Người đăng: MrTiep
Phùng Tinh Nhiên rất nghi hoặc nhưng Đinh Hạo không giải thích nhiều, chỉ nhắm
mắt lại, chau mày, không nói.
Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo khác thường như vậy, nàng không nói gì mà dừng
lại bắt đầu quan sát xung quanh. Nhưng nhìn mãi chẳng thấy có gì khác lạ, đành
phải bỏ qua không nhìn nữa.
Nhưng Đinh Hạo lại có thể cảm nhận được một cỗ năng lực kỳ dị tràn ngập cả khu
mộ, giống như trong thiên địa có thêm cái gì đó. Nhưng mình cẩn thận cảm nhận
lại không nắm bắt được gì.
Đinh Hạo có thể khẳng định nơi này có người, hơn nữa người này phải giống
Chiến lão mà Phùng Ngạo Thiên nói. cảm giác kỳ lạ này đột nhiên tới, tới rồi
lại làm mình không biết nó xuất phát từ đâu, đúng là đã hòa hợp làm một với
thiên địa.
Đối với Huyết Ma Liệt Sơn và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo mặc
dù cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, nhưng không có cảm giác như thế này. Cả
Đoạn Hồn sơn này chắc chỉ có Chiến lão mà Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên
nói mới có tu vi như vậy.
Đinh Hạo đứng im một lúc như vậy, từ từ mở mắt ra. Mặc dù cảm giác vừa rồi vẫn
tồn tại, nhưng Đinh Hạo vẫn không cảm thấy nó có gì ác ý, hơn nữa cảm giác này
đang từ từ rời đi. Xem ra người này đang chuẩn bị bỏ đi.
Thấy Đinh Hạo mở mắt, thở dài một hơi, Phùng Tinh Nhiên liền kéo Đinh Hạo, khi
thấy ánh mắt Đinh Hạo nhìn mình, Phùng Tinh Nhiên mới mắng:
Huynh giả thần giả quỷ gì thế, làm có chỗ nào không bình thường.
Cười khổ một tiếng, Đinh Hạo cầm tay Phùng Tinh Nhiên nói:
Nàng không phát hiện ra cũng là bình thường, ngay cả ta cũng chỉ có thể dựa
vào trực giác mà phỏng đoán. Nếu ta không đoán sai, người này chính là Chiến
lão mà phụ thân nàng nói. Cũng chính là nhân vật thần bí nhất sau lưng Luyện
Ngục Ma Tông, chẳng qua bây giờ lão đã đi rồi.
Hoảng sợ kêu lên một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nhìn xung quanh với vẻ không thể
tin, muốn tìm dấu chân của người đó, nhưng nhìn một lát đành chán nản buông
tha.
Cấm chế nàng mở miệng nói với Đinh Hạo:
Sao lại là lão, huynh sao có thể khẳng định là lão, lão đến đây làm gì?
Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
Nhất định là lão, nếu không Đoạn Hồn sơn tuy lớn cũng không có ai có khí thế
quỷ dị như lão. Tu chân giả không thể nào khiến ta có cảm giác như vậy.
Nói đến đây, Đinh Hạo lại rơi vào trầm ngâm.
Thấy Đinh Hạo bắt đầu không đúng, Phùng Tinh Nhiên nũng nịu kêu lên một tiếng,
dùng sức kéo kéo Đinh Hạo, Đinh Hạo lập tức tỉnh lại. Sau đó Phùng Tinh Nhiên
thấy Đinh Hạo nhìn mình, mới mở miệng nói:
Lão đến đây làm gì? Chẳng lẽ tìm chúng ta?
Đinh Hạo lắc đầu, lạnh nhạt nói:
Đừng nghĩ linh tinh. Chúng ta là gì chứ, lão đâu thèm để ý đến chúng ta. Chẳng
qua nếu ta đoán không lầm, hắn đến để bái tế bạn song tu của mình.
Nghe thấy thế, Phùng Tinh Nhiên liền gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ cảm động:
Đã bao năm rồi mà lão còn nghĩ đến người bạn trước đây của mình, đúng là rất
được. Khó trách Độ Kiếp thất bại còn có thể tu thành Tán Ma.
Đinh Hạo cười ha hả nói:
Đi nào, đi thăm mẫu thân nàng, vừa nãy hơi tốn thời gian.
Nghe Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên “ừ” một tiếng, kéo Đinh Hạo đi về
phía trước, không còn luôn miệng nữa, trong mắt có chút buồn bã.
Một lát sau Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên đến một sườn núi nhỏ. Cây cối tươi
tốt nhưng không có cảm giác mọc loạn, rõ ràng thường xuyên được dọn dẹp. Ở
giữa có một tấm bia, ghi: “Mộ ái thê Lâm thị” Xem ra Phùng Ngạo Thiên lập.
Đi đến trước mộ, Phùng Tinh Nhiên càng thêm buồn, kéo Đinh Hạo quỳ xuống trước
mộ. Phùng Tinh Nhiên chấp tay hành lễ, bắt đầu nhỏ giọng nói với tấm bia. Đinh
Hạo ở gần như vậy cũng không nghe rõ nàng đang lẩm bẩm cái gì.
Chỉ một lats sau, Phùng Tinh Nhiên đã lại vui vẻ, tâm trạng buồn bã đã tốt
hơn.
Thấy tâm trạng Phùng Tinh Nhiên thay đổi nhanh như vậy, trong lòng Đinh Hạo
lại cảm thấy buồn bã, một cảm giác đau khổ tràn ngập trong lòng hắn.
Thầm nghĩ mẫu thân của Phùng Tinh Nhiên mặc dù đã qua đời, nhưng ít ra còn
biết phụ mẫu là ai. Nhưng mình ngay cả phụ mẫu cũng không biết, chưa từng gặp
qua. Đinh Hạo đáng lẽ không có tâm trạng này, tất cả đã được phát tiết hết khi
hắn còn nhỏ.
Nhưng lúc này hắn bị Phùng Tinh Nhiên ảnh hưởng, nên mới nhớ lại.
Lắc đầu, Đinh Hạo muốn vứt bỏ tâm trạng đó ra khỏi đầu. Nhưng lại thấy Phùng
Tinh Nhiên đang nhìn mình.
Sao lại nhìn ta?
Đinh Hạo kinh ngạc nói.
Sao huynh lại buồn như vậy?
Phùng Tinh Nhiên hỏi.
Cười gượng, Đinh Hạo nói:
Ta buồn sao?
Có.
Phùng Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt Đinh Hạo, dừng một chút rồi nói:
Tiểu tặc, nói chuyện quá khứ của huynh đi. Huynh chưa bao giờ nói với người
ta.
Đinh Hạo lắc đầu nói:
Không có gì hay để nó, trước đây ta là thợ săn.
Ngừng một chút Đinh Hạo bổ sung:
Là cô nhi bị bỏ rơi.
Nghe Đinh Hạo nói thế, Phùng Tinh Nhiên lập tức hiểu được tâm trạng vừa rồi
của Đinh Hạo. Nàng thông minh không nhắc đến chuyện này, cười cười rúc vào
lòng Đinh Hạo, nói với tấm bia:
Trước mặt mẫu thân muội, huynh nói với người, huynh sẽ luôn chăm sóc muội.
Thấy Phùng Tinh Nhiên đột nhiên nói như vậy, Đinh Hạo nghiêm mặt nói với tấm
bia:
Ta sẽ luôn chăm sóc Tinh Nhiên, người yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể
hại đến nàng.
Dán sát vào người Đinh Hạo hơn nữa, nhìn vào mắt Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên
cười nói:
Tinh Nhiên tin huynh.
Gật đầu, Đinh Hạo cười cười.
Một lát sau Phùng Tinh Nhiên đứng lên, kéo Đinh Hạo đi ra ngoài khu mộ, vừa đi
vừa nói:
Đợi huynh xong việc, bây giờ đã đi gặp mẫu thân của muội, coi như tâm nguyện
của muội đã hoàn thành phân nửa.
Ra khỏi khu mộ, Đinh Hạo mới từ từ khôi phục như lúc bình thường, cười ha hả
nói:
Như vậy rất tốt, Vô Cực Ma Tông ta bây giờ đang rát nguy hiểm, ta bây giờ đúng
là rất vội.
Ho khan một tiếng, Phùng Tinh Nhiên khinh thường nói:
Vội cái rắm, phụ thân muội đã nói không sao, như vậy sẽ không sao. Huynh cứ
yên tâm đến Tam Châu Nhất Đảo của mình đi. Muội nhất định sẽ nhanh chóng tìm
đến huynh. Huynh đã đồng ý chơi với muội mà.
Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo đi đến cửa Luyện Ngục Ma Tông liền quay đầu
lại nói với Phùng Tinh Nhiên:
Ta nhớ mà.
Sau đó hắn ngự Nghịch Thiên Ma Kiếm bay về phía Vô Cực Ma Tông.
Không lâu sau, Đinh Hạo một lần nữa xuất hiện trong tông.
Trên đường, Đinh Hạo thấy đám môn nhân rất bận, xem ra bọn họ cũng đã biết tin
tức từ miệng trưởng bối, bây giờ đang dọn dẹp.
Thấy Đinh Hạo về, dù là ai cũng hành lễ với hắn bằng sự tôn trọng với cường
giả. Mà Đinh Hạo cũng mỉm cười đáp lại tất cả.
Vào Vô Cực Điện, nhìn một chút thấy không thiếu ai, đang ngồi tản ra, khoanh
chân ngồi. Sau khi Đinh Hạo vào cửa, mọi người mới mở mắt ra nhìn Đinh Hạo.
Kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ra,
Đinh Hạo ngậm miệng nhìn mọi người, chờ bọn họ nói.
Một lát sau Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu, lạnh nhạt nói:
Theo lời ngươi nói, sợ rằng Thành Hoàng lần này sẽ đen đủi. Bây giờ nếu Ma
Quân đã đồng ý ra tay giúp, như vậy chúng ta không cần phải lo lắng. Chỉ cần
hai phía không lộ tin tức ra ngoài, vậy Thành Hoàng đúng là không thể thoát
kiếp nạn lần này.
Đúng thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên quả nhiên là một nhân vật, không
ngờ lại ẩn nhẫn đến tận bây giờ, đợi cơ hội tốt mới ra tay.
Độc Ma Vương Diệc Hàn nói.
Huyết Ma Liệt Sơn cười hắc hắc nói:
Tông Chủ Đạo Ma lục tông đâu phải là kẻ mềm lòng, nếu không có thủ đoạn thì
sao lên được vị trí bây giờ.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời này.
Nói đến đây Đinh Hạo hỏi Trương HoàngL
Bây giờ trong tông thu dọn đến đâu rồi. Ba mỏ quặng kia đã an bài xong chưa,
môn nhân đã rút hết chưa?
Thấy Đinh Hạo hỏi mình, Trương Hoàng vội vàng hành lễ với Đinh Hạo, sau đó
trầm giọng nói:
Hai ngày chắc là bố trí xong hết, về phần ba mỏ quặng kia cũng đã dàn xếp
xong, còn một chỗ nữa ngày mai là xong. Chỉ là Vô Cực Ma Tông chúng ta không
cố ý ẩn giấu tung tích. Bây giờ xung quanh ba mỏ quặng đó đã bắt đầu phát hiện
người của mấy tông khác, không biết nên xử lý như thế nào?
Cười hắc hắc, Đinh Hạo nói:
Vốn không có ý giấu bọn chúng, dù sao bọn chúng cũng không dám ra tay cướp
đoạt. Sau khi Vô Cực Ma Tông chúng ta rời khỏi Đoạn Hồn sơn, ba mỏ quặng này
Ma Quân sẽ sắp xếp. Chúng ta không cần quan tâm.
Thấy Đinh Hạo nói như vậy, tất cả mọi người đều cười hắc hắc. Không sai, trong
mắt Vô Cực Ma Tông bây giờ, trên Đoạn Hồn sơn ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông ra,
tất cả đều thấp kém. Bây giờ dù mấy tông liên hợp lại cũng không làm gì được
Vô Cực Ma Tông. Đối với bọn họ mà nói, mấy tông phái này không đáng để mắt
đến.
Nhìn Trương Hoàng, Đinh Hạo mở miệng nói:
Đã như vậy thì hôm nay đến đây là dừng, sau khi trong tông thu xếp xong hãy
đến tìm ta.
Nói xong Đinh Hạo thi lễ với Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn, rời
đi.