Người đăng: MrTiep
Một lát sau, đoàn người đi theo Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vào bên
trong đại điện nghị sự của Luyện Ngục Ma Tông.
Có thể đi vào trong nghị sự điện này đều là những nhân vật có thân phận tôn
quý ở trong Ma Môn. Do diện tích Nghị sự điện có hạn nên ngoại trừ ba Tông Chủ
cùng các Trưởng lão của Ma Môn tam tông ra cũng chỉ có mấy Tông Chủ của các
Tông phái ở trên Đoạn Hồn sơn. Nhưng Âm Dương Hòa Hợp Tông cùng với Huyết Sát
Tông đành phải ngồi ở những vị trí rất thấp.
Nhưng do Vô Cực Ma Tông lần này có biểu hiện rất xuất sắc nên được sắp xếp một
vị trí rất tốt. Ngoại trừ ba Tông Chủ Ma Môn Tam tông ra thì vị trí của ba
người Vô Cực Ma Tông là tốt nhất. Đáng lẽ lần này Đinh Hạo tuyệt đối không có
tư cách tham gia, nhưng trận đánh cuối cùng vừa rồi Đinh Hạo đã tạo ấn tượng
rất sâu cho mọi người trong Ma Môn, nên lần này hắn có thể đi vào cũng là
chuyện đương nhiên.
Sau trận chiến này, Ma Môn xem như đã lấy lại mặt mũi. Người mạnh nhất trong
lớp Tân tú của Tây đại lục không phải là Thanh Vân Tông – Bạch Thanh Tâm nữa
mà là Đinh Hạo của Vô Cực Ma Tông. Đối với Ma Môn mà nói đây được xem như là
một niềm vui rất lớn.
Nhìn thấy mọi người đã ngồi xuống hết, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên
nhìn khắp bốn phía. Sau khi nhìn khắp toàn trường một lượt, hắn mới mở miệng
nói: “Hôm nay Ma Môn Tam Tông chúng ta hiếm khi có thể tập trung lại như thế
này, hơn nữa lần này Ma Môn Tam Tông chúng ta lại chiến thắng Đạo Môn Ta Tông.
Dù như thế nào thì cũng đáng ăn mừng một phen.”
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, liền quát lớn một tiếng:
“Hãy lấy ra những mỹ tửu tốt nhất chiêu đãi các minh hữu Ma Môn!”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói thế thì từ ngoài cửa xuất hiện hơn mười đồng tử đời
thứ ba mang theo mỹ tửu, trái cây… Đinh Hạo nhìn thấy rất ngạc nhiên. Hắn mặc
dù gia nhập Tu Chân Giới cũng được một thời gian nhưng do Vô Cực Ma Tông là
một Tiểu Tông phái nên chỉ có các vật phẩm ăn no bụng mà thôi. So sánh với
Luyện Ngục Ma Tông quả thực là kém xa một vạn tám nghìn dặm.
Thứ hai Đinh Hạo cũng không hiểu nhiều về những thứ vật phẩm này. Bình thường
hắn chỉ chăm chú vào việc đề cao thực lực cho nên cũng không có thời gian để
phí phạm cho việc hưởng thụ. Vì vậy đến lúc này Đinh Hạo cũng chưa thực sự
hưởng thụ thịnh yến của Tu Chân Giới.
Nhưng lúc này, bởi vì Ma Môn đã thắng Đạo Môn tam tông, nên việc tổ chức yến
tiệc ăn mừng là điều không thể tránh khỏi. Hơn nữa Luyện Ngục Ma Tông lại
chính là Môn phái đứng đầu trong Ma Môn. Lại thêm việc chiêu đãi Thiên Sát Ma
Cung và Kiếm Ma Cung cho nên không thể qua loa được.
Vì vậy chỉ sau một lát trên bàn của mọi người đều xếp đầy các dạng thực phẩm
của Tu Chân Giới. Điểm tâm, trái cây, mỹ tửu…được xếp đống trên bàn. Khiến cho
Đinh Hạo cảm thấy không uổng lần đi dự tiệc này, hắn cũng không để ý hình
tượng mà mở miệng ăn thật nhiều.
Lúc này có mặt trong điện không phải là Tông Chủ một Tông phái thì chính là
các Trưởng lão của Tam Tông, cùng với hai Thiên Cơêu chi nữ là Phùng Tinh
Nhiên và Thạch Ngọc Sương. Còn Thiên Sát Ma Cung Độc Cô Sách do bị thương cho
nên không tham gia lần giao dich hội này. Ở trong giao dich hội như thế này
thì mọi người đều tự coi trọng thân phận mình, nên chỉ ăn lấy lệ mà thôi. Chỉ
có Đinh Hạo là không thèm để ý ăn thật nhiều, từ trong miệng hắn không ngừng
truyền tiếng nuốt thức ăn.
Nhìn thấy Đinh Hạo làm như thế, tất cả mọi người trong đại điện đều cười cười.
Còn Phùng Tinh Nhiên đỏ hết cả mặt, từ chỗ của Luyện Ngục Ma Tông nhanh chóng
đi đến bên cạnh của Đinh Hạo. Dùng một tay nắm lấy tay Đinh Hạo đang đưa miếng
thịt nướng lên miệng, trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng kêu khẽ: “Tức chết
đi được, Huynh ăn nhiều như vậy còn chưa no soa? “
Lúc này Đinh Hạo cũng phát hiện được mọi người đều nhìn mình với vẻ quái dị,
lạnh nhạt cười một tiếng. Đinh Hạo không biết ngượng nói: “Mỹ vị như thế này
ta lần đầu tiên ăn được, nên đương nhiên phải ăn nhiều một chút rồi mới phải.
Chẳng lẽ có gì sai sao?”
Hừ nhẹ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nói: “Ăn thì không sai nhưng lại phát ra
tiếng lớn như thế thì huynh sai rồi. Chẳng lẽ Huynh không thể ăn từ từ được
sao.”
Hắc hắc cười một tiếng, Đinh Hạo khẽ lắc đầu nhưng không nói nữa, nhưng tay
cũng ngừng lại. Hai mắt bắt đầu đánh giá bốn phía, muốn nhìn xem mọi người
hiện đang nói vấn đề gì.
Sau khi nhìn thoáng qua một lượt ngoại trừ phát hiện ánh mắt khinh bỉ của
Thạch Ngọc Sương đối với mình ra thì những người khác cũng không để ý nhiều
đến mình. Nhìn Thạch Ngọc Sương, Đinh Hạo không để ý đến ánh mắt khinh bỉ của
nàng ta . Nhìn qua nàng một cái rồi lướt sang nhìn ba Tông Chủ Ma Môn tam
tông.
Một lát sau, Đinh Hạo hình như từ trong miệng bọn họ nghe được một việc. hình
như bọn họ thi thoảng nhắc đến Thái Huyền Thược Thi gì gì đó.
Nhưng cẩn thận nghe một hồi, Đinh Hạo vẫn không thể nghe ra nội dung cụ thể
của mà bọn họ Đơng bàn bạc. Vì vậy Đinh Hạo nhìn sang Huyết Ma Liệt Sơn, nhỏ
giọng hỏi: “Liệt Lão có biết ba vị Tông Chủ đang nói chuyện gì vậy, ta nghe mà
không hiểu.”
Nhìn Đinh Hạo một cái, Huyết Ma Liệt Sơn cười một cách cổ quái rồi mở miệng
nói: “Tiểu tử ngươi có phải là đã ăn uống no rồi không, mà đến giờ mới quan
tâm ?”
Cười một tiếng khó xử, Đinh Hạo nói: “Vẫn chưa no lắm, nếu không phải nha đầu
Phùng Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào ta thì ta cũng muốn ăn thêm chút nữa. Bất
quá như vậy cũng tạm được rồi.”
Lúc này Phùng Tinh Nhiên đang chú ý đến cuộc nói chuyện của Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên, nên không nghe được Đinh Hạo đang nói gì, nếu không nhất
định sẽ tranh luận với hắn một phen.
Nghe Đinh Hạo nói thế, Huyết Ma Liệt Sơn cười cười, sau đó nghiêm mặt nói với
Đinh Hạo: “Ba Tông Chủ kia đang nói gần đây có một tin đồn truyền ra, có một
người trong Tiểu phái Thiên Tinh Tông của Đạo Môn vô tình tìm được Thái Huyền
Thược Thi”
Mấy ngày trước khi Ma Đạo lục tông tranh đấu thì Thiên Tinh Tông đã bị diệt
môn, chỉ có Tông Chủ Tông phái đó là trốn thoát được, đồng thời cũng đem theo
Thái Huyền Thược Thi. Lúc này vẫn trốn Đông trốn Tây sợ bị phát hiện ra. Các
Tông phái của cả Đạo Ma đều phái người đi tìm người này để đoạt lấy Thái Huyền
Thược Thi.”
Nghe đến đây Đinh Hạo liền lên tiếng “Ngừng” để Huyết Ma Liệt Sơn không nói
nữa. Sau đó Đinh Hạo mới mở miệng nói: “Chuyện khác tạm thời không nói đến,
Thái Huyền Thược Thi kia rốt cuộc có tác dụng gì, tại sao nhiều người lại muốn
tranh đoạt như thế?”
Thấy Đinh Hạo đột nhiên cắt đứt lời nói của mình, Huyết Ma Liệt Sơn cũng không
hề bất mãn, tiếp tục nghiêm mặt giải thích: “Nghe nói năm ngàn năm trước, có
một Tông phái vô cùng mạnh mẽ là Thái Huyền Đạo Tông. Đây vốn là một Tông phái
vô cùng cường đại nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên không tiếp
tục thu nhận đồ đệ nữa. Trong vòng năm trăm năm trong Tông phái đó có người
phi thăng, có người Độ Kiếp thất bại. Mà bởi vì không có Tân nhân(môn nhân
mới) gia nhập, nên sau năm trăm năm đã diệt tuyệt, đây là một chuyện vô cùng
kỳ bí.
Nhưng mặc dù người trong Tông phái đó đã chết hết, nhưng Tàng Bảo Các với vô
số Vật phẩm phong phú vẫn còn đó.. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, mọi
người cũng không biết là Tông phái này đã giấu Tàng Bảo Các ở đâu. Theo Tông
phái này bị diệt tuyệt thì Tàng Bảo Các cũng biến mất, không có một ai biết
Tàng Bảo Các này ở đâu. Chỉ là truyền thuyết lưu truyền có một thanh “Thái
Huyền Thược Thi, nói rằng chỉ cần tìm được nó là có thể tìm được vị trí của
Tàng Bảo Các. Hơn nữa có thể thông qua nó để mở Tàng Bảo Các, có được các vật
phẩm bên trong đó. Ngươi nói xem có làm cho người ta động tâm không?”
Huyết Ma Liệt Sơn vừa dứt lời thì Đinh Hạo không hề lên tiếng, chỉ là hai mắt
lóe thần quang. Nhìn thấy vẻ mặt Đinh Hạo như thế, Huyết Ma Liệt Sơn cũng chỉ
cười một tiếng, nhìn Đinh Hạo đang trầm tư một cách đầy ẩn ý.
Chuyện này đối với Đinh Hạo mà nói là một sự đả kích rất lớn. trong lòng hắn
cũng nổi lên lòng tham. Mặc dù trong Trữ vật giới chỉ của hắn có lưu lại một
chút đồ vật Vô Cực Ma Tông vạn năm trước. Nhưng Tàng Bảo Các của Vô Cực Ma
Tông trước đây mặc dù rất phong phú những cũng không có ở bên trong Trữ vật
giới chỉ này. Bên trong Trữ vật giới chỉ của Tông Chủ chỉ có công pháp tu
luyện Vô Cực Ma Tông và một ít tài liệu luyện khí đứng đầu mà thôi, còn Các
vật phẩm khác lại không hề có. Hơn nữa Tàng Bảo Các của Vô Cực Ma Tông trước
đây đã bị các môn phái khác cướp đoạt, cho nên lúc này Đinh Hạo mới cảm thấy
hứng thú với Tàng Bảo Các của Thái Huyền Đạo Tông như vậy.
Một Tông phái muốn phát triển không phải là chuyện một sớm một chiều, Tàng Bảo
Các được tích lũy theo sự phát triển của Tông phái. Mà Thái Huyền Đạo Tông năm
đó có uy danh như thế thì các vật phẩm trong Tàng Bảo Các tuyệt đối có số
lượng không hề nhỏ. Hiện tại Đinh Hạo mặc dù đã cướp bóc một số Tông phái nhỏ
được không ít vật phẩm, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng trang bị cho các đệ
tử mà thôi. Mà sự phát triển của Vô Cực Ma Tông sau này không chỉ có như vậy.
Đinh Hạo dĩ nhiên sẽ tính toán cho sau này. Vô Cực Ma Tông của hắn lúc này
không có được sự tích lũy ngàn năm như Đạo Ma lục tông nên mới phải nghĩ các
biện pháp khác, nhưng lúc này....
Một lát sau, thần quang trong mắt Đinh Hạo mất đi, nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một
cái rồi mới mở miệng nói: “Việc này có thật hay không ?”
“Lão phu cũng không rõ, tất cả ta cũng chỉ mới biết được từ trong miệng của ba
vị Tông Chủ kia mà thôi. Dù sao cũng chỉ có ba Tông phái này mới có được mạng
lưới liên lạc cường đại như vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra trên Tu Chân Giới
đều không qua được mắt mấy Tông phái này. Nhưng theo lão phu thấy, nếu ba Tông
Chủ đều nói như vậy thì sợ rằng có bảy tám phần là thật. Nếu thật sự là như
vậy thì chúng ta…”
Nói đến đây, Huyết Ma Liệt Sơn ngẩng đầu nhìn sang ba vị Tông Chủ Ma Môn tam
tông vẫn đang nói chuyện một cái, sau đó liền ngừng lại.
Không hề do dự chút nào, Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói xong thì Đinh Hạo đã lạnh
lùng nói ra một chữ: “Đoạt”
Hắn vừa dứt lời, Độc Ma Vương Diệc Hàn ở bên cạnh cũng nhìn qua, chỉ thấy ba
người nhìn nhau một cái rồi cùng nhỏ giọng cười âm hiểm một tiếng!