Người đăng: MrTiep
Lúc này, Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng nói: “không biết Ma Quân lưu chúng ta lại
vì có chuyện gì?”
Thấy Huyết Ma Liệt Sơn hỏi, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không
cười đùa nữa, mà nghiêm mặt nói: “Vừa rồi trong Điện Bổn Tông có nhắc đến
chuyện của Thái Huyền Thược Thi, không biết các ngươi có nghe thấy không?”
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu, lạnh nhạt nói: “Ân, việc này Lão phu cũng nghe
thấy, ý của Ma Quân là…”
“Bổn Tông hy vọng Vô Cực Ma Tông ngươi cũng tham gia cuộc tranh đoạt lần này.
Vừa nãy Bổn Tông đã đạt thành hiệp nghị với hai Tông kia, chỉ cần Ma Môn chúng
ta liên hợp ra tay thì sau khi chiếm được Thái Huyền Thược Thi tất cả bảo vật
bên trong Tàng Bảo Các sẽ được chia theo tỷ lệ Ma Môn tam tông chúng ta mỗi
Tông ba phần, còn Vô Cực Ma Tông các ngươi được một phần. không biết các ngươi
thấy như thế nào?” Phùng Ngạo Thiên nói.
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, vẻ mặt ba người Đinh Hạo trở nên kỳ quái.
Phùng Ngạo Thiên sở dĩ nói như vậy bởi vì Vô Cực Ma Tông lúc này có thực lực
đó. Nếu không hắn sẽ không nhắc đến chuyện này. Cũng bởi vì biểu hiện mạnh mẽ
của Vô Cực Ma Tông ở trên Đoạn Hồn sơn lần này nên ba Tông Chủ kia mới có thể
cho Vô Cực Ma Tông tham gia cuộc tranh đoạt Thái Huyền Thược Thi lần này. Danh
tiếng và thực lực khiến Vô Cực Ma Tông được mọi người tôn kính đồng thời cũng
mang một cơ hội đến cho họ. Nếu là Vô Cực Ma Tông trước kia thì sợ rằng ngay
cả cơ hội nghe được cũng không có chứ đừng nói đến chuyện tham gia liên hợp
với Mê tung trận. thực lực khác xưa nên đãi ngộ cũng hoàn toàn khác.
Một lát sau Đinh Hạo trầm ngâm không nói. Hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc
Ma Vương Diệc Hàn thấy Đinh Hạo không nói thì cũng không lên tiếng, đều nhìn
Đinh Hạo và chờ đợi quyết định của hắn. Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên
cũng mơ hồ biết được người làm chủ thực sự của Vô Cực Ma Tông chính là Đinh
Hạo, chứ không phải là Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Vì vậy, Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo đang trầm ngâm suy nghĩ, liền cũng
giống hai người Huyết Ma Liệt Sơn nhìn chằm chằm vào hắn.
Sau khi suy nghĩ một lát, Đinh Hạo gật đầu nói với Phùng Ngạo Thiên: “Tiểu tử
biết Phùng lão có ý tốt, hơn nữa Phùng lão khẳng định rất chú ý đến Vô Cực Ma
Tông chúng ta. Nhưng cuộc tranh chấp Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông cũng sắp
tiến hành, mà Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng lập tức chuyển đến Tam Châu Nhất
Đảo. Nên nếu đoạt được Thái Huyền Thược Thi của tên Lý Nghiễm Lâm trong thời
gian này thì chúng ta chỉ có thể lựa chọn việc thứ nhất, không biết Phùng lão
nghĩ như thế nào?”
Trầm ngâm một lát, Phùng Ngạo Thiên cười hắc hắc nói: “Thực tế cuộc tuyển chọn
Tông Chủ tiếp theo cũng sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì quan hệ
giữa Bổn Tông và Vô Cực Ma Tông, hơn nữa còn quan hệ rất tốt giữa Tinh Nhiên
và ngươi, cùng với việc Lão phu lấy được Tiên Giới Kiếm Quyết từ trong tay
ngươi giao cho một vị trong Bổn Tông, mà hắn lại có tác dụng quyết định đối
với mỗi lần tuyển chọn Tông Chủ. Nên chỉ cần hắn lên tiếng thì sẽ không xuất
hiện sự cạnh tranh. Theo tình thế bây giờ thì Lão phu đã gần như chắc chắn
được tuyển.Chờ khi hắn tìm mấy Trưởng lão trong Tông nói chuyện, là có thể
quyết định xem ai sẽ là Tông Chủ tiếp theo”
Nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói thế, ba người Đinh Hạo nhìn nhau
một cái, trong mắt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên. Bọn họ đều không nghĩ tới bên
trong Luyện Ngục Ma Tông lại có nhiều bí ẩn đến vậy. Xem ra người có quyền thế
nhất trong Luyện Ngục Ma Tông chính là người ở sau lưng kia, chỉ một ý kiến
của hắn có thể ảnh hưởng đến việc bổ nhiệm Tông Chủ. Khó trách Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên lại hỏi Tiên Giới Kiếm Quyết cho người này, xem ra hắn
còn có mục đích khác. Giờ nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế không khác gì phán án
tử hình cho Thành Hoàng. Thành Hoàng đã không còn bất cứ hy vọng gì với việc
có thể trở thảnh Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông nữa.
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo thầm nghĩ nếu Phùng Ngạo Thiên gần như
chắc chắn sẽ lại được bổ nhiệm làm Tông Chủ thì việc Vô Cực Ma Tông chuyển đến
Tam Châu Nhất Đảo có thể được tiến hành sớm hơn, và chuyện Thái Huyền Thược
Thi cũng không thể buông tha. Mặc dù Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đối
tốt với Vô Cực Ma Tông, càng nguyện ý để Vô Cực Ma Tông nhận được một phần
mười tài vật nếu như tham dự. Nhưng với dã tâm của Đinh Hạo thì từng đó vẫn
còn quá ít. Tuy nhiên Phùng Ngạo Thiên nếu đã mở miệng nói như vậy, thì hắn
cũng không thể nào mở miệng từ chối.
Suy nghĩ một lát, Đinh Hạo mới mở miệng nói: “như vậy đi, lúc này mai Phùng
lão gần như chắc chắn sẽ lại được bổ nhiệm Tông Chủ Luyện Ngục Ma Tông thì Vô
Cực Ma Tông chúng ta cũng không cần thiết ở lại trên Đoạn Hồn sơn nữa. chúng
ta sẽ lập tức chuyển đến Tam Châu Nhất Đảo. Nếu như trong khoảng thời gian này
Thái Huyền Thược Thi xuất hiện, Vô Cực Ma Tông chúng ta tinh lực có hạn nên
tạm thời buông tha việc truy đuổi Thái Huyền Thược Thi. Nhưng sau khoảng thời
gian này, Vô Cực Ma Tông chúng ta sẽ cùng liên thủ với Ma Môn tam tông tranh
đoạt Thái Huyền Thược Thi.”
Thấy Đinh Hạo nói thế, hai người Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn
cùng gật đầu. Huyết Ma Liệt Sơn mở miệng nói: “như vậy chúng ta cũng có thời
gian sắp xếp, mong Ma Quân chớ trách”
Phùng Ngạo Thiên khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Xem ra quyết tâm rời khỏi Đoạn
Hồn sơn của các ngươi vẫn không thay đổi lại càng lúc càng muốn rời đi ngay.
Từ khi các ngươi nói ra việc này, Bổn Tông vẫn luôn suy nghĩ hy vọng tìm được
phương pháp giải quyết ổn thỏa. Các ngươi rời khỏi Đoạn Hồn sơn là tổn thất
rất lớn đối với Luyện Ngục Ma Tông chúng ta. Nhưng cho đến lúc này Bổn Tông
vẫn chưa thể tìm ra được phương pháp giải quyết. Ta xem ra cũng chỉ có thể
chấp nhận, hy vọng các ngươi có thể trở nên lớn mạnh ở Tam Châu Nhất Đảo. Sau
này khi nói ra thì cũng là một phần tử tách ra từ Đoạn Hồn sơn ta, Luyện Ngục
Ma Tông ta cũng được thơm lây”
Phùng Ngạo Thiên dừng một chút rồi nói tiếp: “đương nhiên có hai người Huyết
Ma và Độc Ma thì trên Tam Châu Nhất Đảo cũng không có mấy Môn phái có thể
chống lại các ngươi. Vô Cực Ma Tông các ngươi hoàn toàn có thực lực đặt chân
trên Tam Châu Nhất Đảo. Còn về chuyện Thái Huyền Thược Thi, Bổn Tông cũng biết
chỗ khó xử của các ngươi, đã như vậy Bổn Tông cũng không miễn cường. Chờ khi
Thái Huyền Thược Thi xuất hiện, Bổn Tông sẽ phái người đến mời Vô Cực Ma Tông
các ngươi tham gia cùng. Còn đến lúc đó có gia nhập hay không sẽ tùy thuộc ý
của Vô Cực Ma Tông các ngươi.”
Gật đầu, Huyết Ma Liệt Sơn nói: “như vậy cũng tốt, vậy Vô Cực Ma Tông chúng ta
sẽ bố trí luôn việc rời khỏi Đoạn Hồn sơn”
“không sai, tuy nhiên trước khi các ngươi rời khỏi Đoạn Hồn sơn, chúng ta vẫn
còn một chuyện phải làm” Phùng Ngạo Thiên mở miệng nói.
“Ồ, còn chuyện gì?” Độc Ma Vương Diệc Hàn nghi hoặc hỏi.
Ha ha Cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Vương lão
đúng là quý nhân bận rộn nên hay quên mọi việc. Lần trước Bổn Tông đáp ứng để
các ngươi lập Tông, đã nói muốn kết thành minh hữu với Vô Cực Ma Tông các
ngươi. Chẳng lẽ Vương lão quên nhanh như thế sao?”
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói vậy, Độc Ma Vương Diệc Hàn lúc này mới nhớ ra. Hắn
khẽ cười một tiếng, nói với Phùng Ngạo Thiên: “Thời gian này Đoạn Hồn sơn liên
tục diễn ra đại chiến nên ta quả thật đã quên việc này, mong Ma Quân chớ
trách”
Gật đầu, Luyện Ngục Ma Quân khách khí hai tiếng. hắn quay sang nhìn Đinh Hạo
với ánh mắt dò hỏi. Lúc này Phùng Ngạo Thiên đã biết Vô Cực Ma Tông là do Đinh
Hạo làm chủ, chuyện Đinh Hạo đã đáp ứng thì căn bản không cần Huyết Ma Liệt
Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn mở miệng. Phùng Ngạo Thiên âm thầm cảm thán Đinh
Hạo thần thông quảng đại, đồng thời cũng đắc ý chuyện giữa hắn và Phùng Tinh
Nhiên.
Thấy Phùng Ngạo Thiên đang nhìn mình, Đinh Hạo hiểu Phùng Ngạo Thiên lúc này
đang nghĩ gì. Cẩn thận suy nghĩ, Đinh Hạo biết việc kết minh giữa Vô Cực Ma
Tông và Luyện Ngục Ma Tông chỉ có lợi mà không có hại.
Dựa vào mối quan hệ này, Vô Cực Ma Tông làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Có
rất nhiều Môn phái sẽ không dám trêu chọc mình, ví dụ như Thiên Sát Ma Cung và
Kiếm Ma Cung. Chỉ cần có mối quan hệ này thì nếu sau này có xung đột về ích
lợi với hai Tông kia, thì tối thiểu hai Tông kia cũng không dám ngay mặt tranh
đoạt với Vô Cực Ma Tông mình.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo khẽ cười một tiếng, mở miệng nói với Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên: “Ý tốt của Ma Quân, Vô Cực Ma Tông chúng ta dĩ nhiên sẽ
không thể không biết thức thời. Chỉ là Vô Cực Ma Tông ta có thực lực yếu kém
sợ không giúp được gì cho Phùng lão. Sau này có thể còn làm phiền đến Luyện
Ngục Ma Tông, dù như thế nào thì Vô Cực Ma Tông ta vẫn chiếm phần hơn”
Nghe Đinh Hạo nói thế, Phùng Ngạo Thiên ha ha Cười dài một tiếng, nói: “không
sai, thực lực của Vô Cực Ma Tông các ngươi lúc này mặc dù vẫn hơi kém. Nhưng
các ngươi có trụ cột chắc chắn, theo thời gian thực lực Vô Cực Ma Tông các
ngươi cũng sẽ từ từ lớn mạnh. Việc này đối với Luyện Ngục Ma Tông ta cũng có
rất nhiều chỗ tốt. Càng huống chi với quan hệ giữa ngươi và Tinh Nhiên, hai
Tông phái chúng ta dù có kết minh hay không cũng như nhau. Sở dĩ phải kết minh
cũng chỉ là quy củ mà thôi, nó có thể làm im miệng rất nhiều người”
Nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo gật đầu. hắn biết
Phùng Ngạo Thiên nói không sai, vì vậy hắn mở miệng nói: “Đã như vậy, Phùng
lão nói xem bây giờ nên làm như thế nào. Có người kia ra mặt thì vị trí Tông
Chủ của Phùng lão đã coi như chắc chắn, nên Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng không
cần thiết tiếp tục ở lại đây nữa. Dù sao cũng muốn rời khỏi Đoạn Hồn sơn, thì
càng sớm càng tốt. Có lẽ như vậy trước khi Thái Huyền Thược Thi xuất hiện
chúng ta đã giải quyết xong mọi việc, đến lúc đó Vô Cực Ma Tông chúng ta cũng
có thể gia nhập cuộc tranh đoạt Thái Huyền Thược Thi”
Thấy Đinh Hạo vẫn muốn đi, hơn nữa lại gấp gáp như vậy, Phùng Ngạo Thiên nhìn
Đinh Hạo một cái thật sâu sau đó mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, Bổn Tông cũng
không lưu ngươi lại nữa. Nhưng ngươi cũng phải báo với Tinh Nhiên một câu,
miễn cho khi ngươi đi, nó lại trách Bổn Tông”
Lắc đầu cười khổ, Phùng Ngạo Thiên nói tiếp: “không nghĩ tới ta là Phụ thân mà
không trông nom được nó, thậm chí còn muốn ngươi đi an bài, quả là con gái lớn
thường hướng ra ngoài”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói thế, Đinh Hạo chưa kịp mở miệng thì Huyết Ma Liệt Sơn
và Độc Ma Vương Diệc Hàn đã phá lên cười.
Thấy hai người cười lớn, Phùng Ngạo Thiên cũng không nhịn được cười. Còn Đinh
Hạo cũng chỉ biết cười khó xử mà thôi.