh cũng không phải là thứ ta có thể thanh toán
được, nhưng lúc ấy Bát Sí Tử Mãng lại sắp sinh con, sau khi sinh thì năng lực
cường đại sẽ suy yếu, ta cũng có thể tìm cơ hội cướp tiểu Bát Sí Tử Mãng đi,
một năm nay ta vẫn luôn ở đây chờ đợi thời cơ, phát hiện Bát Sí Tử Mãng này
thường xuyên cùng một cự điêu đánh nhau, cự điêu cũng là một dị chủng, nhưng
dường như là được người ta nuôi dưỡng, Bát Sí Tử Mãng này tuy chỉ tiến hóa đến
hai cánh nhưng cùng cự điêu đánh nhau cũng đã không rơi vào thế hạ phong, chỉ
là quãng thời gian trước, khi Bát Sí Tử Mãng sắp sinh thì không cùng cự điêu
đánh nhau nữa, bảy ngày trước ta phát hiện Bát Sí Tử Mãng, bảy ngày trước ta
phát hiện Bát Sí Tử Mãng sau khi vào động thì không đi ra kiếm ăn nữa, vì thế
xác định nó trốn trong động để sinh con, sau khi nó sinh xong và đi ra để tìm
thức ăn, với thân thể yếu nhược khi đó sẽ không phải là đối thủ của cự điêu
nữa, còn ta cũng có thể nhân cơ hội này bắt tiểu Bát Sí Tử Mãng đi, trước khi
dụ Bát Sí Tử Mãng vào động, còn may là nó sớm đã thụ trọng thương nên ta mới
có thể đánh gục nó, nhưng ta cũng trúng cự độc của nó, còn may là ta đã sớm có
chuẩn bị, dựa vào giải độc đan cũng phải bỏ ra một canh giờ mới có thể đem độc
tính bức ra ngoài, trăm tính ngàn tính cũng chẳng ngờ vất vả một năm nhưng lại
đem tiện nghi tới cho tiểu tử ngươi, để ngươi nuốt nội đan của Bát Sí Tử Mãng
vào, khi mới giải hất chất độc trên người thì lại phát hiện tên tiểu tử gan to
hơn trời người không ngờ lại muốn lấy tính mệnh ta, thật là vô lí quá đi!”
Trần Lĩnh mắng mỏ.
Đinh Hạo chẳng có nửa phần xấu hổ, hắc hắc trực cười!
“Được rồi, chuyện ở đây đã xong, thu thập một chút rồi chuẩn bị trở về núi đi,
thanh phi kiếm này cho ngươi, con dao săn kia vứt đi đi, thanh phi kiếm này
mặc dù chất lượng kém, nhưng cũng là dùng tinh kim của hoàng kim hỗn hợp với
bạch kim, Huyền Thiết chế tạo mà thành, so với con dao rách nát kia của ngươi
chẳng biết sắc bén hơn bao nhiêu lần, ngươi hãy dùng nó đem hai sừng, hai mắt,
răng nanh, lân phiến trên người Bát Sí Tử Mãng lấy xuống cho ta!” Trần Lĩnh
phân phó.
Cầm phi kiếm trong tay, Đinh Hạo yêu thích đến không nỡ rời, phi kiếm nặng gần
gấp đôi so với con dao săn, toàn thân kiếm toả ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt,
chuôi kiếm chẳng biết là được làm từ loại gỗ nào, chỉ thấy nó toả ra mùi đàn
hương nhàn nhạt, xem ra giá trị của nó cũng chẳng nhỏ, người tu đạo cũng thật
lắm tiền a, chỉ riêng thanh phi kiếm này đem đi bán cũng được không dưới ngàn
lượng vàng! Đinh Hạo cảm khái nghĩ.
Nửa canh giờ sau, Đinh Hạo mới lấy được những vật từ trên thân Bát Sí Tử Mãng
xuống như Trần Lĩnh phân phó, lúc này hắn mới biết lời Trần Lĩnh chẳng phải là
giả, thanh phi kiếm này quả thật là vũ khí tốt nhất mà hắn từng dùng qua.
Chẳng bao lâu sau, Trần Lĩnh đã thu dọn sạch sẽ chiến lợi phẩm, Đinh Hạo lúc
này đã biết rằng tu chân giả có cái gọi là túi trữ vậy hay giới chỉ trữ vật để
đựng vật phẩm, loại giới chỉ trữ vật mà Trần Lĩnh sử dụng ở Tu Chân giới cũng
chẳng phải tầm thường, giới chỉ trữ vật số lượng khá ít, những người bình
thường hay mang theo giới chỉ trữ vật, hoặc là có đạo hành cao thâm, hoặc là
có chỗ dựa vững chắc, chẳng phải là mỗi một tu chân giả đều có cơ hội có được!
Trần Lĩnh đưa một chiếc túi trữ vật nhỏ cho Đinh Hạo, phân phó: ”Cách dùng của
túi trữ vật này ta vừa nói qua rồi, Bát Sí Tử Mãng cũng đã được ta ấn cho một
đạo Huyền Băng phù, đảm bảo sẽ không thối rữa. Ngươi để chỗ thịt Bát Sí Tử
Mãng này túi trữ vật, mỗi ngày cho tiểu Bát Sí Tử Mãng ăn, bởi vì ngươi đã
nuốt nội đan của Bát Sí Tử Mãng cho nên tiểu Bát Sí Tử Mãng này sẽ coi ngươi
là người thân của nó, cho ngươi chăm sóc nó là rất chính xác rồi. Nhớ kỹ là vô
luận lúc nào cũng không được để tiểu Bát Sí Tử Mãng này trước mặt Tu đạo giả
khác, bản tính con người là tham lam, nếu phát hiện ra loại thiên địa kì thú
này chắc chắn Tu đạo giả sẽ ra tay cướp đoạt, đến lúc đó thì đừng có ngay cả
chết cũng chẳng biết mình vì sao mà chết!
Túi trữ vật là thứ đựng vật phẩm cơ bản của người tu đạo, cách sử dụng thì vừa
rồi Trần Lĩnh đã nói qua, chỉ cần cầm túi trữ vật lên và tập trung tinh thần
là có thể đưa vật phẩm vào bên trong.
Hắn dễ dàng đem từng khối từng khối thịt của Bát Sí Tử Mãng vào trong túi trữ
vật, lúc này mới phát hiện không gian trong giới chỉ nhỏ xíu này còn lớn gấp
ba bốn lần sơn động hắn đang đứng, trong lòng không khỏi cảm thán sự thần kỳ
của người tu đạo, cũng càng kiên định hơn với quyết tâm tu đạo của mình!