Người đăng: MrTiep
Ồ, thế nào là tương kế tựu kế?
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mở miệng nói.
Đám người Thành Hoàng nhất định sẽ phục kích người Vô Cực Ma Tông ta trên
đường đến Tam Châu Nhất Đảo. Chúng ta giả vờ không biết, để chúng tấn công.
Lúc đó sẽ lập tức cho chúng một kích. Nếu bây giờ Tông Chủ tìm Thành Hoàng,
hắn chết sống không thừa nhận, Tiên Cung có biện pháp gì chứ. Như vậy hắn mặc
dù không phục kích ở trên đường, nhưng nhất định sẽ nghĩ độc kế khác.
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Nghe thấy thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên trầm ngâm suy nghĩ, sau đó
gật đầu:
Không sai, nếu bây giờ vạch trần quỷ kế của chúng, chúng nhất định sẽ nghĩ
biện pháp khác. Đúng là trị ngọn không trị được gốc. Xem ra chỉ có cách tương
kế tựu kế.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên động tâm, Đinh Hạo nói tiếp:
Đúng vậy, dù sao mâu thuẫn với Thành Hoàng càng lúc càng sâu, đã không thể hòa
giải. Phùng lão nếu muốn nắm chăt Luyện Ngục Ma Tông vào tay mình, thì đây là
thời cơ tốt nhất. Chỉ cần trừ khử Thành Hoàng, như vậy đám người theo hắn sẽ
thành rắn không đầu, chẳng thể gây ra sóng gió. Mặc dù làm như vậy sẽ mất đi
Thành Hoàng, thực lực của Luyện Ngục Ma Tông sẽ giảm đi một chút. Nhưng về lâu
về dài, việc này rất có lợi cho Luyện Ngục Ma Tông. Không biết ý của Ma Quân
như thế nào?
Nói đến đây, Đinh Hạo gật đầu với Phùng Tinh Nhiên, ra hiệu cho nàng khuyên
Phùng Ngạo Thiên. Thấy Đinh Hạo ra hiệu với mình, Phùng Tinh Nhiên trừng mắt
nhìn hắn, sau đó nói với Phùng Ngạo Thiên:
Đúng đó phụ thân. Thành Hoàng bây giờ chính là một cây độc trong Luyện Ngục Ma
Tông ta. Dù sao chúng ta đã không cùng phía với bọn họ. Mà phụ thân là Tông
Chủ Luyện Ngục Ma Tông, sau này người sai phái, bọn chúng nhất định sẽ ngầm
phá hoại, không dồn toàn lực mà làm. Con cảm thấy Đinh Hạo nói có lý, đau lâu
không bằng đau ngắn.
Thấy Phùng Tinh Nhiên khuyên mình, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn
Đinh Hạo một cái. Làm Đinh Hạo không khỏi run lên trong lòng.
Một lát sau, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lạnh nhạt nói:
Ý các ngươi, ta sớm đã biết. Chẳng lẽ các ngươi tưởng Bổn Tông không đành lòng
ra tay. Chuyện này không đơn giản như vậy. Thành Hoàng có quan hệ sâu xa với
Chiến lão. Lần này mai không phải Vô Cực Ma Tông đột nhiên quật khởi, ngươi
lại có quan hệ với Tinh Nhiên, hơn nữa Bổn Tông còn mang ba thức kiếm quyết
của hắn hiến cho Chiến lão. Như vậy lão nhân gia chưa chắc giúp Bổn Tông.
Đây là lần đầu tiên Phùng Ngạo Thiên nhắc chuyện này với hai người. Đinh Hạo
thầm nghĩ khó trách Phùng Ngạo Thiên có thực lực mạnh hơn Thành Hoàng mà không
dám động hắn, hóa ra có quan hệ này. Xem ra mình quá xem thường Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên. Nếu có thể là Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông, Phùng
Ngạo Thiên sao có thể là nhân vật nhân từ. Xem ra Phùng Ngạo Thiên suy nghĩ
rất cẩn thận.
Vì một câu nói này của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo lập tức rơi vào suy nghĩ.
Thấy Đinh Hạo không nói gì, chỉ lộ ra vẻ suy nghĩ, mà Phùng Tinh Nhiên lại
nhìn chằm chằm vào mình, rõ ràng là muốn nghe mình giải thích.
Trầm ngâm một chút, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói:
Đời trên của Thành Hoàng là một nữ nhân, người này chính là bạn song tu với
Chiến lão. Mặc dù lúc độ Thiên kiếp bất hạnh bị diệt, nhưng Chiến lão vẫn còn
tình cảm rất sâu với người này. Nhiều năm qua, nếu không có mối quan hệ đó,
Thành Hoàng hắn sao dám càn rỡ ở Đoạn Hồn sơn như vậy. Bây giờ không ngờ dám
đối đầu với Bổn Tông.
Trong lòng Chiến lão thực ra mơ hồ hướng về phía bọn chúng. Nhưng lão nhân gia
cũng không nói quá rõ. Tình hình Tây đại lục bây giờ Chiến lão hiểu rõ hơn ai
hết. Chính vì nguyên nhân mới để Bổn Tông tiếp tục làm Tông Chủ Luyện Ngục Ma
Tông. Hơn nữa Chiến lão còn cảnh cáo Thành Hoàng. Đâu ngờ Thành Hoàng vẫn còn
kiêu ngạo như vậy. Xem ra Bổn Tông nhất định phải trừ gai độc này. Như vậy cho
dù sau này Chiến lão biết việc cũng không thể trách Bổn Tông không lưu tình.
Những việc Bổn Tông làm đều là vì lợi ích của Đoạn Hồn sơn, Chiến lão nhất
định sẽ hiểu.
Nói đến đây, sát khí lóe lên trong mắt Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên.
Đinh Hạo nhìn thoáng qua cũng không chịu nổi. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên không thua gì Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt.
Đinh Hạo thầm nghĩ thì ra là vậy. Cũng may Phùng Ngạo Thiên không phải kẻ địch
của mình. Với mấy lời lão vừa nói, nhất định có ý tiền trảm hậu tấu. Chờ giết
hết đám người Thành Hoàng, như vậy Chiến lão dù không vui cũng không có cách
nào. Nhiều nhất Chiến lão chỉ mắng Phùng Ngạo Thiên vài câu. Nhưng Luyện Ngục
Ma Tông sau này sẽ không còn ai dám chống đối Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên.
Quả nhiên là bá chủ lòng dạ độc ác. Mình quá xem thường Phùng Ngạo Thiên rồi.
Xem ra nếu không phải có quan hệ với Phùng Tinh Nhiên, mình không quan hệ gần
gũi với lão thì Vô Cực Ma Tông đừng mong ra khỏi Đoạn Hồn sơn. Nghĩ đến đây,
Đinh Hạo đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Phùng Ngạo Thiên cũng cẩn thận hơn.
Thấy ánh mắt cổ quái của Đinh Hạo, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười ha
hả một tiếng, lắc đầu với Đinh Hạo:
Tiểu tử ngươi đừng nghĩ lung tung. Chuyện này ngươi cứ yên tâm. Lão phu sẽ có
bố trí, tuyệt đối không để Vô Cực Ma Tông gặp phiền phức. Về phần hai huynh đệ
Hận Thiên Hận Địa, dù bọn chúng làm việc theo ý Độc Cô Tịch Diệt hay không
cũng được. Bây giờ nếu Bổn Tông đã biết, bọn chúng sẽ không thể tiến hành. Hai
ngày này Bổn Tông cũng muốn nhân cơ hội bàn mấy việc với chúng. Chờ bàn bạc
xong, chắc chắn sẽ phái người thông báo Vô Cực Ma Tông ngươi.
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo coi như yên tâm. Gật đầu, Đinh Hạo
trầm giọng nói:
Đã hiểu, Phùng lão cứ yên tâm làm. Mấy ngày này chúng ta cũng sẽ xử lý xong
chuyện ở tông phái, cũng tính xem nên tiến hành như thế nào. Tuyệt đối không
làm vướng bận Luyện Ngục Ma Tông. Hai phía chúng ta hợp tác, lần này Thành
Hoàng sẽ không còn cơ hội xoay người.
Gật đầu, Phùng Ngạo Thiên lại cười một tiếng:
Không sai, người này nhất định phải chết, ngươi đúng là chưa bao giờ Lãnh lão
phu thất vọng.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên khen mình, Đinh Hạo vội vàng nói:
Không dám.
Thấy hai người chỉ trong chốc lát đã quyết định vận mệnh của đám người Thành
Hoàng, Phùng Tinh Nhiên thầm nghĩ hai người này chẳng phải thứ tốt, đều là kẻ
ác đồ. Bây giờ lại thấy hai người nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên không còn kiên
nhẫn đứng nghe nữa.
Hừ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nói:
Hai người một già một trẻ này, có thôi không. Nếu cái gì cần nói đã nói vậy
phụ thân mau đi làm việc của mình đi. Con còn có chuyện muốn làm với tên này.
Nghe vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên không khỏi hoảng sợ:
Còn có chuyện phải làm, các ngươi...
Thấy vẻ mặt Phùng Ngạo Thiên như vậy, Phùng Tinh Nhiên lập tức biết hắn nghĩ
sai, vội vàng giải thích:
Không phải chuyện như người nghĩ. Người mau ra cho con.
Phùng Tinh Nhiên vừa nói vừa đẩy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ra ngoài.
Phùng Ngạo Thiên bị đẩy ra ngoài cửa. Phùng Ngạo Thiên mới lắc đầu cười khổ
nói với Đinh Hạo:
Trẻ con bây giờ đúng là quá nghiêm trọng. Không ngờ cũng từ bỏ được phụ thân
đã nuôi nó nhiều năm như vậy.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói hết câu liền cười dài một tiếng, trong
nháy mắt đã biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đột nhiên biến mất, Đinh Hạo cười ta
một tiếng, kéo Phùng Tinh Nhiên vào lòng, dán sát vào tai nàng, nói:
Nàng muốn làm chuyện gì với ta?
Vừa nói, tay Đinh Hạo đã không để yên, lại bắt đầu sờ mó cơ thể Phùng Tinh
Nhiên.
Tránh một chút, Phùng Tinh Nhiên xoay người lại, nghiêm giọng nói:
Muội muốn dẫn huynh đi gặp nương.
Nghe thấy thế, Đinh Hạo liền biến sắc. Thầm nghĩ nương của nàng không phải qua
đời rồi sao? Suy nghĩ một chút, hắn biết nàng đang nói đến mộ.
Vì thế Đinh Hạo cũng đứng dậy, cầm tay Phùng Tinh Nhiên nói:
Như vậy thì chúng ta đi ngay thôi.
Thấy Đinh Hạo không từ chối, dứt khoát như vậy, Phùng Tinh Nhiên vui vẻ, kiễng
chân hôn lên mặt hắn, nói:
Coi như huynh có lương tâm.
Nói xong, Phùng Tinh Nhiên dẫn Đinh Hạo ra khỏi phòng mình, bay về phía sau
Luyện Ngục Ma Tông.
Một lát sau, Phùng Tinh Nhiên dẫn Đinh Hạo đến một sườn núi nhỏ đầy quái
thạch, nơi này còn có tiếng chim, mùi hao thơm ngát, giống như thế ngoại đào
viên.
Hai người từ từ đi tới, dẫm trên đám lá khô.
Đây là khu mộ của tất cả những người qua đời trong Luyện Ngục Ma Tông. Bình
thường nơi này không ai đến, cứ nửa tháng là có một đồng tử đến dọn cỏ quanh
bia mộ. Nơi này rất yên tĩnh.
Phùng Tinh Nhiên vừa đi vừa nói với Đinh Hạo.
Đinh Hạo gật đầu, thầm nghĩ Vô Cực Ma Tông sau này nhất định cũng phải lập một
chỗ như vậy. Tông phái phát triển, môn nhân tử vong sẽ càng lúc càng nhiều.
Cho dù thuận nước thuận gió, khi độ Thiên kiếp cứ có mười người lại có hai ba
người chết là chuyện bình thường.
Có một nơi như thế này, thứ nhất có thể để người đời sau biết sự khó khăn của
đời trước, thứ hai cũng cho người chết một nơi nghỉ ngơi. Các môn phái lớn
không thể không có.
Hai người đi đến, đột nhiên Đinh Hạo có cảm giác ai đó đang âm thầm nhìn trộm
mình. Đây hoàn toàn dựa vào trực giác, không thể giải thích, không có quan hệ
gì với tu vi. Nhưng Đinh Hạo luôn tin vào trực giác của mình.
Vì thế Đinh Hạo đột nhiên ngừng lại. Phùng Tinh Nhiên đang nắm tay Đinh Hạo
cũng phải dừng theo hắn. Nàng khó hiểu nhìn Đinh Hạo đang suy nghĩ, mở miệng
nói:
Sao lại không đi?
Mà Đinh Hạo như không thấy câu hỏi của Phùng Tinh Nhiên, chỉ cau mày suy nghĩ.
Không biết bao lâu, Đinh Hạo mới có phản ứng. Thì ra Phùng Tinh Nhiên đang
không ngừng lắc tay mình.
Nhìn Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo mở miệng nói:
Bên trong khu mộ có người, hoặc không thể gọi là người. Bởi vì hắn đã vượt qua
phạm trù tu chân giả.
Nghe vậy, Phùng Tinh Nhiên không khỏi nghi hoặc hơn nữa.