Người đăng: MrTiep
Đợi một lát vẫn không thấy Đinh Hạo nói gì, Trương Lợi lúc này mới khẽ ngẩng
đầu lên, thấy Đinh Hạo đang nhìn chằm chằm xuống phía mình.
Hai người nhìn nhau một lát, Đinh Hạo lạnh nhạt nói:
Đứng lên rồi nói.
Vừa nghe thấy thế, Trương Lợi không khỏi vui vẻ, vội vàng mở miệng nói:
Đa tạ Tông Chủ cho phép. Từ nay về sau Trương Lợi nhất định đi theo Tông Chủ,
làm một con đường sống, một quân tốt, thề trung thành với Tông Chủ, không dám
hai lòng.
Sau khi Trương Lợi nói xong, liền khẽ dùng vai chạm vào hai người bên cạnh.
Hai tên này lập tức hiểu rõ Thành Hoàng bây giờ, đều phát lời thề thần phục
Đinh Hạo.
Sau khi ba người nói xong mới đứng lên. Nhưng vẻ mặt rất cung kính nhìn Đinh
Hạo.
Nhìn ba người một cái, một lát sau Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
Ba vị đều lả kẻ thức thời, hiểu rất rõ tình hình của Vô Cực Ma Tông bây giờ.
Về phần Tông Chủ hay không Tông Chủ, sau này không nên nhắc đến. Một ngày nào
đó tại hạ thực sự ngồi lên vị trí đó, các ngươi gọi như vậy mới được.
Khẽ cười một tiếng, Trương Lợi thi lễ với Đinh Hạo, sau đó nói:
Đã như vậy ba người chúng ta gọi ngươi là Đinh sư đệ. Nhưng trong lòng chúng
ta, ngươi vẫn là Tông Chủ Vô Cực Ma Tông, gọi hay không không quan trọng. Bây
giờ vị trí Tông Chủ đang để trống, đây là mọi người lưu lại cho ngươi.
Hắn vừa nói ra lời này, hai người kia liền vội vàng gật đầu. Đinh Hạo ở trong
lòng bọn chúng vĩnh viễn là Tông Chủ Vô Cực Ma Tông.
Thấy ba người cung kính với mình như vậy, lại nghĩ đến mâu thuẫn của bọn họ
với mình trước đây, Đinh Hạo lắc đầu Cung Chủ. Nếu không phải thực lực của
mình cao siêu, ba người này sẽ chẳng coi mình vào đâu, chứ đừng nói lễ phép
như vậy, không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Thực lực mạnh mẽ chính là chân lý
duy nhất ở Tu chân giới.
Thấy ba người này thần phục mình, lại nhớ đến chuyện lúc kia, trong lòng Đinh
Hạo không khỏi có chút đắc ý.
Nhìn ba người, Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói:
Nếu các ngươi đã nói như vậy, ta cũng không nhiều lời, chỉ cần các ngươi thật
tâm làm việc cho ta, sau này các ngươi sẽ có không ít chỗ tốt. Nhưng nếu các
ngươi dám hai lòng, dám giở trò sau lưng ta. Như vậy đừng trách ta lòng dạ độc
ác. Đừng nói là sư phụ các ngươi, mà ngay cả Trương Hoành cũng không giữ được
các ngươi.
Lúc Đinh Hạo nói xong, còn vận Vô Cực Ma Công âm thầm gây áp lực lên tinh thần
bọn chúng.
Ba người đều toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ xuống một lần nữa, không ngừng nói
không dám.
Đinh Hạo cười ha hả đứng dậy, đi đến trước mặt ba người, vừa nâng dậy vừa nói:
Ta biết ba người các ngươi là kẻ thông minh, nếu không cũng không đến đây.
Chuyện tự tìm cái chết chắc các ngươi sẽ không làm. Ta cũng chỉ tùy tiện nói
mà thôi, các ngươi đừng coi là thật.
Ba người nghe Đinh Hạo nói thế, đều cười cười, vội vàng nói:
Không dám, không dám.
Nâng ba người dậy, Đinh Hạo mỉm cười, một vầng sáng lóe lên, một vài tài liệu,
thượng phẩm tinh thạch, ba loại pháp bảo trung phẩm gồm một kiếm hai đao được
lấy ra từ trữ vật giới chỉ. Kiếm giao cho Trương Lợi, đao giao cho hai người
kia. Về phần tài liệu tu luyện và thượng phẩm tinh thạch nhét vào tay ba
người.
Ba người sửng sốt một chút, lập tức phát hiện trong tay có một đống, về phần
mấy thứ này xuất hiện như thế nào, ba người không rõ. Chẳng qua dùng chân cũng
có thể nghĩ được là Đinh Hạo ban cho.
Nhìn Đinh Hạo đang cười cười, ba người lại quỳ xuống bái tạ. Sau khi nâng bọn
họ dậy, Đinh Hạo về vị trí của mình, bảo bọn họ ngồi xuống. Đinh Hạo mở miệng
nói:
Các ngươi đã nguyện ý đi theo ta, sau này nhất định không thiếu chỗ tốt. Chỉ
cần các ngươi trung thành làm việc, sau này trong Vô Cực Ma Tông sẽ có phần
của các ngươi.
Lời này của Đinh Hạo làm ba người Trương Lợi nhìn nhau, vội vàng cảm tạ Đinh
Hạo.
Một lát sau, Đinh Hạo hỏi bọn họ về Vô Cực Ma Tông, phân phó bọn họ lưu ý một
vài việc, cổ vũ một chút rồi để bọn họ rời đi.
Chờ ba người rời đi, Đinh Hạo khoanh chân ngồi trong phòng, bắt đầu nhớ lại
tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian gần đây.
Đinh Hạo bây giờ có một thói quen, mỗi khi rảnh rỗi đều nghĩ đến những chuyện
xảy ra gần đây, nhớ lại các việc mình đã làm có thỏa đáng hay không. Sau này
nên phát triển như thế nào, tất cả đều do Đinh Hạo suy nghĩ.
Mặc dù Đinh Hạo rất cẩn thận, làm việc luôn thông suốt, nhưng dù sao tuổi vẫn
còn thấp, kinh nghiệm có hạn. Hắn sao có thể bằng được các lão quái vật như
Huyết Ma Liệt Sơn đã sống trên trăm năm. Mà Đinh Hạo cũng biết con đường mình
phải đi rất khó khăn. Vì thế hắn mới tận dụng mọi cơ hội đề cao bản thân. Dù
là tu vi, thực lực hay là tâm trí.
Ngay khi Đinh Hạo đang suy nghĩ, không biết qua bao lâu trong tai hắn đột
nhiên truyền đến giọng của Huyết Ma Liệt Sơn. Liệt Sơn bảo Đinh Hạo đến Vô Cực
Điện, có chuyện quan trọng cần bàn.
Chuyện quan trọng cần bàn
Mấy từ này xuất hiện trong lòng hắn, làm Đinh Hạo rất khó hiểu. Bây giờ hình
như không có chuyện quan trọng gì hết. Hơn nữa nghe giọng của Huyết Ma Liệt
Sơn hình như rất cấp bách. Đinh Hạo biết có chuyện lớn xảy ra. Nếu không Huyết
Ma Liệt Sơn sẽ không dùng giọng này nói với mình.
Một lát sau trong Vô Cực Điện, ngoại trừ Huyết Ma Liệt Sơn còn có Độc Ma Vương
Diệc Hàn cùng với tám trưởng lão. Sau khi Đinh Hạo vào, phát hiện vẻ mặt mọi
người khá trầm trọng, Đinh Hạo lập tức biết có việc xảy ra.
Thấy Đinh Hạo ngồi xuống, Huyết Ma Liệt Sơn liền nói với Độc Ma Vương Diệc
Hàn:
Ngươi nói đi.
Gật đầu, Độc Ma Vương Diệc Hàn nghiêm mặt nói:
Vừa rồi bản nhân lẻn vào Âm Dương Hòa Hợp Tông, vốn định lén giết Âm Cơ, nhưng
phát hiện trong phòng Âm Cơ có bố trí rất nhiều cấm chế, hơn nữa thủ pháp đó
không phải một Phân Thân Kỳ có thể thực hiện. Sau đó ta mất một chút công phu
mới nghe được tình hình trong phòng. Không ngờ trong phòng truyền ra tiếng của
Thành Hoàng Luyện Ngục Ma Tông. Ngươi biết bọn chúng đang nói gì không?
Lời này vừa ra, Đinh Hạo liền biến sắc, một lát sau mới mở miệng nói:
Có phải là muốn đối phó với Vô Cực Ma Tông chúng ta?
Cười một tiếng, Độc Ma mở miệng nói:
Đúng là như vậy. Mặc dù ta chỉ nghe được mấy câu, nhưng cũng đại khái hiểu
được ý đồ của bọn chúng là muốn tiêu diệt Vô Cực Ma Tông ta.
Cười lạnh một tiếng, Đinh Hạo lạnh lùng nói:
Sớm biết bọn chúng sẽ không cam tâm. Bây giờ chúng ta đã đắc tội với đám Thành
Hoàng, việc này là không thể tránh khỏi. Bọn chúng định ra tay lúc nào và ở
đâu?
Gật đầu, Độc Ma nói:
Trên đường chúng ta rời khỏi Đoạn Hồn sơn đến Tam Châu Nhất Đảo. Ở Đoạn Hồn
sơn, bọn chúng đương nhiên không dám to gan lớn mật.
Thì ra là vậy. Không sai, chỉ có ở trên đường, bọn chúng mới có cơ hội. Có
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ở đây, bọn chúng tuyệt đối không dám làm
gì chúng ta ở Đoạn Hồn sơn.
Đinh Hạo mở miệng nói, trong lòng vừa động, nói tiếp:
Xem ra mấy người tị thế trong Luyện Ngục Ma Tông đã nói chuyện với mấy vị
trưởng lão của tông phái họ. Có lẽ Tông Chủ đã được xác định, nếu không Thành
Hoàng cũng không đến mức chó cùng dứt giậu. Bọn chúng không dám làm gì Phùng
Ngạo Thiên, chỉ có thể trút cơn tức giận vào đầu Vô Cực Ma Tông ta.
Hừ lạnh một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Đám Thành Hoàng này chẳng lẽ nghĩ Vô Cực Ma Tông ta dễ bắt nạt. Chuyện lần
trước lão phu còn chưa tính sổ với hắn. Bây giờ hắn dám ra tay, đúng là chán
sống. Bây giờ còn có Độc Ma, bọn chúng chưa chắc ăn được chúng ta.
Độc Ma lắc đầu cười khổ nói:
Liệt huynh sai rồi, bọn chúng nhất định có thể ăn được chúng ta. Bởi vì lần
này ngoại trừ Thành Hoàng, ta còn nghe được giọng của hai huynh đệ Hận Thiên,
Hận Địa Thiên Sát Ma Cung.
Lời này của Độc Ma làm mọi người trong phòng đều biến sắc.
Sửng sốt một chút, Đinh Hạo nghiêm giọng nói:
Ngoài huynh đệ Hận Thiên, Hận Địa, còn có giọng của ai khác, hay còn có người
nào của Thiên Sát Ma Cung nữa hay không?
Độc Ma lắc đầu nói:
Lúc ta đến, bọn chúng đã bàn gần xong. Lần này bọn chúng không nói chuyện ở
chỗ Thành Hoàng, mà đến Âm Dương Hòa Hợp Tông là vì cẩn thận. Nhưng ông trời
giúp Vô Cực Ma Tông ta, cho nên ta vừa vặn gặp phải. Về phần trong phòng còn
ai không, ta không biết. Nghe thấy giọng của Thành Hoàng, ta không dám tới
gần. Tu vi của người này cũng bằng ta, sợ đến quá gần sẽ bị hắn phát hiện.
Bây giờ chúng ta không biết đây là ý của riêng hai huynh đệ Hận Thiên, Hận
Địa, hay là ý của Thiên Sát Ma Cung. Nếu là ý của Thiên Sát Ma Quân Độc Cô
Tịch Diệt, như vậy chuyện rất nghiêm trọng.
Đinh Hạo mở miệng nói.
Gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Có phải ý của Thiên Sát Ma Quân hay không, chúng ta không nhắc đến. Theo tình
hình bây giờ, Vô Cực Ma Tông chúng ta rất nguy cấp. Nếu quả thực là ý của
Thiên Sát Ma Quân, nếu bọn chúng phục kích chúng ta, sợ rằng Vô Cực Ma Tông sẽ
không còn ai sống sót.
Chờ Huyết Ma Liệt Sơn nói xong, Đinh Hạo đã đứng dậy, cười lạnh một tiếng:
Không ngờ dám tính kế với chúng ta. Nhưng bây giờ Vương lão đã nghe thấy
chuyện này, Vô Cực Ma Tông ta sẽ có thời gian chuẩn bị. Xem ra ta nhất định
cần phải đến Luyện Ngục Ma Tông tìm Ma Quân nói chuyện. Hắn là nhạc phụ không
thể thấy chết không cứu. Huống chi chúng ta và hắn bây giờ đang là đồng minh.
Nói đến đây, Đinh Hạo lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra, nói với mọi người:
Các ngươi chờ tin tức của ta.
Sau đó Đinh Hạo bay lên, bay về phía Luyện Ngục Ma Tông.