Người đăng: MrTiep
Một lát sau Đinh Hạo vào phòng mình.
Khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tiến vào cảnh giới tu luyện. Mấy ngày nay Đinh
Hạo thấy rất nhiều trận tranh đấu giữa các cao thủ. Hơn nữa hắn còn đại chiến
với Bạch Tâm Tĩnh – Thanh Vân Tông một trận, cho nên hắn càng hiểu thấu triệt
hơn.
Bây giờ chỉ cần rảnh rỗi, Đinh Hạo đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội
nào đề cao thực lực của mình. Đinh Hạo có thói quen không bỏ phí một giây phút
nào. Muốn sinh tồn trong Tu chân giới tàn khốc này, muốn sống tốt hơn kẻ khác,
tất cả chỉ có thể dựa vào thực lực của mình cao hơn kẻ khác. Điểm này Đinh Hạo
sớm đã biết.
Kinh nghiệm chiến đấu dần tích lũy, công lực của Đinh Hạo mặc dù gần đây không
tăng lên quá nhiều, nhưng tâm cảnh lại đề cao không ít. Từ những cuộc giao
tranh sống chết, con người ta càng ma luyện thêm tâm trí.
Thấy cảnh giới gần đây đã ổn định, Đinh Hạo biết bây giờ mình có thể tìm người
cắn nuốt. Chỉ cần cắn nuốt một tu chân giả Xuất Khiếu kỳ, thực lực của mình sẽ
tiến thêm một bước, bước vào cảnh giới Xuất Khiếu kỳ. Vì vậy Đinh Hạo bây giờ
mặc dù đang tu luyện nhưng cũng thầm tính toán nên ra tay với ai.
Suy nghĩ một lát, mặc dù người lựa chọn rất nhiều nhưng bây giờ hai Ma Môn
khác đang ở trên Đoạn Hồn sơn, hơn nữa mình sẽ lập tức rời khỏi Đoạn Hồn sơn,
cho nên không có thời gian tiêu hóa sau cắn nuốt. Huống hồ trên đường đến Tam
Châu Nhất Đảo nhất định sẽ giao chiến với đám Thành Hoàng.
Nếu sau khi mình cắn nuốt lại phải tiêu hóa trong thời gian dài, như vậy sẽ
bất lợi cho mình. Vì thế Đinh Hạo bỏ đi suy nghĩ lập tức tìm người khai đao.
Âm thầm quyết định chờ diệt xong đám Thành Hoàng, mình sẽ nhờ Huyết Ma Liệt
Sơn bắt cho một người, trên đường cắn nuốt và tiêu hóa. Đến được Tam Châu Nhất
Đảo, mình có lẽ đã là Xuất Khiếu kỳ.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo cảm thấy mai làm như vậy đúng là không có gì phiền phức
cả. Vận chuyển Vô Cực Ma Công vài vòng, Đinh Hạo ngừng lại.
Sờ sờ Thiên Thương Kiếm trên ngực, Đinh Hạo lấy xuống, cầm trên tay, cẩn thận
quan sát. Lần trước khi tu luyện bảo giáp bởi vì thời gian gấp gáp, hắn không
để ý nhiều đến Thiên Thương Kiếm. Nhưng bây giờ đang rảnh rỗi, mọi người trong
Vô Cực Ma Tông đang thu dọn, muốn xong cũng mất vài ngày.
Mà Đinh Hạo cũng biết Thiên Thương Kiếm không bình thường. Vì thế hắn quyết
định tìm hiểu một phen, hy vọng có thể phát hiện chút mánh khóe trên Thiên
Thương Kiếm.
Nhìn Thiên Thương Kiếm nhỏ bé trên tay mình, không biết có phải ảo giác hay
không mà Đinh Hạo lại cảm thấy Thiên Thương Kiếm bây giờ còn lộng lẫy hơn khi
mình lấy ra từ Tàng Bảo Các của Luyện Ngục Ma Tông. Đinh Hạo cũng không dám
khẳng định đây là thật hay không, vì thế càng quan sát cẩn thận hơn.
Nhìn gần một canh giờ, Đinh Hạo lại rơi vào trầm tư. Trong đầu hắn xuất hiện
tư liệu liên quan đến cực phẩm phi kiếm, nhưng nghĩ mãi cũng không thấy có tài
liệu nào tương tự Thiên Thương Kiếm. Đúng là chẳng có một chút đầu mối nào.
Vận chân khí Vô Cực Ma Công vào trong đó, giống như đá ném xuống biển, chẳng
có phản ứng gì. Đinh Hạo suy nghĩ một chút, nhớ lại kinh nghiệm tu luyện bảo
giáp của mình. Tất cả bảo vật cực phẩm sau khi mất đi chủ nhân đều dùng máu để
lựa chọn chủ nhân mới. Vì thế hắn hạ quyết tâm, cắn ngón tay phải, máu bắt đầu
rơi lên Thiên Thương Kiếm.
Đinh Hạo ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Thiên Thương Kiếm trong tay, nửa canh
giờ sau Thiên Thương Kiếm không có bất cứ phản ứng gì.
Đinh Hạo thầm nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm rồi, đây là một thanh kiếm bình
thường. Do mình nghi thần nghi quỷ, nếu không tại sao lại chẳng có chút biến
hóa nào như thế này chứ.
Lắc đầu Đinh Hạo cũng không suy nghĩ nhiều, đặt Thiên Thương Kiếm ở trước mặt,
cẩn thận quan sát. Nhìn một lát, Đinh Hạo không dám tin vào mắt mình. Hoa văn
trong Thiên Thương Kiếm đang lưu chuyển như mặt nước.
Ảo giác, nhất định là ảo giác. Đinh Hạo cho rằng như vậy. Hắn nhắm mắt lại,
sau đó mở ra, không để mắt mình nhìn Thiên Thương Kiếm. Nhưng không biết tại
sao ánh mắt hắn không thể rời khỏi Thiên Thương Kiếm. Đinh Hạo biết có điểm
không đúng nhưng lại không có biện pháp.
Lúc này Đinh Hạo rất khẩn trương, biết Thiên Thương Kiếm tuyệt đối không bình
thường, hiểu không nên tiếp tục như vậy. Đinh Hạo muốn rời ánh mắt nhưng không
thể. Giống như một người muốn biết mình đang gặp ác mộng, muốn tỉnh lại nhưng
vẫn không thể.
Đúng lúc này một chuyện càng thêm đáng sợ xảy ra. Ánh mắt hắn bị bắt ép nhìn
tới, hoa văn trong Thiên Thương Kiếm bắt đầu động, hơn nữa chân khí trong cơ
thể mình đang từ từ chảy vào Thiên Thương Kiếm. Mặc dù chân nguyên chảy ra bây
giờ đối với Đinh Hạo mà nói không đáng gì, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sợ
rằng chân khí trong cơ thể mình sẽ chảy hết. Đinh Hạo sao có thể chịu nổi.
Suốt ngày cắn nuốt chân nguyên người khác, hôm nay lại bị Thiên Thương Kiếm
hút lấy. Càng đáng hận đó là Đinh Hạo không thể vận chuyển Vô Cực Ma Tông. Hắn
không thể khống chế chân khí của mình.
Cảm giác này làm Đinh Hạo rất sợ, biết rõ những điều đang xảy ra nhưng không
thể làm gì được. Cảm giác vô lực này làm cho đối phương rất bi ai và uể oải.
Đang khi Đinh Hạo thầm hận mình, đột nhiên một tiếng nổ vang lên trong đầu.
Đinh Hạo đã lấy lại quyền khống chế cơ thể. Tất cả giống như chưa từng xảy ra.
Ngoại trừ Thiên Thương Kiếm trong tay Đinh Hạo đã càng thêm lộng lẫy.
Nhìn quanh thấy Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn đang khó hiểu nhìn
mình. Đinh Hạo giật mình, xem ra mình có thể khôi phục ý thức là do hai người
này giúp.
Đã xảy ra chuyện gì?
Huyết Ma Liệt Sơn trầm giọng nói.
Đinh Hạo thở dài một hơi, lắc đầu nói:
Ta cũng không rõ.
Thấy hai người khó hiểu, Đinh Hạo kể lại chuyện vừa rồi ra.
Nghe Đinh Hạo nói, hai người rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Thiên Thương
Kiếm trong tay Đinh Hạo.
Đinh Hạo cười cười, không hề do dự đưa Thiên Thương Kiếm cho Huyết Ma Liệt
Sơn. Huyết Ma Liệt Sơn nhận lấy Thiên Thương Kiếm, cẩn thận quan sát một lát,
đánh ra các loại pháp quyết vào Thiên Thương Kiếm, nhưng lại phát hiện Thiên
Thương Kiếm không có bất cứ biến hóa gì.
Huyết Ma Liệt Sơn cười chán nản, lắc đầu giao Thiên Thương Kiếm cho Độc Ma
Vương Diệc Hàn.
Một lúc sau, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng thử tất cả các phương pháp mà mình
biết lên Thiên Thương Kiếm, nhưng Thiên Thương Kiếm cũng không có bất cứ biến
đổi gì. Độc Ma cười ha hả nói:
Xem ra phương pháp của chúng ta không được. Nhưng ít nhất có thể chứng minh
một điểm dùng phương pháp bình thường không thể giao tiếp được với kiếm này.
Mà kiếm này cũng không phải vật thường.
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu nói:
Không sai, nhưng lão phu đoán trong Thiên Thương Kiếm nhất định có kỳ trận, có
thể ảnh hưởng đến người quan sát. Nếu không tiểu tử Đinh Hạo sẽ không bị như
vừa rồi.
Huyết Ma Liệt Sơn nói như vậy, Đinh Hạo và Độc Ma Vương Diệc Hàn trong lòng
vừa động, thầm nghĩ Huyết Ma Liệt Sơn nói có lý.
Đinh Hạo vội vàng đoạt lấy Thiên Thương Kiếm từ trong tay Độc Ma, nhìn chằm
chằm một lúc nhưng không thấy gì hết.
Đinh Hạo thở dài một tiếng, đeo Thiên Thương Kiếm lên cổ. Vừa mới đeo vào cổ,
đột nhiên cảm thấy chân khí của mình đang chảy từng chút một vào Thiên Thương
Kiếm.
Khi cẩn thận quan sát lại như không có gì xảy ra. Đinh Hạo lắc đầu nói:
Vừa nãy khi hai người vào thấy ta như thế nào?
Do ngươi vào phòng lâu không ra, lão phu truyền âm mấy lần cũng không ra, ta
liền cùng Độc Ma Đến xem ngươi xảy ra chuyện gì. Sau khi chúng ta vào mới phát
hiện chân khí ngươi đang vận chuyển khá quỷ dị. Ta nghĩ ngươi bế quan nhưng
gọi mấy tiếng mà ngươi không phát hiện ra. Lúc này ta mới phát hiện ngươi
không đúng, cuối cùng sử dụng Chấn thần hống đánh thức ngươi từ trạng thái đó.
Huyết Ma Liệt Sơn giải thích.
Đinh Hạo gật đầu nói:
Thì ra là vậy, làm hai lão lo lắng. Ha ha, bây giờ không có gì rồi.
Thấy Đinh Hạo không để ý đến chuyện này nữa, Độc Ma Vương Diệc Hàn nghiêm mặt
nói:
Thiên Thương Kiếm này rất quái lạ, ngươi tốt nhất không đeo nó trên cổ, nhét
vào trữ vật giới chỉ là tốt nhất. Sau này cũng không nên tùy tiện lấy ra xem.
Chuyện này quá kỳ quái, không thể không cẩn thận.
Nghe Độc Ma nói như vậy, Huyết Ma gật đầu đồng ý. Đinh Hạo suy nghĩ một chút,
biết hai người này có ý tốt. Mà mình bây giờ đúng là không biết Thiên Thương
Kiếm rốt cuộc có Tuyết Du Du gì. Vì an toàn của bản thân, Đinh Hạo gật đầu
nói:
Đã như vậy ta sẽ thu lại, sau này mai có thời gian ba chúng ta sẽ cùng nghiên
cứu.
Đinh Hạo liền tháo Thiên Thương Kiếm xuống, bỏ vào trữ vật giới chỉ.
Làm xong, Đinh Hạo mới mở miệng nói:
Tình hình bây giờ như thế nào? Trong tông đã thu dọn xong chưa?
Huyết Ma gật đầu nói:
Đã sớm chuẩn bị xong. Vô Cực Ma Tông ta bây giờ lúc nào cũng có thể rời khỏi
Đoạn Hồn sơn. Chẳng qua Luyện Ngục Ma Quân phái người giục mấy lần, nói muốn
kết thành đồng minh với Vô Cực Ma Tông ta trước hai hai Ma Môn kia rời khỏi
Đoạn Hồn sơn. Xem ra chuyện chúng ta muốn rời khỏi Đoạn Hồn sơn, mọi người đều
đã biết.
Nghe Huyết Ma nói như vậy, Đinh Hạo biết lần này lại tốn khá nhiều thời gian:
Từ khi ta ra khỏi Vô Cực điện đến giờ đã là bao lâu rồi?
Đã bảy ngày.
Huyết Ma mở miệng nói.
Bảy ngày, khó trách.. Đinh Hạo thầm nghĩ.