Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 27: Đấu giá bảo vật
Thân thể Đinh Hạo mạnh mẽ vô cùng, vốn Phùng Tinh Nhiên cũng không vận khí
nhưng ngắt véo cả nửa ngày vẫn không thấy Đinh Hạo phản ứng gì cả mà vẫn cứ
giương hai mắt ngắm Bạch Phù Dung, tâm thần nàng không khỏi càng giận dữ nên
bắt đầu vận chân khí lên ngắt véo thật mạnh.
Tuy thân thể vô cùng cứng cỏi, Đinh Hạo cũng không chịu đựng nỗi sự dày vò đến
thế của nàng nếu hắn không có định lực siêu quần, e rằng hắn đã sớm thét ra
tiếng.
Đinh Hạo ngẩng đầu liếc nhìn Phùng Tinh Nhiên, phát hiện đầu của nàng quay về
phía trước như là vô sự, chỉ có điều khóe miệng mỉm cười làm lộ bản ý của
nàng.
Thấy vẻ mặt của nàng như thế, vốn Đinh Hạo định không để ý đến nàng nhưng cảm
giác đau đớn trên đùi càng lúc càng tăng, rút cuộc Đinh Hạo không thể trông
chờ nàng sẽ tự ý bỏ tay buông tha cho hai chân của hắn.
Hai tay hắn từ từ ép xuống, hắn hy vọng Phùng Tinh Nhiên có thể cảm nhận được
dụng ý của hắn mà buông hai tay ra. Ngay khi hai tay Đinh Hạo sắp nắm được cổ
tay của Phùng Tinh Nhiên, ngẩng đầu liếc nhìn, thấy mặt của nàng vẫn không có
biểu lộ gì, căn bản như là nàng không rõ dụng ý của Đinh Hạo, chỉ có điều lực
đạo trên hai tay nàng lại gia tăng rất nhiều.
Đinh Hạo rốt cuộc nổi giận, nữ tử này thật là không biết tốt xấu, không hề
chần chờ, hai tay xuất ra như thiểm điện chộp mạnh lên cổ tay Phùng Tinh Nhi.
Đột nhiên một cỗ cảm giác hỗn tạp đau đớn và tiêu hồn dũng mãnh tiến vào trong
đầu, thật ra thì đau đớn mà cũng vui sướng, Đinh Hạo cảm giác hai tay mềm mại
của Phùng Tinh Nhiên đồng thời thả lỏng, phát giác lực đạo trên tay Phùng Tinh
Nhiên nhẹ đi rất nhiều, mà tay của nữ tử này lại khẽ run run nhẹ nhàng úp tại
tiểu phúc.
Theo cơn run rẩy mà tới là lực đạo ngày càng yếu, cũng tại khi Đinh Hạo muốn
gỡ tay nàng ra, đột nhiên hai tay nữ nhân này lực đạo lại tăng mạnh, gắt gao
nắm lấy hai chân Đinh Hạo, không chịu buông ra, Đinh Hạo tu vi yếu hơn, cho dù
sử dụng toàn lực cũng chẳng thể mảy may di động, không khỏi nghi hoặc nhìn nữ
tử này, chỉ thấy Phùng Tinh Nhiên khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân đều đang run
nhè nhẹ, ánh mắt mê ly, tuy hai mắt hướng về phía trước, nhưng Đinh Hạo biết
chú ý của nữ tử này đều đặt hết lên trên đùi mình.
Nhìn vẻ mặt nàng tựa hồ ngây ngốc, Đinh Hạo càng dùng lực giằng ra, hắn càng
than thở đã gặp một người (vợ) không hiền thục, không biết như thế nào thì nữ
tử này mới chịu buông tay. Cũng tại lúc Đinh Hạo đang thầm than thở không tốt,
đột nhiên cặp đùi thon dài của Phùng TInh Nhiên đập vào mắt, nguyên nhân vì
thường xuyên rèn luyện nên hai chân của nữ tử này thật săn chắc, không mảy may
tý mỡ thừa nào, chiếc quần ngắn màu hồng bó sát làm nổi bật đường nét của cặp
đùi càng thêm phần mê người.
Không biết là cấp nộ công tâm hay là nguyên nhân nào khác mà Đinh Hạo lại như
quỷ thần sai khiến buông hai tay đang nắm trên cổ tay của Phùng Tinh Nhiên,
hướng ngược về phía cặp đùi thon dài của Phùng Tinh Nhiên mà lần đến.
Mới vừa tiếp xúc, một loại cảm giác nở nang mềm mại không xương liền từ hai
tay lan đến thần kinh toàn thân. Lúc này hai tay Đinh Hạo cũng hơi run lên một
chút, hắn vốn có ý là ăn miếng trả miếng cũng định dùng sức véo nàng, nhưng
bây giờ tựa hồ hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu, chỉ là dùng lòng bàn tay
khẽ chà sát trên cặp đùi đó, một cỗ khoái cảm tiêu hồn theo sự chà sát của hai
tay không ngừng bành trướng, mà hai chân của Phùng Tinh Nhiên tựa hồ vẫn đờ ra
bất động, nhưng từ trên cặp đùi đó lại truyền tới nhiệt lượng kinh nhân.
Giữa lúc Đinh Hạo định cảm thụ cẩn thận, chỉ cảm thấy một cỗ đau đớn từ hai
chân của mình, sau một khắc hay tay của tự mình đã bị Phùng Tinh Nhiên chụp
lấy, cũng chậm rãi đem tay của Đinh Hạo từ trên đùi Phùng Tinh Nhiên kéo ra,
mà Phùng Tinh Nhiên cũng hai mắt long lanh ướt át nhìn Đinh Hạo. Đinh Hạo bắt
gặp ánh mắt đó đột nhiên từ sâu trong thân thể tuôn ra một cỗ hỏa viêm, đó
đích thị là bản năng xúc động của nam nhân, trong lòng không khỏi thầm than bộ
dạng bây giờ của nữ tử này thực là mị lực kinh người.
Một lát sau, Phùng Tinh Nhiên nói:
- Đã đủ chưa? Tiểu tặc, còn muốn khinh bạc ta như thế nào?
Thanh âm nhỏ đến nỗi chỉ có hai người có thể nghe được.
Thấy vẻ mặt của Phùng Tinh Nhiên như vậy, Đinh Hạo hiếm khi đỏ mặt lên, sau
khi cười khan hai tiếng rồi thu hồi hai tay và cũng không nhìn nàng nữa, hướng
ánh mắt nhìn về phía trên đài đấu giá, chỉ là trong lòng vẫn đang hồi tưởng
lại quang cảnh khoái hoạt mới rồi vừa sờ nắn hai đùi của nữ tử này.
Mà Phùng Tinh Nhiên tựa hồ vừa mới phục hồi lại tinh thần, đôi mắt đẹp lén lút
nhìn chung quanh bốn phía, chỉ thấy vài vị trưởng lão đều đang dồn sự chú ý
vào bàn đấu giá, tựa hồ vẫn chưa phát hiện động tác nhỏ vừa mới diễn ra của
hai người.
Niếp Thiên vốn cũng như vậy, cảm ứng được tầm mắt của nữ tử này, quay đầu lại
liếc mắt về Phùng Tinh Nhiên cười thầm.
Mặt Phùng Tinh Nhiên vừa mới hết đỏ, thì nay đã đỏ bừng trở lại, nàng biết
ngay Niếp Thiên đã hoàn toàn thấy được tiểu động tác của hai người...
Khi Phùng Tinh Nhiên cảm thấy xấu hổ, Tụ Bảo tông đấu giá đại hội rốt cục bắt
đầu.
Lão già cao gầy Tụ Bảo tông kia tay cầm Ngọc Chế tiểu chùy đứng trên đài nhẹ
nhàng gõ một cái, cả đại sảnh mọi người đều nhanh chóng trở nên an tĩnh. Đinh
Hạo sớm biết tiểu chùy này là một bảo vật nhưng lại không nghĩ tới nó chỉ nhẹ
nhàng gõ một cái mà lại có thể phát ra thanh âm điếc tai như thế, xem ra cái
lão cao gầy này cũng đã dụng chút lực. Tụ Bảo tông quả nhiên là có nhiều bảo
vật, Đinh Hạo càng phát ra chủ ý sớm muộn gì cũng phải thó lấy một món.
- Các vị, lão phu Tụ Bảo tông - Vương Thiên Hữu, thật là vinh hạnh vì mọi
người mà chủ trì Tụ Bảo tông đại hội lần này, hi vọng mọi người có thể trên
đại hội lần này lấy được những vật phẩm lý tưởng cho chính mình, nhàm thoại
không nói nhiều, món vật phẩm đấu giá đầu tiên là Toái Kim Thạch, ra giá 100
khối thượng phẩm tinh thach, người trả giá cao nhất thì được.
Vương Thiên Hữu sau khi lên đài nói mấy câu mở màn, đại hội đấu giá chính thức
bắt đầu.
Toái kim thạch chỉ là tài liệu luyện khí trên trung phẩm chút, tựa hồ cũng vì
thu hút quá nhiều chú ý, một lát sau bị một lão già xấu xí mua được với giá
200 thượng phẩm tinh thạch.
Những vật sau này đều là loại tài liệu luyện khí hoặc là luyện đan, cũng vẫn
chưa khiến cho Đinh Hạo để ý, trong lòng bất giác có chút thất vọng.
Đang lúc này, Vương Thiên Hữu lấy ra vật phẩm đấu giá kế tiếp.
- Linh Quặc Phong ba con, giá thấp nhất 500 thượng phẩm tinh thạch!
Lời vừa nói ra, Đinh Hạo vốn đang ủ rủ bất giác tâm thần rung lên. Linh Quặc
Phong chính là một loại ong kỳ lạ, luyện chế phi kiếm xong đem ẩn nhập vào phi
kiếm lập tức có thể có linh tính, hơn nữa có thể đề cao tốc độ phi hành của
phi kiếm.
Vậy ấy vừa hiện ra, tiếng đấu giá trong phòng liền ồn ào, chỉ là cả nửa ngày
vật đó đã bị nâng giá lên tới 800 tinh thạch, hơn nữa giá còn có xu thế không
ngừng tăng lên. Đinh Hạo vốn vẫn định mua vật đó, vừa xem giá bị đẩy lên nhanh
như vậy, không khỏi lại bỏ đi chủ ý, Linh Quặc Phong mặc dù không tệ, nhưng đã
có Nghịch Thiên Ma Kiếm tựa hồ vật đó dùng đã thừa rồi.
Không lâu sau, vật đó lại bị một cung trang thiếu phụ dùng 1200 khối thượng
phẩm tinh mua được, thiếu phụ này tuy nói cũng không phải là diễm lệ vô cùng
nhưng toàn thần phát tán một loại phong vận chỉ có nữ nhân thành thục mới có.
Đinh Hạo không khỏi nhìn lâu vài lần, quay đầu lại phát hiện ánh mắt giận dữ
của Phùng TInh Nhiên đang nhìn mình.
Lúc này một món vật phẩm lại được Vương Thiên Hữu cầm ra.
- Dương Tịch Quả sáu khối, giá thấp nhất 1000 thượng phẩm tinh thạch!
Vương Thiên Hữu nói.
Mỗi quả cỡ khoảng quả trứng gà, màu lam đậm trên bề mặt che kín khối nhỏ màu
trắng. Đinh Hạo biết vật ấy là tài liệu trân quý dùng để luyện đan, giá trị
không phải nhỏ, chỉ là tốc độ tu luyện Vô Cực ma công cực nhanh, ngược lại
không cần nhờ đan dược tư bổ, bởi vậy trong ngọc giản căn bản cũng không có
ghi lại cái gì luyện đan tâm đắc, mặc dù vật ấy đối với Đinh Hạo không có công
dụng mấy nhưng đối với những người am hiểu luyện đan mà nói thì vật ấy lại là
một bảo vật.
Quả nhiên, Dương Tịch Quả vừa bày ra một lát đã được hô giá tăng lên 1500
thượng phẩm tinh thạch, hơn nữa người đấu giá lại càng lúc càng nhiều, ngay cả
vài người thuộc Luyện Ngục Ma Tông cũng lộ ra vẻ hứng thú lớn, chỉ là vẫn chưa
tham dự vào đấu giá.
Tại lúc Dương Tịch Quả đã được nâng lên 2500 thượng phẩm tinh thạch, người đấu
giá đã lác đác chẳng còn mấy ai, lúc đến 3000 tinh chỉ còn hai toán người đang
cạnh tranh. Đinh Hạo vừa chú ý đã phát hiện ra là La Phù Tông cùng một tông
phái nhỏ không biết tên đang tham dự đấu giá, rốt cục đại môn phái tài lực
hùng hậu, sau cùng được La Phù Tông mua với giá 3500 tinh thạch.
- Tinh cầu này rốt cuộc là vật gì Tụ Bảo tông cũng chẳng hiểu, ra giá 500
thượng phẩm tinh thạch!
Lúc này Vương Thiên Hữu đem ra một vật đấu giá cuối cùng, cầu này có kích
thước chừng khoảng nắm tay, phóng ra ngoài hồng quang nhu hòa, nhưng bên trong
cầu rốt cuộc là vật gì bất kể quan sát như thế nào cũng không thể nhìn rõ
ràng. Mặt ngoài trong suốt, bên trong vẩn đục, vật này vừa xuất ra nhiệt độ
trong phòng tựa hồ cũng tăng lên rất nhiều.
Đinh Hạo mới vừa nhìn thấy cầu này cũng giống như mọi người trong phòng không
thèm để ý, nhìn chỉ chốc lát tựa hồ nghĩ đến vật gì, hai mắt vẫn bình tĩnh đột
nhiên loé lên tinh quang, nhìn vào mắt Phùng Tinh Nhiên phía sau, cuối cùng
mới hạ quyết tâm nói với Phùng Tinh Nhiên:
- Phùng tiểu thư có thể mua vật này không?
Lời này vừa nói ra mấy người Luyện Ngục Ma Tông đều kinh ngạc nhìn Đinh Hạo,
Phùng Tinh Nhiên chưa kịp trả lời, Niếp Thiên liền nói:
- Thứ cho Niếp Thiên ngu độn, vật ấy lai lịch công dụng ta nhìn không ra,
chẳng lẽ tiểu ca biết chỗ diệu dụng của vật này, nếu tiểu ca thật sự muốn vật
này, ta giúp ngươi mua được không, coi như Niếp Thiên báo đáp ân tình của Tiểu
ca ngày trước trao đổi Băng Phách Hàn Tinh!
Đinh Hạo chưa kịp nói gì, Phùng tinh nhiên lại nói:
- Không cần biết ngươi muốn lấy vật đó dùng vào việc gì, ta giúp ngươi đấu
giá lấy nó bằng được!
Lúc này Đinh Hạo chú ý rằng những người đấu giá vật này tựa hồ không nhiều,
đến giờ giá trị đấu giá cũng chỉ là được nâng lên tới bảy trăm tinh thạch, bèn
nói với Phùng tinh nhiên:
- Về lai lịch của vật này khi trở về sẽ nói rõ sau, nhưng vật này Đinh Hạo
cũng không cần thiết, nếu Phùng tiểu thư lấy được vật này, thực lực của tiểu
thư trong phút chốc có thể bạo tăng gấp đôi, Đinh Hạo tuyệt không nói đùa, nếu
tiểu thư tin tưởng Đinh Hạo thì hãy mau chóng đấu giá vật này, trì hoãn e
không kịp!
Đinh Hạo vừa thốt ra lời này, mấy người sắc mặt đại biến, Phùng Tinh Nhiên
càng là chấn động cả người, cơ hồ dùng ngữ điệu run rẩy hét lên:
- Luyện Ngục Ma Tông ta nguyện xuất ra ba ngàn thượng phẩm tinh thạch đấu giá
quả cầu này.
Toàn trường trở nên náo động!