Băng Phách Hàn Tinh


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 25: Băng Phách Hàn Tinh

Nhìn bóng lưng Nhiếp Thiên tựa hồ cũng đang có chuyện thương tâm! Một chữ
tình thật khó vượt qua, Đinh Hạo mặc dù vẫn chưa có hảo cảm với nữ tử
nào, nhưng những thứ hắn học được trong Vô Cực ma tông rất phức tạp, đối với
tình cảm cũng không phải hoàn toàn không biết gì, vừa nghe được Nhiếp Thiên
nói, cẩn thận so sánh gần đây Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt có biến hóa, mơ hồ cảm
thấy Nhiếp Thiên nói không sai, suy nghĩ một lát không biết nên xử lý thế
nào, cuối cùng quyết định là cứ giả ngốc, nếu Phùng Tinh Nhiên bày
tỏ tình cảm thì cự tuyệt cũng không muộn.

Lúc Đinh Hạo đang miên man suy nghĩ, đột nhiên từ trong tâm phát ra một tiếng:
"Thả ta ra!" Thanh âm này không phải nam không phải nữ, hơi khàn khàn, khiến
cho Đinh Hạo lập tức lắp bắp kinh hãi, nhìn phải nhìn trái, trong phòng không
có người khác, thanh âm này đến từ nơi nào khác Đinh Hạo không biết được, đột
nhiên cảm giác túi trữ vật giường như có động tĩnh, tâm thần tìm kiếm, sắc mặt
lập tức lộ ra nét mừng, trải qua vài năm thôn phệ linh đan bảo vật, Bát Sí Tử
Mãng rốt cục cũng đã thành niên, tiến hóa tới lưỡng sí rồi.

Lưỡng sí tử mãng uy lực phi phàm, sau này sẽ có thêm một tay giúp đỡ, bây giờ
thực lực bản thân đã đại tăng rồi, xem ra dùng nhiều linh dược như vậy cũng
không phải là lãng phí.

Từ trên người đánh ra một đạo ẩn hành phù, Đinh Hạo vô thanh vô tức ly khai
biệt viện của Luyện Ngục ma tông, dọc theo khí tức Tỏa Anh Hoàn hướng về phía
chân núi phi hành, Vô Cực Ma Công phần ẩn hành phù được ghi lại thần diệu phi
thường, chỉ cần không ra tay công kích, cao thủ tu vi dưới Hợp Thể kì căn bản
là không thể phát hiện được. Âm Phong tu vi không quá Phân Thần kì, Đinh Hạo
đương nhiên không cố kỵ, Âm Phong đối với Tỏa Anh Hoàn quan tâm như vậy,
nhất định không phải là chuyện quang minh chính đại gì.

Một lát sau, Đinh Hạo đã có thể cảm giác được Âm Phong cách mình ngày càng
gần, hơn nữa Âm Phong cũng không bất động tại chỗ, tựa hồ đang đi đến một
nơi nào đó, chỉ là tốc độ cũng không quá nhanh.

Một lát sau, Đinh Hạo đã phát hiện Âm Phong, chỉ thấy y đang lén lén lút lút,
tựa hồ lo lắng phía sau có người theo dõi. Đinh Hạo thấy hắn hành sự như thế
thì càng tò mò, giữ khoảng cách theo dõi Âm Phong, xem rốt cuộc hắn đang
làm gì.

Ước chừng thời gian uống cạn chén trà, Âm Phong rốt cục đã ngừng lại tại
một sơn động bình thường không có gì kỳ lạ, chỉ là mặt đất nơi cửa động sạch
sẽ dị thường, tựa như là thường xuyên có người ra vào tại đây.

Âm Phong tới trước cửa động rồi vẫn không lập tức đi vào, chỉ dò xét bốn phía
xung quanh, tựa hồ đã xác định không ai theo dõi mới đưa tay đặt lên một hòn
đá nhô lên nơi cửa sơn động và nhẹ nhàng gõ vài cái, nửa giờ sau từ trong động
có một người đi ra, xem tu vi tựa hồ tương đương với Âm Phong, người này khuôn
mặt khô gầy, mặc hắc sắc trường bào, vẻ mặt cứng đơ, tựa hồ không hề có tình
cảm.

- Âm Phong, sao giờ ngươi mới đến, Tụ Bảo tông có thể có biến cố, lần này
chúng ta làm việc tuyệt đối không thể có sai sót, nếu không chắc chắn sẽ lâm
vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Người này khẽ nói, ngữ khí có chút phẫn nộ, nhưng mặt vẫn hờ hững, không
chút biểu tình.

- Ta sở dĩ đến trễ là có sự việc phải lo, ngươi xem đây là cái gì?

Âm Phong hắc hắc cười nói.

- Tỏa Anh Hoàn? Thật sự là Tỏa Anh Hoàn! Sao ngươi có được vật này, tốt lắm,
lần đoạt bảo này bọn ta nhất định thành công! Bên ngoài không phải chỗ nói
chuyện, vào trong đi!

Người này nói hết câu dẫn đầu hướng trong động đi tới.

Xem ra lần Tụ Bảo tông đại hội này đúng là ầm ĩ a, ngoại trừ lưỡng tông ma
đạo, trong bóng tối còn rất nhiều thế lực ẩn nấp chưa xuất hiện.

Thấy hai người đi vào Đinh Hạo bắt đầu suy nghĩ xem có nên đi theo vào hay
không, xem hai người tu vi xấp xỉ, đều là cao thủ Phân Thần kì, nhưng trong đó
có tồn tại cao thủ cường đại hơn hay không thì lại không thể biết. Hơn nữa một
khi vào động mà bị người phát hiện thì ngay cả chạy trốn cũng rất khó khăn, đã
biết mục đích người này, theo vào cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nghĩ đến
đây Đinh Hạo liền quay trở lại.

Nửa giờ sau Đinh Hạo đã trở về biệt viện của Luyện Ngục ma tông, vừa đến cửa
phòng đã thấy Phùng Tinh Nhiên đang ngạo nghễ đứng trước cửa, thấy Đinh Hạo
tiến đến liền tức giận nói:

- Ngươi lại đi đến nơi quỷ quái nào vậy, không phải đã nói qua ta không cho
phép thì không được rời đi sao?

Nghe khẩu khí của nàng, phảng phất giống như một thê tử cất lời oán trách khi
khổ sở chờ đợi mà trượng phu không về, Đinh Hạo sau khi được Nhiếp Thiên
nhắc nhở về chuyện tình cảm cũng không phản bác lại nàng, chỉ nói là mình
thèm ăn, ra ngoài săn chút dã vị mà thôi.

Thấy Đinh Hạo không hề tranh cãi, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt có chút tức cười,
sửng sốt một lát nói:

- Nếu ngươi muốn đi ra ngoài cũng nên thông tri ta cho ta biết, vạn nhất
ngươi gặp chuyện không may ta mới tới giúp được a!

Thấy nàng quan tâm mình như vậy, Đinh Hạo trong lòng không yên, nói :

- Đinh Hạo cám ơn hảo ý của tiểu thư, từ nay về sau Đinh Hạo hành sự sẽ
cẩn thận hơn!

Nói đoạn đi qua Phùng Tinh Nhiên tiến vào phòng mình.

Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo cứ như vậy vào phòng, dậm dậm chân bước theo
hắn.

- Ngày mai là đại hội đấu giá của Tụ Bảo tông, chúng là mục đích mà lần này
chúng ta tới hành sự, bất quá Tụ Bảo tông đấu giá đại hội chia ra cử hành
trong ba ngày, tiên giới kiếm quyết khẳng định ngày cuối cùng mới xuất hiện,
nhưng mỗi lần Tụ Bảo tông đều đưa ra một vài kỳ bảo, nếu ngươi nhìn trúng vật
gì có thể nói cho ta, chỉ cần giá không quá cao ta sẽ mua giúp ngươi, coi như
trả ơn ngươi giúp ta lần này, ngay thấy thế nào?

Cả Phùng Tinh Nhiên bây giờ cũng không biết khẩu khí của mình ngày càng mềm
yếu, phảng phất như Đinh Hạo mới là người trên vậy!

- Ồ, đã như vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, à, Đinh Hạo trên người
cũng có một vật muốn bán đấu giá, chẳng biết tiểu thư có cách để giúp Đinh Hạo
tham gia lần bán đấu giá này không?

Đinh Hạo xem qua số lượng tinh thạch trên người mình, sau đó quyết định xuất
ra một loại tài liệu trân quí làm vật đấu giá, trên người hắn cực phẩm tinh
thạch có một chút, nhưng thượng phẩm cùng trung phẩm tinh thạch không có được
mấy khối, mà mấy cái này lại là cần thiết nhất với Vô Cực ma tông, suy nghĩ
một chút rồi dự tính nhân cơ hội này đổi lấy một ít trở về, tránh khỏi việc
sau này khi quay lại tông môn không lấy ra được vật gì, bị tông chủ trách
tội.

"Ngươi muốn tham gia đấu giá vật gì, bây giờ tạm thời tham gia theo luật là
không được, nhưng ngươi phải đấu giá vật thật sự phi thường, do Luyện Ngục ma
tông ra mặt cũng không phải không thể!" Phùng Tinh Nhiên kỳ quái nhìn Đinh Hạo
nói.

- Chính là vật này!

Nói đoạn Đinh Hạo liền lấy từ túi trữ vật ra một vật giống như đá mà không
phải đá, phát ra hào quang màu trắng nhu hòa, cầm trong tay có một cỗ hàn khí
nhàn nhạt phát ra, kỳ lạ nhất chính là trung tâm vật ấy tựa hồ có một giọt
nước phảng phất tựa như vật sống chầm chậm chuyển động, sau mỗi lần chuyển
động hình dạng đều không ngừng biến hóa.

Phùng Tinh Nhiên nhìn một lát cũng chỉ thấy vật ấy xinh đẹp hoa lệ, không biết
có tác dụng gì, không khỏi nghi hoặc nhìn Đinh Hạo, hai mắt long lanh tựa như
đang dò hỏi.

- Băng Phách Hàn Tinh! Đúng là Băng Phách Hàn Tinh rồi, tiểu ca sao lại có
vật ấy trong tay, tiểu ca định đưa ra đấu giá thực sao? Không biết tiểu ca
định bán thế nào, để Nhiếp Thiên mua trước được không?

Lúc này tiếng kêu kinh ngạc của Nhiếp Thiên đột nhiên truyền đến, thanh âm
vừa dứt thì người đã tiến vào phòng.

- Yêu quái thúc thúc, sao người lại tới đây, Băng Phách Hàn Tinh là vật gì?
Thật sự trân quí thế ư?

Phùng Tinh Nhiên thấy Nhiếp Thiên kinh hô thì không khỏi thắc mắc.

- Ta vừa mới tới phòng tìm ngươi nhưng không gặp, đoán là ngươi ở đây, cho
nên nhân tiện tìm đến đây, vừa vặn thấy Đinh Hạo tiểu ca muốn đấu giá vật ấy!

Nhiếp Thiên giải thích với Phùng Tinh Nhiên.

Vừa nghe Nhiếp Thiên nói thế, Phùng Tinh Nhiên bên tai đã mọc lên một đóa
hồng.

Thấy vẻ mặt này của Phùng Tinh Nhiên, Nhiếp Thiên không khỏi nhìn sang Đinh
Hạo cười đầy ý vị, ý tứ như muốn nói: "Tiểu tử, ta không nói sai chứ?"

Đinh Hạo làm bộ không phát hiện, coi như không có việc gì nói:

- Tiền bối đã biết vật ấy, chẳng biết định xuất giá bao nhiêu, nếu giá cả
công bằng, Đinh Hạo nguyện ý dâng lên!

Lúc này Phùng Tinh Nhiên vẫn không chịu buông tha, lắc lắc tay Nhiếp Thiên
truy vấn xem Băng Phách Hàn Tinh rốt cuộc là vật gì.

- Băng Phách Hàn Tinh chính là bản nguyên của nước, vật ấy bề ngoài giống như
hàn băng, kì thực cái lạnh nhất chính là tồn tại tựa như giọt nước bên trong,
vật ấy cực kì khó hình thành, chỉ có tại nam đại lục nơi lạnh vô cùng mới có
thể xuất hiện, mà vạn năm mới có thể tạo thành một giọt mà thôi. Tại nam đại
lục có một tông phái tu chân tên là Huyền Băng tông tu chân tại nơi cực hàn
ấy, mà Băng Phách Hàn Tinh chính là vật trấn tông chi bảo của tông này, vật ấy
có thể hấp thu năng lượng thủy nguyên tố, có thể giúp người có thuộc tính thủy
tăng lực công kích gấp năm lần, có thể giúp người nắm giữ ngăn cản tất cả
những sự công kích tinh thần, cho người giữ tùy tâm sở dục phát ra tinh thần
công kích, hơn nữa có thể làm cho ít nhất mười dặm xung quanh đóng băng trong
nháy mắt, nếu tu luyện thuộc tính hàn mà có được vật này thực lực của tu chân
giả đó lập tức tăng gấp đôi, hơn nữa có thể khiến tăng nhanh tốc độ tu luyện
công pháp, con nói xem vật nầy trân quí tới mức nào?

Nhiếp Thiên giải thích cho Phùng Tinh Nhiên.

Phùng Tinh Nhiên vừa nghe nói thế cũng phát một tiếng thét kinh hãi, ánh mắt
nhìn về phía Đinh Hạo càng trở nên kì lạ, khiến hắn càng thêm mất tự nhiên,
một lát sau thở dài nói:

- Đáng tiếc ta tu luyện Luyện ngục tông công pháp, thuộc tính là hỏa, nếu
không nhất định phải liều mạng để có được vật ấy! Yêu quái thúc thúc người
cũng không phải tu luyện công pháp hàn hệ, sao phải mua vật ấy làm chi?

Bật cười một cái, Nhiếp Thiên nói:

- Tuy ta không tu luyện công pháp hệ hàn nhưng ta có một trận pháp tên là Cửu
Thiên Huyền Băng trận, nếu có vật này làm trận nhãn, lập tức khiến cho uy
lựccủa trận pháp đề cao gấp mười, bây giờ Cửu Thiên Huyền Băng trận của ta
đang thiếu mất một vật cực hàn làm trận nhãn cho nên mới không thể phát huy
hết uy lực, nếu có vật ấy, sợ rằng uy lực của trận sẽ lớn tới mức ngay cả
người sáng tạo ra trận pháp này cũng không tưởng tượng nổi, ngươi nói xem thúc
thúc có nên mua vật này hay không?


Vô Cực Ma Đạo - Chương #25