Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 23: Sát nhân diệt khẩu
Kiếm chưa đến nhưng sát khí lăng lệ đã tiến vào tận xương, khi Đinh Hạo vừa
phát hiện thì Hoàng Sắc Phi Kiếm bắt đầu biến hóa, trong nháy mắt đã phát ra
âm thanh “ong ong” rồi liên tục rung động đem âm sắc từng vòng, từng vòng
khuếch tán trong không trung. Khi âm thanh trôi qua thì hoàng mang tiếp tục xạ
hiện, trong khoảng khắc đã bắn tới trước mặt Đinh Hạo.
Đối mặt với sự kiện này Đinh Hạo không chút bối rối, hắn quay lưng về phía phi
kiếm hét lớn một tiếng hoàn toàn lấn át âm thanh “ong ong” của Hoàng Sắc Phi
Kiếm.
Vừa hét vừa chuyển thân, hắn xoay người một cái đã chính diện đối mặt với phi
kiếm, Nghịch Thiên Ma Kiếm đột ngột xuất hiện trong tay rồi nhanh như thiểm
diệm hướng tới Hoàng Sắc Phi Kiếm bổ tới. Nương theo tiếng rít của Nghịch
Thiên Ma Kiếm chính là kiếm thể hắc yên (khói đen), nhìn từ xa thì Nghịch
Thiên Ma kiếm phảng phất như được bọc trong một đoàn hắc viêm đang hung hung
thiêu đốt.
Lúc lưỡng kiếm sắp sửa chạm nhau thì hắc viêm trên Nghịch Thiên Ma Kiếm liền
bay ra hướng tới Hoàng Sắc Phi Kiếm tấn công, rồi bao lấy trong nháy mắt,
tiếng “ong ong” cùng hoàng sắc kiếm mang của Hoàng Sắc Phi Kiếm lập tức biến
mất. Sau đó một khắc, Nghịch Thiên Ma Kiếm liền kích lên Hoàng Sắc Phi Kiếm.
“Khách sát” một tiếng, Hoàng Sắc Phi Kiếm bị chém làm hai đoạn và rơi xuống
đất.
Thân thể của Đinh Hạo không dừng lại, ngự trên Nghịch Thiên Ma Kiếm hướng tới
nơi Hoàng Sắc Phi Kiếm xuất phát mà bay tới. Từ xa hắn trống thấy một người
đang bay phía trước, chính là kẻ vừa bị Tịnh Phong truy đuổi. Trong khoảng
khắc Đinh Hạo đã tiệp cận người này, tay cầm Nghịch Thiên Ma Kiếm nhằm sau
lưng hắn đâm tới.
“Khẳng định vừa rồi kẻ này đã biết bí mật của mình, xem ra kẻ này tu vi khá
cao thâm nhưng vừa rồi đã bị Tịnh Phong truy sát nên hiển nhiên đã chịu không
ít mệt nhọc, huống hồ tu vi của bản thân mặc dù còn thấp nhưng thực lực hiện
tại so với kẻ này vẫn trên một bậc.”
Đinh Hạo đã bị hắn thấy được bí mật nên nhất định phải đem diệt khẩu, bây giờ
mặc dù còn cách Tụ Bảo Tông một đoạn nhưng khó nói sẽ không có người nhìn
thấy, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Biết mình chạy trốn cũng không kịp, người này thét to một tiếng:
- Ta là đệ tử của Xích Thành Tông, ngươi dám giết ta!
Nghe lời hắn tựa hồ không sợ hãi.
Đinh Hạo biến sắc, sát tâm càng thêm kiên định, nếu để cho người này trốn
thoát thì hậu quả dẫn tới sẽ vô cùng phiền toái.
Bát Sí Tử Mãng nhanh chóng theo sau Đinh Hạo lao ra rồi vô thanh vô tức hướng
tới kẻ này phóng một luồng khói đen. Không kịp phòng ngự, kẻ này lập tức trúng
chiêu, hít phải khói độc liền ngã lăn.
Đinh Hạo lúc này mới đến, hai tay lập tức ấn lên đỉnh đầu rồi điên cuồng vận
khởi Vô Cực Ma Công, chỉ một lát sau đem kẻ này thôn phệ thành xác khô sau đó
đem thi thể cho Bát Sí Tử Mãng nuốt chửng. Sau khi nhìn lại bốn phía, thấy
không còn lại dấu vết Đinh Hạo bèn bay tới biệt viện của luyện ngục Ma Tông,
bố trí một huyễn trận rồi lập tức bắt đầu tiêu hóa tinh hoa chân nguyên của kẻ
này.
Ba ngày sau, Đinh Hạo rốt cục mượn chân nguyên của kẻ này đột phá tới Dung Hợp
trung kỳ. Do hắn đã cùng Phùng Tinh Thiên có hiệp nghị nên không sợ nàng làm
khó dễ, lần này Tụ Bảo Tông sẽ phái những người có thực lực phi phàm mà Độc Cô
Sách cùng Thạch Ngọc Sương đối với hắn đều cũng đã có sát tâm, lúc này căn bản
không thể thu tay được nữa.
Mới đi ra hắn đã thấy Âm Phong chân nhân an vị ở ngoài cửa và bước nhanh tới
nói:
- Tiểu ca, tài liệu mà ngươi bảo Âm Phong chuẩn bị đã thu thập xong, tiểu ca
có thể mau mau luyện chế. Ôh! Mấy ngày không gặp mà tu vi của tiểu ca đã có
đột phá, quả thực làm Âm Phong hâm mộ không thôi!
Đinh Hạo cầm tài liệu trong tay không nói gì, nhìn qua thấy chúng đủ dùng, hơn
nữa đều là thượng đẳng phẩm chất, không khỏi cảm thán Âm Phong người này vì
muốn có được Tỏa Anh Hoàn mà hao phí không ít tâm huyết.
Thấy Đinh Hạo thu nhận tài liệu, Âm Phong nói:
- Hy vọng tiểu ca có thể mau chóng luyện chế, sau khi tiểu ca luyện chế thành
công Âm Phong sẽ đem bảo giáp hai tay dâng lên, quyết không nuốt lời!
Đinh Hạo nhìn Âm Phong nói:
- Chân nhân yên tâm, Đinh Hạo đã đáp ứng với người quyết không đổi ý, ba ngày
sau ta sẽ đem vật đó luyện chế thành công!
- Vậy ba ngày sau Âm Phong sẽ lại bái phỏng, Âm Phong không tiện quấy nhiễu
tiểu ca.
Nói xong, Âm Phong bèn cáo từ rời đi.
Thấy Âm Phong rời đi, Đinh Hạo lại tiến vào phòng, định bắt tay luyện chế Tỏa
Anh Hoàn, nhưng chưa kịp bố trí đã phát hiện Phùng Tinh Nhiên lại tìm đến.
- Ngươi và Âm Phong rốt cuộc chuẩn bị làm gì, vì sao hắn phải vội vã tìm
ngươi, Âm Phong này ở ma đạo cũng không có danh khí quá lớn, chẳng lẽ hắn có
thể cho ngươi nhiều chỗ tốt hay sao?
Vừa thấy Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên liền hỏi.
- Đây là việc của ta và Âm Phong, ngươi không cần hỏi qua, ngươi tìm ta rốt
cuộc có chuyện gì?
Đinh Hạo vừa nghe ngữ khí giáo huấn của nàng đã cảm thấy không kiên nhẫn.
- Không có chuyện gì không thể tìm ngươi sao, tiểu tặc này sao lại cả ngày
xuất quỷ nhập thần, trở về rồi lại tại phòng trong bố trí một ảo trận, thật sự
là cười chết đi được, ngươi cho rằng ngươi dùng trận pháp vụn vặt này là có
thể che mắt bổn cô nương sao, bất quá ngươi như thế nào đột nhiên đã đạt tới
Dung Hợp trung kỳ, sớm biết lần trước ngươi nói tất cả đều là quỷ thoại mà ba
vị trưởng lão vẫn tin tưởng tiểu tử giảo hoạt ngươi!
Phùng Tinh Nhiên cười duyên nói.
Đinh Hạo sớm biết nữ nhân này khó dây vào nhưng không giải thích nhiều mà chỉ
lạnh lùng nhìn Phùng Tinh Nhiên.
Phùng Tinh Nhiên bị ánh mắt Đinh Hạo nhìn chăm chú, khuôn mặt đỏ lên, nổi giận
nói:
- Tiểu tặc, không cho phép ngươi nhìn ta như vậy, ta tới tìm ngươi là nói cho
ngươi, ba ngày sau Tụ Bảo Tông đại hội sẽ bắt đầu, ngươi có tính toán gì
không? Dù sao mấy ngày này ngươi không thể lại vô cớ rời đi, miễn cho bổn cô
nương lại phải tìm kiếm.
- Đinh Hạo sẽ không như ai đó đã không tuân thủ lời hứa, yên tâm đi, ta trong
mấy ngày này sẽ không rời khỏi đây. Sao đã nhiều ngày vẫn không thấy ba vị
trưởng lão có động tĩnh gì, Thiên Yêu lão nhân gia hắn thì sao? Hắc hắc, dường
như không phải chỉ có một mình ta xuất quỷ nhập thần?
Đinh Hạo thấy nàng thẹn quá hóa giận nên cũng không dám ép nàng quá mức, miễn
cho bị nữ nhân này dây dưa không dứt. Tỏa Anh Hoàn còn chưa luyện chế, hắn đâu
có thời gian nghe chuyện phiền toái.
Phùng Tinh Nhiên tới gần Đinh Hạo rồi ngồi xuống và đem các loại tài liệu đặt
ở trước mặt. Tu chân là chuyện nghịch thiên nhưng luyện khí trận pháp lại là
thuận thiên hành sự, thiên địa vạn vật biến hóa đều có quỹ tích nhất định có
thể tìm ra, chỉ cần nắm được quỹ tích biến hóa rồi đem dung nhập vào luyện khí
thủ pháp hoặc dùng trận pháp bố trí cũng có thể phát huy uy lực vô cùng. Sáng
tỏ được điều này, Đinh Hạo không người chỉ đạo mà chỉ dùng một ít tu chân điển
tịch cùng trận pháp ghi trong Vô Cực Ma Công rồi tự mình tìm ra con đường
luyện khí bố trận.
Luyện khí cùng bố trận kỳ thật đều sử dụng một ít các vật phẩm đặc tính, dùng
tinh thạch linh khí khiến chúng vận hành theo quy luật của Thiên Đạo, theo đó
mà sinh ra một ít công dụng đặc thù.
Đinh Hạo đem thủ pháp luyện chế Tỏa Anh Hoàn hồi tưởng lại một lần, thấy không
còn thiếu sót, liền xuất ra một ngọn hắc sắc hỏa viêm ở trong tay. Lúc đầu hỏa
viêm chỉ lớn như ngọn đèn nhỏ, một lát sau đã vây quanh cả cánh tay phải của
hắn. Hỏa Viêm này là do nội đan màu đen của Đinh Hạo cung cấp chân nguyên, sử
dụng đặc thù công pháp Vô Cực Ma Công thôi thúc tạo thành Vô Tiêu Ma Viêm,
ngọn lửa này là hỏa viêm luyện khí chuyên dụng được ghi trong Vô Cực Ma Công,
có công dụng khiến quỷ thần cũng không dò nổi.
Một lúc sau ngọn lửa đã bị Đinh Hạo biến hóa thành một hắc sắc đại đỉnh, sau
khi đem tài liệu nhất nhất để vào trong hắn liền sử dụng bí pháp để thôi thúc
luyện Tỏa Anh Hoàn.
Chẳng biết sau bao lâu, chỉ thấy hai tiểu hoàn trong suốt màu đỏ đã xuất hiện,
bên trong mỗi chiếc hoàn có bảy khoảng không nhỏ. Đinh Hạo cầm chiếc hoàn trên
tay, lập tức trong tiểu không gian phát ra những tiếng kêu “anh anh”.
Vừa nghe thấy âm thanh này, hắn biết Tỏa Anh Hoàn dã luyện chế thành công,
người tu chân bình thường nghe âm thanh này sẽ cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu
nguyên anh ly thể nghe loại âm nay này lập tức sẽ bị mê hoặc, chỉ cần trong
vòng mười trượng sẽ bị âm thanh này hấp dẫn, cuối cùng hoàn toàn bị tiểu không
gian trong hoàn khóa trụ, tuyện đối không thể đào thoát.
Đinh Hạo đứng dậy thấy thần thanh khí sảng, luyện khí tuy không gia tăng tu vi
nhưng có thể củng cố cảnh giới, trải qua lần luyện chế Tỏa Anh Hoàn này làm
cho luyện chế thủ pháp của Đinh Hạo càng thêm viên hoạt (thành thạo), làm lại
lần nữa sẽ không còn cảm giác trúc trắc.
Vừa mới đem huyễn trận triệt tiêu thì đã nghe thanh âm của Niếp Thiên truyền
đến. Hắn muốn Đinh Hạo đến phòng của Phùng Tinh Nhiên.
Đinh Hạo trong lòng biết Niếp Thiên tu vi trác tuyệt, bản thân vừa có động
tĩnh lập tức người này đã biết được liền sử dụng truyền âm nhập mật thủ pháp
tri thông. Xem ra ba ngày đã qua, Tụ Bảo Tông đại hội sắp chính thức bắt đầu.
Tiến tới cửa phòng Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo phát hiện mười đạo ánh mắt tụ
lại trên người, có kinh ngạc, có khó hiểu, có khinh thường. Hắn bị mấy ánh mắt
này nhìn chăm chú chỉ thấy cả người có chút không tự nhiên.
Ngẩng đầu đã biết lần này người của Ma Môn tam tông cũng đến đông đủ, ngoại
trừ Độc Cô Sách và Thạch Ngọc Sương mấy ngày trước có gặp ra, bên cạnh Độc Cô
Sách còn có hai lão giả âm trầm, chắc đó là Hận Thiên Hận Địa lưỡng lão, ngoài
nhị lão ra còn một nam tử có dáng vẻ buồn bã...
Bên phải Thạch Ngọc Sương là một phụ nữ trung niên với phục trang làm cho Đinh
Hạo cảm giác như có một cỗ hơi thở khổng lồ. Hắn biết nữ tử này khẳng định là
tuyệt đỉnh cao thủ của Kiếm Ma Cung, tả hữu phía sau người phụ nữ có hai lão
già uy vũ, phảng phất như môn thần...
Mấy người tựa hồ như đang tranh thảo truyện gì, thấy Đinh Hạo tiến đến mới
ngừng lại. Phùng Tinh Nhiên vừa thấy Đinh Hạo sắc mặt lộ vẻ vui mừng liền
hướng tới hắn vẫy tay.
Đinh Hạo đi thấy Phùng Tinh Nhiên như vậy, cũng không đáp lời mà chỉ lo tìm
một ghế rồi thản nhên ngồi xuống, coi các đại lão của mấy tông phái như không
tồn tại.
Đinh Hạo làm vậy lập tức khiến cho mấy người này sắc mặt khó khăn. Một lão già
bên cạnh Độc Cô Sách tức giận nói:
- Người này thật kiêu ngạo, đang ngồi đây không phải toàn trưởng bối của
ngươi sao? Tiến vào không thăm hỏi một câu lại còn coi bọn tại hạ như không
tồn tại, Luyện Ngục Ma Tông dạy đệ tử không nghiêm, chẳng lẽ muốn bọn ta giúp
ngươi dạy dỗ.