Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 26: Đạo môn tiên tử
“Xem ra trên người ngươi quả nhiên có chứa nhiều chỗ thần bí. Băng phách tinh
hàn quá mức trân quý, sợ là Nhiếp Thiên ta cũng không có gì để trao đổi. Nếu
như tiểu ca muốn là tinh thạch thì càng tuyệt đối không thể, Nhiếp Phong tuyệt
sẽ không để ngươi chiếm tiện nghi đâu!” Nhiếp Thiên nhìn Đinh Hạo nói.
“Ồ, tiền bối quả thật là người quang minh lỗi lạc. Nếu đã vậy thì Đinh Hạo sẽ
trao đổi với tiền bối mà không ăn quá dày nữa. Như vậy đi, tiền bối xuất ra
một trăm khối cực phẩm tinh thạc, ngàn khối thượng phẩm tinh thạc, mặ khác đáp
ứng giúp Đinh Họa là ba việ là được. Đương nhiên tiểu tử sẽ không bắt tiền bối
phải làm trái với nguyên tắc của mình!” Đinh Hạo dò xét Nhiếp Thiên một lát
rồi nói.
“Tốt, coi như là Nhiếp Thiên đã chiếm tiện nghi của của tiểu ca rồi. Sau này
sẽ báo đáp, chẳng biết tiểu ca định nhờ Nhiếp Thiên làm giúp chuyện gì?” Vừa
nghe Đinh Hạo nói như vậy, Nhiếp thiên liền nhanh trả lời.
“Ha ha, tạm thời tiểu tử cũng chưa nghĩ ra, đợi sau này lúc nào cần thì nhờ
cũng không muộn mà!” Nói xong thì cũng đã sắp tới Băng phách hàn tinh rồi,
Nhiếp Thiên liền đem tinh thạch cho Đinh Hạo.
Tinh thạch mặc dù có thể trợ giúp người tu chân tu luyện, nhưng trong Tu Chân
giới cũng không phải là vật trân quý. Nhưng đây là vật cần thiết cho người tu
chân, rất nhiều môn phái đều có tinh quáng(mỏ) của mình . Bởi vậy căn bản là
đại môn phái không có tinh thạch, đương nhiên cực phẩm tinh thạch này rất trân
quý rồi. (đoạn này thì không hiểu ông tác giả viết cái gì luôn)
Vô Cực ma tông vốn cũng có một khu tinh quáng nhỉ, miễn cưỡng có thể duy trì
cho đệ tử của bản tông tu luyện. Nhưng do thế lực yếu, cuối cùng bị Hồn tông
cường hàn chiếm mất. Việc tu luyện không có bảo thạch hỗ trợ, về sau Vô Cực ma
tông càng ngày càng lụi bại.
Một lát sau Nhiếp Phong ngạc nhiên nói: "Chẳng nhẽ tiểu ca ngươi không sợ ta
trực tiếp ra tay cướp đoạt hay sao? Mặc dù ta đã đáp ứng với ngươi, nhưng nếu
ta nuốt lời thì ngươi cũng chẳng có biện pháp nào phải không?
Thấy Nhiếp Phong nghi hoặc, Đinh Hạo giải thích: “Mặc dù tiền bối thanh danh
bất chính, nhưng Đinh Hạo biết tiền bối cũng không có hành vi tiểu nhân như
thế!” Đinh Hạo dừng một chút rồi ngạo nghễ nói:” Tiểu tử không phải là đối thủ
của tiền bối, nhưng nếu nói tiểu tử toàn lực đào thoát thì không phải là hoàn
toàn không có cơ hội, không biết tiền bối có tin không?”
“Ha ha, nếu nói từ miệng kẻ khác ta đương nhiên không tin, nhưng đã là lời của
ngươi thì Nhiếp Phong ta có thể tin được, khó có được tiểu tử tin tưởng Nhiếp
Phong như thế, Nhiếp Phong cũng kết giao bằng hữu với ngươi, từ nay về sau bất
kể ngươi cùng Tinh Nhiên phát sinh chuyện gì, Nhiếp Phong tuyệt không thiên vị
bên nào!”
Nghe hắn vừa nói thế, Phùng Tinh Nhiên hung hăng trừng mắt lườm Đinh Hạo.
Đinh Hạo tựa như không nhìn thấy, nói với Nhiếp phong: "Đã như vậy, Đinh Hạo
cảm tạ hảo ý của tiền bối, chẳng biết tiền bối tìm Phùng tiểu thư có chuyện
gì?”
Sau khi thấy Đinh Hạo đem tinh thạch thu hồi, Nhiếp Phong nói: ”Đinh Hạo tiểu
ca ơn ngày hôm nay Nhiếp Phong sẽ ghi nhớ, ta đến chính là tìm Tinh Nhiên kể
lại chút việc của Tụ Bảo tông hội, tiểu ca không phải người của Luyện Ngục ma
tông, Nhiếp Phong không tiện nói ra, mong tiểu ca thông cảm, xin cáo từ!” Nói
rồi nghiêm mặt nhìn Phùng Tinh Nhiên ra vẻ đạp bước rời đi, Phùng Tinh Nhiên
lưu luyến liếc mắt nhìn Đinh Hạo rồi lập tức đi theo.
Thoạt nhìn đem băng phách hàn tinh cùng Nhiếp Thiên trao đổi tựa hồ Đinh Hạo
lỗ nặng nhưng trong lòng Đinh Hạo đã tính toán, Đinh Hạo không phải nhìn đến
vụ trao đổi này mà là tinh thạch, chủ yếu nhất chính là Nhiếp Thiên đã đáp ứng
ba điều kiện
Mặc dù trước mắt Đinh Hạo cũng không có chuyện gì cần phải khẩn cầu Nhiếp
Thiên, nhưng bằng vào tu vi của Nhiếp Thiên cùng quan hệ với Phùng Ngạo Thiên,
sớm muộn gì cũng có ngày trợ giúp lại mình, băng phách hàn tinh mặc dù trân
quý, nhưng Đinh Hạo trước mắt tác dụng không lớn, đã như vậy, phát huy tối đa
công dụng của nó tại thời điểm thích hợp ngược lại tốt hơn nhiều.
Lúc này Đinh Hạo đã sớm bỏ thói quen đi ngủ, tu luyện đã thế chỗ cho giấc ngủ,
một tối đả toạ chỉ trong nháy mắt, vô cực ma công mặc dù tăng tiến nhanh thần
tốc, nhưng Đinh Hạo vẫn nắm chặt mỗi khắc thời gian để nâng cao thực lực của
chính mình. Hiện tại Đinh Hạo mặc dù chỉ là dung hợp kỳ, nhưng gặp trung kỳ
giả cũng có lực để liều mạng chống lại
Nếu chỉ nói việc chạy trốn, với thực lực hiện tại tốc độ của ngự động nghịch
thiên ma kiếm tin tưởng rằng cho dù là phân thần hậu kỳ giả cũng đuổi không
kịp, nếu như đối thủ sơ sẩy thì ngay trước mặt hợp thể sơ kỳ giả cũng có thể
phi độn mà chạy. Đây cũng là nguyên nhân không sợ Nhiếp Thiên ra tay cướp
đoạt, đánh không lại, lẽ nào không chạy được!
Trời vừa sáng, Ngô trưởng lão đã chầu trực ngoài cửa, có thể người này cũng
thấy Phùng Tinh Nhiên đối đãi với Đinh Hạo không giống bình thường, hơn nữa
Đinh Hạo làm việc không nhún nhường cũng không cao ngạo, mặc dù thực lực hơi
kém một chút, nhưng cả người thần bí dị thường, không thể coi thường như trước
được, ngay đến thái độ đối đãi cũng tốt hơn rất nhiều, không hề như lúc trước,
gặp mặt không thèm nhớ, giống như lúc nào cũng có thể đánh chết Đinh Hạo.
Lúc đến phòng Phùng Tinh Nhiên mới phát hiện mấy nguời Vô Cực Ma Tông đều đã
đến, Nhiếp Thiên vẫn nhàn nhã uống trà ở đấy, khóe miệng mỉm cười, xem ra đối
với việc hôm qua cùng Đinh Hạo tiến hành giao dịch phi thường vừa lòn. Ngay cả
nhìn Đinh Hạo cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều, gặp Đinh Hạo liền tiến đến
hướng hắn cười thiện ý, xem như là chào hỏi, ba vị trưởng lão mặc dù đối với
Đinh Hạo không còn phản cảm giống như trước, nhưng vẫn chưa cấp cho Đinh Hạo
cái nhìn thiện cảm, lạnh lùng gật gật đầu cùng Đinh Hạo chào hỏi. Dù vậy cũng
đã làm cho Đinh Hạo được yêu mà sợ mà Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo tiến lại,
song nhãn vốn bình lặng như đầm nước không có sóng lập tức hiện ra biến hóa
kinh người, giống như viên đá nhỏ rơi xuống nước, nổi lên từng cơn sóng.
Mặc dù bảo vật chân chính đều là xuất hiện vào ngày cuối cùng, nhưng hai ngày
trước cũng thưa thớt xuất hiện vài vật không tầm thường. Nguyên lai trước hai
ngày đều là trưng bày những vật có giá, chính là có thể dùng tinh thạch để
đánh giá, bởi vậy mục đích của tuyệt đại đa số người đến đây ngược lại chính
là vật đấu giá trong hai ngày này
Ngày cuối cùng vật trưng bày càng thêm thưa thớt, tuy nhiên không phải bất
luận kẻ nào cũng đều có thể tham gia. Ngoại trừ một số ít môn phái tài đại khí
thô ra, căn bản là không ai có đủ thực lực nhận mua, cho dù cũng có đủ tài vật
để giao dịch, nhưng có thể bảo trụ rời khỏi địa bàn Tụ bảo tông hay không cũng
là vấn đề không thể không cân nhắc.
Khi đến đại sảnh Tụ Bảo tông mới phát hiện hơi này xa hoa bất phàm, cả đại
sảnh đều dùng lâm diệu thạch xếp lại mà thành, trong sảnh đặt mấy trăm cái bàn
lớn nhỏ khác nhau. Mỗi bàn đều có một thẻ bài nhỏ được ghi số hiệu, phía trước
đại khái chính là chỗ đấu giá, trên chiếc bàn vuông đặt một tiểu chùy bằng
ngọc, nhìn hình dạng trang trí tinh xảo khéo léo. Tuy nhiên Đinh Hạo lại cảm
giác được ba động của pháp lực ở phía trên nó, Đinh Hạo biết ngay ngọc chùy
này rất có thể cũng là một bảo vật. Lúc này đấu giá vẫn chưa bắt đầu, trên đài
cũng không có nhân viên Tụ Bảo tông chủ trì.
Đám người Đinh Hạo nhằm phía trước mà đi tới, một lát sau xuất hiện một người
ra nghênh đón, mời Vô cực Ma tông tới một cái bàn lớn đã chuẩn bị tốt từ
trước, trên bàn có bày ra chút ít hoa quả. Xem ra tông môn có thực lực thì sẽ
hưởng thụ với đãi ngộ khác với những tu chân giả bình thường. Hiện tại Đinh
Hạo chỉ cách cái bàn một chút, hơn nữa chỗ ngồi của mấy người bên ngoài cũng
có điểm khác
Đinh Hạo đang nhìn xung quanh thì đột nhiên bên cạnh truyền đến một cỗ khí thế
cường đại. Đinh Hạo quay đầu lại nhìn, phát hiện bên cạnh có mấy người đi tới,
trên người đạo bào một màu vàng, phía trước ngực là một đồ hình nhật nguyệt
giao tranh. Đinh Hạo vừa nhìn thấy đã biết đích thị mấy người là Phùng Tinh
Nhiên. Theo lời đạo nhân La Phù Tông thì Phùng Tinh Nhiên chẳng qua cũng có
chút tự cao, Đinh Hạo nhìn kĩ thấy những lời đồn đại này quả không sai. Yrong
mấy vị trung niên thì vị mang đạo bào trắng khiến Đinh Hạo cảm thấy khí thế
bất phàm, xem khí phách thì quả là kinh người, nhưng người này sau khi thấy
Nhiếp Thiên thì khí thế bành trướng, hai mắt nhìn Nhiếp Thiên như muốn phát
hỏa. Đinh Hạo khẳng định người này và Nhiếp Thiên đích thực có quen biết.
Nhiếp Thiên thấy khí thế đó chỉ mỉm cười, không để ý đến hắn nữa. Người này
gặp Nhiếp Thiên cũng không động tĩnh, chỉ hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đi về
phía trước. Sau đó một thanh niên bộ dạng thô tráng, xem ra khí lực so với
Đinh Hào chỉ là kém hơn một chút, phảng phất chính mình mới là Thiên Vương lão
tử, mặc dù khí thế vừa bắt đầu còn kém vị trung niên vừa rồi rất nhiều, nhưng
sắc mặt tựa như chỉ hơn mà không kém. Đinh Hạo vừa thấy người này vẻ mặt lộ
nét không vui, xem tính cách tự đại đã biết người này có nhược điểm, ánh mắt
liền hiện một vẻ khinh thị.
Mấy người vừa đi qua, Phùng Tinh Nhiên nói cho Đinh Hạo hay, người trung niên
áo vàng viền trắng chính là sư đệ của Phù tông tông chủ Chu Kiếm Bình, gọi là
Hạ Tri Chương, thực lực siêu quần, vừa mới đột phá đến hợp thể sơ kỳ, đã từng
thất thủ trong tay Nhiếp Thiên. Hơn mười năm trước, khi người này là đại biểu
Phù tông đi diệt trừ ma đạo nhị lưu tông phái Tâm Ma tông, gặp Nhiếp Thiên
đang làm khách tại Tâm Ma tông, lúc này đã nhúng tay vào can thiệp.
Người này cùng Nhiếp Thiên chiến đấu một trận chẳng những không chiếm được
phần hơn mà còn bị thương nhẹ, cuối cùng phải rút lui. Từ đó về sau luôn hận
thấu xương với Nhiếp Thiên. Mà người tuổi trẻ phía sau tục truyền là con riêng
của Phù tông tông chủ Chu Kiếm Binh. Sự thật có đúng hay không cũng không thể
biết được nhưng Chu Kiếm Bình đối đãi người này lại cực kỳ yêu quý, cũng là kẻ
tu đạo thiên phú tuyệt giai mặc dù tác phong xử sự có chút khiếm khuyết, chẳng
những đạo môn cao, mà ngay cả thực lực đích xác bất phàm, cùng với Bạch Phù
Dung của Thanh Vân Môn và Ninh Độ Hư của Xích Thành tông tề danh đạo môn tam
tú
Không lâu sau, người của Thiên Sát Ma Cung, Kiếm Ma Cung lục tục tới, ngay sau
đó người của Đạo môn Xích Thành Tông cũng đã đến, chỉ là cách chỗ ngồi của
Đinh Hạo khá xa nên không nhìn rõ lắm.
Lúc này cũng đã đến giờ, lẽ ra đấu giá nên lập tức bắt đầu. Nhưng một lão giả
cao gầy của Tụ Bảo tông lại nói người của Thanh Vân tông chưa tới, phiền mọi
người chờ đợi một lát. Người của đạo môn chỉ thấy là đương nhiên nhưng Ma tông
hiển nhiên không chấp nhận, không ngừng la hét để làm cho nhanh chóng cử hành
đấu giá. Mà người của ma đạo tam tông sắc mặt càng ngày càng kém. Thỉnh thoảng
bực bội thấp giọng nói thầm với lão giả cao gầy, chẳng biết nói chuyện gì
nhưng xem mặt lão giả cao gầy kia khóc lóc thảm thiết đã biết quyết không phải
là lời tốt đẹp gì. Đúng lúc người ở ma tông hết sức chịu đựng thì ngoài cửa đã
truyền đến một thanh âm già nua: “Lão hủ đến chậm, mong mọi người lượng thứ”.
Cùng với âm thanh hạ xuống, ở ngoài cửa chạy tới mấy người. Dẫn đầu là một
người tiên phong đạo cốt, sợi râu tung bay,người này nhìn qua chỗ bàn ăn của
ma môn âm thanh la hét lập tức nhỏ đi rất nhiều, đợi người này đến tới trước
bàn,tiếng âm thanh la hét đã không còn nghe thấy nữa. Người này đối với bản
thân ra đến chỗ nảy sinh hiệu quả làm hết sức hài lòng, không khỏi cười “ha
ha” liên tục,chỉ nhìn bộ dạng liền làm lại không một chút hảo ý cảm tình đều
thiếu tôn trọng. Đinh Hạo trong lòng thầm kêu một tiếng giả dối.
Khi Đinh Hạo quay đầu vừa định không nhìn lên, thì xuất hiện một nữ tử chỉ lộ
ra hai mắt. Đinh Hạo rùng mình một cái, thầm khen nữ tử này thật tuyệt. Mỹ mạo
của nữ tử này không hề kém Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương một chút nào,
thậm chí còn hơi hơn hai nữ tử này nửa phầm. Khí chất siêu phàm thoát tục,
nhìn vào chỉ có cảm gái lâng lâng. Đinh Hạo lập tức biết đnữ tử này được xưng
là đệ nhất mỹ nữ đạo môn Bạch phù dung rồi, quả nhiên là như xuất thủy phù
dung không nhiễm bụi trần, Đinh Hạo không nhịn được nhìn chằm chăm vào nữ tử
này.
Bạch Phù Dung dường như cảm giác được ánh mắt Đinh Hạo. Đôi mắt hướng vào Đinh
Hạo quét tới. Theo đó là một cỗ chân khí ập tới. Đinh Hạo chỉ cảm thấy cả
người một đau đớn. Một là bị áp lực của hai mắt người nữ tử kia bức đếp đau
nhức, chỉ là cơn đau nhức này chỉ lóe lên rồi biến mất. Mà một chỗ đau nhức
nữa thì phát ra từ đùi, thực sự là buốt tới tận tim, hơn nữa sự thống khổ
không ngừng tăng lên. Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là Phùng Tinh Nhiên đang dùng
sức véo đùi mình, đến nỗi đỏ cả tay. Có lẽ còn vận cả chân khí nữa, giờ Đinh
Hạo đã biết nữ nhân tức giận là như thế nào rồi!