Người đăng: MrTiep
Một lát sau Đinh Hạo đến cửa Luyện Ngục Ma Tông. Suy nghĩ một chút, hắn nghĩ
người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung vẫn còn ở trong Luyện Ngục Ma
Tông. Đinh Hạo liền bảo đồng tử canh cửa truyền lời, nói mình muốn tìm Phùng
Tinh Nhiên.
Nếu như mình trực tiếp tìm Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên, như vậy sẽ
tiện hơn. Nhưng tình hình trước mắt không cho hắn làm như vậy. Nếu như Thiên
Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung thực sự tham gia vào hành động đối phó Vô Cực Ma
Tông sẽ rất nguy hiểm. nếu mình tìm Phùng Tinh Nhiên, như vậy người hai cung
kia sẽ không thể nhìn ra ý đồ.
Đảm bảo cẩn thận, tốt nhất là thông qua Phùng Tinh Nhiên.
Đợi ngoài cửa một lát, đồng tử trong cửa đi ra cùng với Phùng Tinh Nhiên.
Thấy Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên cười hì hì, đi đến bên cạnh Đinh Hạo, kéo tay
Đinh Hạo chạy vào trong Luyện Ngục Ma Tông, vừa đi vừa nói:
Tiểu tặc huynh có phải là nghĩ thông suốt, mới đi chưa được bao lâu đã nhớ bổn
cô nương. Nhanh như vậy đã tìm Tinh Nhiên, hì hì, được, rất được.
Đối phương lạnh nhạt nói:
Đúng thế, tìm một chỗ nào đó chúng ta thân thiết một chút.
Đỏ mặt lên, Phùng Tinh Nhiên đang đi tới đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn
trộm Đinh Hạo, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
Tiểu tặc huynh không phải thực sự muốn đó chứ?
Đinh Hạo cười ha hả một tiếng, tâm trạng hơi nặng nề liền buông lỏng hơn không
ít. Ôm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, cười đắc ý nói:
Thật hay giả đợi sẽ biết.
Vừa dứt câu, Đinh Hạo liền mang Phùng Tinh Nhiên đi theo, mục tiêu là phòng
nàng.
Đến Luyện Ngục Ma Tông không chỉ một hai lần, bây giờ Đinh Hạo quá dễ dàng tìm
được phòng của Phùng Tinh Nhiên. Bây giờ căn bản không cần Phùng Tinh Nhiên
dẫn đường, hắn tự có thể đi tới.
Mà Phùng Tinh Nhiên nghe Đinh Hạo nói như vậy, trong lòng cũng bất an lo lắng.
Không biết Đinh Hạo rốt cuộc nghĩ như thế nào. Nàng cứ như vậy bị Đinh Hạo kéo
vào phòng của chính mình, không hề phản kháng. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng.
Sau khi đến phòng Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo trực tiếp ôm Phùng Tinh Nhiên vào
lòng. Dùng tay sờ sờ trên người Phùng Tinh Nhiên, miệng cũng không để yên, rơi
vào mặt Phùng Tinh Nhiên.
Một lát sau thấy Phùng Tinh Nhiên không chịu nổi nữa, Đinh Hạo mới thả Phùng
Tinh Nhiên ra một chút. Mắt Phùng Tinh Nhiên trở nên si mê, Đinh Hạo dừng lại,
nhìn chằm chằm nàng.
Dừng một lát, Phùng Tinh Nhiên phát hiện Đinh Hạo không tiếp tục nữa, mắt đang
si mê cũng trở lại bình tĩnh. Nhìn vào trong mắt Đinh Hạo, thấy mắt hắn mặc dù
có tình, nhưng không có một tia dục vọng. Khẽ cười một tiếng, Phùng Tinh Nhiên
vuốt ngực nói:
Làm bổn cô nương giật mình, còn tưởng rằng huynh muốn thật.
Phùng Tinh Nhiên sợ trông rất đáng yêu, Đinh Hạo cười một tiếng, nói:
Dù sao sớm muộn gì nàng cũng là của ta. Ta tạm thời cũng chưa gấp như vậy.
Nàng cứ yên tâm.
Khẽ đẩy Đinh Hạo một cái, Phùng Tinh Nhiên lướt qua hắn, đi về phía trước, vừa
đi vừa nói:
Có tim ăn trộm mà không có gan, ha ha.
Thấy Phùng Tinh Nhiên tìm một cái ngồi xuống, sau đó nhìn mình. Đinh Hạo lắc
đầu cười cười. Thầm nghĩ không phải mình không có gan, chẳng qua bây giờ quan
hệ đến sinh tử tồn vong của Vô Cực Ma Tông, mình thật sự không có tâm tư cùng
với nàng.
Đi đến bên cạnh Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo ôm lấy nàng, ngồi xuống ghế, mà
nàng đã bị Đinh Hạo ôm vào trong lòng.
Cuộn mình trong lòng Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo. Một lát sau mới
trừng mắt nhìn hắn, mở miệng nói:
Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì tìm Tinh Nhiên?
Có chút xấu hổ, Đinh Hạo nói:
Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ ta tìm nàng đều là có chuyện sao?
Hừ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên cấu vào tay Đinh Hạo đang ôm lấy mình hai cái,
thấy Đinh Hạo lớn tiếng kêu đau mới bỏ tay ra. Hai tay bá lấy cổ Đinh Hạo,
ngẩng đầu lên nhìn Đinh Hạo, thở hổn hển nói:
Huynh nói mình lần đó tìm Tinh Nhiên không phải vì có việc, nhưng lần đó đâu
phải là đến tìm Tinh Nhiên. Huynh là kẻ không có lương tâm, nếu không có
chuyện gì, huynh nhất định không đến tìm Tinh Nhiên. Đều là Tinh Nhiên tự động
tìm huynh.
Cười hắc hắc, Đinh Hạo cẩn thận suy nghĩ thấy đúng như lời nàng nói. Mỗi lần
mình đến Luyện Ngục Ma Tông đều vì chuyện của Vô Cực Ma Tông. Đúng là không có
lần nào trực tiếp đến tìm nàng, cũng khó trách nàng lại nói như vậy.
Thấy Đinh Hạo không nói gì được mà chỉ cười hắc hắc, Phùng Tinh Nhiên không
khỏi tức giận. Lập tức cấu véo khắp tay Đinh Hạo, Đinh Hạo không ngừng kêu
đau.
Hai người đang trêu chọc nhau như vậy, Phùng Tinh Nhiên đột nhiên lại đỏ bừng
mặt, nằm co rúc trong lòng Đinh Hạo không dám động. Thấy Phùng Tinh Nhiên như
vậy, Đinh Hạo đột nhiên ngẩn ra, không rõ tại sao nàng lại ngoan như vậy.
Thấy Đinh Hạo nhìn mình, Phùng Tinh Nhiên đỏ mặt nhỏ giọng nói:
Cái đó của huynh đẩy đẩy làm Tinh Nhiên đau.
Nàng vừa nói như vậy, Đinh Hạo cũng đỏ mặt, đang định có hành động thì nàng đã
cười nũng nịu chuồn khỏi lòng hắn.
Trừng mắt nhìn Đinh Hạo, Phùng Tinh Nhiên chống nạnh, bản tính điêu ngoa liền
khôi phục lại. Nàng lớn tiếng quát Đinh Hạo:
Tiểu tặc nói ngay, rốt cuộc ai khi dễ huynh, bổn cô nương lập tức báo thù giúp
huynh.
Nói đến đây, Phùng Tinh Nhiên nghĩ đến thực lực của Đinh Hạo mạnh hơn mình,
lại mỉm cười nói tiếp:
Nhưng tiểu tặc bây giờ rất lợi hại, ngay cả Bạch Tâm Tĩnh cũng bị huynh đánh
bại. Tinh Nhiên không thể báo thù giúp huynh. Bây giờ muội cũng không đánh lại
huynh.
Cười ha hả một tiếng, Đinh Hạo phát hiện mình càng lúc càng thích Phùng Tinh
Nhiên. Phùng Tinh Nhiên mặc dù điêu ngoa, nhưng nàng có cảm giác gì đều lộ ra
ngoài, tâm địa không gian xảo. Lúc ở bên nàng, Đinh Hạo không có áp lực gì,
rất thoải mái. Đinh Hạo bây giờ đã bắt đầu muốn hưởng thụ cảm giác này.
Cười xong, đối phương nghiêm mặt, nói chuyện mình đang gặp với Phùng Tinh
Nhiên. Bảo Phùng Tinh Nhiên bố trí cho mình gặp Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo
Thiên.
Chờ Đinh Hạo nói xong, Phùng Tinh Nhiên cũng nghiêm nghị nhìn Đinh Hạo:
Thì ra là vậy, sớm biết Thành Hoàng không từ bỏ ý đồ. Hắn bây giờ không dám
trêu chọc phụ thân muội, không ngờ lại có ý với huynh, đúng là chán sống.
Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
Phụ thân nàng cầm kiếm quyết của ta để lấy được nhân tình của người. Bây giờ
có người đó làm chỗ dựa. Thực lực của Thành Hoàng vốn đã yếu hơn phụ thân nàng
nhiều, bây giờ càng kém hơn. Hắn chỉ có thể nhằm vào Vô Cực Ma Tông ta mà
thôi.
Nói đến đây, Đinh Hạo trở nên lạnh lùng, trầm giọng nói:
Chẳng lẽ Thành Hoàng cho rằng Vô Cực Ma Tông ta dễ ăn hiếp. Xem ra không cho
hắn chịu chút đau khổ, hắn còn tưởng rằng mình sẽ ăn được Vô Cực Ma Tông ta.
Thấy Đinh Hạo nói như vậy, Phùng Tinh Nhiên sửng sốt một chút, sau đó cười hì
hì nói:
Huynh đừng mạnh miệng, nếu như huynh có biện pháp thì sẽ không đến Luyện Ngục
Ma Tông tìm Tinh Nhiên.
Đinh Hạo lắc đầu nói:
Nếu không có hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa tham gia vào, Vô Cực Ma Tông ta
sao phải sợ hắn.
Được rồi, biết huynh lợi hại. Huynh chờ chút, muội đi tìm phụ thân.
Phùng Tinh Nhiên vừa cười vừa nói.
Thấy Đinh Hạo gật đầu, Phùng Tinh Nhiên mới ra khỏi phòng.
Không lâu sau, Đinh Hạo đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân. Nghe một
chút, Đinh Hạo biết Phùng Tinh Nhiên đã về.
Quả nhiên không lâu sau cửa phòng Phùng Tinh Nhiên đã mở ra. Sau khi cửa mở,
ngoại trừ Phùng Tinh Nhiên ra, phía sau còn có Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo
Thiên với vẻ mặt âm trầm. Nhưng Đinh Hạo chỉ nghe được một tiếng bước chân.
Nghĩ một chút, Đinh Hạo lập tức hiểu ra. Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên
có thân phận gì, tu vi của mình bây giờ là gì, sao có thể nghe được hành tung
của hắn.
Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên vừa vào phòng liền cả giận nói:
Tên Thành Hoàng này đúng là không biết tốt xấu, không ngờ dám có ý đồ với các
ngươi. Lần trước sau khi gặp Chiến lão, lão phu đã bẩm báo với Chiến lão về
chuyện kết minh với Vô Cực Ma Tông. Chiến lão lập tức cho phép. Không ngờ
Thành Hoàng lại dám làm như vậy.
Nghe thấy như vậy, Đinh Hạo trong lòng vừa động, thầm nghĩ người đó ở Luyện
Ngục Ma Tông thì ra là họ Chiến.
Nhìn Đinh Hạo, Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên an ủi:
Cũng may tiểu tử ngươi phúc lớn mạng lớn, bây giờ nếu đã biết việc này thì
ngươi cứ yên tâm. Lão phu đảm bảo Thành Hoàng hắn không làm ra được cái gì.
Thấy Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, Đinh Hạo đã yên tâm hơn. Chẳng qua hắn vẫn
hỏi:
Không biết tại sao hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa lại có ý đó. Nếu đó chỉ là
hành động cá nhân của bọn chúng còn đỡ, nếu là ý của Thiên Sát Ma Cung...
Nói đến đây Đinh Hạo ngừng lại.
Vừa nghe thấy thế Luyện Ngục Ma Tông Phùng Ngạo Thiên không khỏi nghiêm mặt
lại.
Một lát sau Phùng Ngạo Thiên mới mở miệng nói:
Chuyện này rất khó nói là ý của ai. Chẳng qua Thiên Sát Ma Cung cũng không quá
đoàn kết. Trong Luyện Ngục Ma Tông chúng ta còn có đấu tranh nội bộ gay gắt,
Thiên Sát Ma Cung bọn chúng chắc cũng không đoàn kết như vẻ ngoài đâu.
Ồ, thì ra là vậy.
Đinh Hạo ồ lên một tiếng. Cũng khó trách, vốn nghe nói Luyện Ngục Ma Tông mạnh
hơn hai tông kia một chút, Đinh Hạo vẫn có chút buồn bực, đám trưởng lão trong
Luyện Ngục Ma Tông phức tạp như vậy, căn bản không đoàn kết, sao lại là đối
thủ của hai tông kia.
Bây giờ xem ra không chỉ Luyện Ngục Ma Tông mà Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma
Cung cũng có vấn đề như vậy. Nói không chừng cả Đạo Môn Tam Tông cũng như vậy.
Đây là tai họa ngầm của các môn phái kéo dài hàng ngàn năm, điều này không thể
tránh khỏi.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo thầm quyết định, quyền lực của Vô Cực Ma Tông nhất định
phải do mình nắm trong tay, tuyệt đối không thể giống, Đạo Ma lục tông.
Nhìn Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo mở miệng nói:
Không biết Phùng lão định giải quyết việc này như thế nào?
Nhìn Đinh Hạo, Phùng Ngạo Thiên Kinh ngạc nói:
Đương nhiên là diệt mối họa ngầm này từ trong trứng nước. Đợi Bổn Tông tìm
Thành Hoàng nói chuyện này, xem hắn dám làm như vậy hay không?
Lắc đầu, Đinh Hạo nói:
Ta cảm thấy như vậy không ổn. Tiểu tử có một biện pháp, không biết Phùng lão
có muốn thử không?
Biện pháp gì?
Phùng Ngạo Thiên hỏi.
Đinh Hạo cười lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
Tương kế tựu kế...