Đạo Tiêu Ma Trưởng.


Người đăng: MrTiep

Nhìn thấy Đinh Hạo bị thương đang hướng về khu vực của Vô Cực Ma Tông đi đến,
dù là người của Luyện Ngục Ma Quân hay Kiếm Ma Cung và Thiên Sát Ma Cung đều
phát ra tiếng hoan hô như sấm.

Tất cả mọi người đều nhìn nhìn Đinh Hạo với ánh mắt rất ngạc nhiên. Chỉ bằng
trận chiến này, tên tuổi của Đinh Hạo đã nổi danh khắp Tu Chân Giới ở Tây đại
lục này. Tên tuổi của hắn sẽ được truyền khắp mọi khu vực ở Tây đại lục Này.
Còn Tông phái Vô Cực Ma Tông cũng sẽ được mọi người nhớ kỹ.

Thấy Đinh Hạo đang từ từ đi vào khu vực của Vô Cực Ma Tông, Phùng Tinh Nhiên
trong nháy mắt đã đi đến bên cạnh Đinh Hạo. Sau khi đỡ lấy hắn liền mở miệng
nói: “Tiểu tặc, thương thế của huynh có nặng không, có làm sao không?”

Cười yếu ớt, Đinh Hạo gật đầu nói: “Cũng không nặng lắm, chỉ là bị thương nhẹ
mà thôi. Hơn nữa ta vẫn còn Hoàn Nguyên đan, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian
là không có việc gì. Hơn nữa trong trận chiến này ta cũng đạt được rất nhiều
lợi ích. Khó lắm mới gặp được một cao thủ đồng cấp, nếu như không đánh thoải
mái sao được.”

Hắn vừa dứt lời, Phùng Tinh Nhiên liền khẽ cười một tiếng nói: “Huynh đúng là
không thương người đẹp gì cả. Ta còn tưởng Huynh bị sắc đẹp làm mê muội đi.
Cũng may Huynh không có làm bổn cô nương thất vọng. Hắc hắc, nếu không bổn cô
nương nhất định phải cho Huynh một bài học”

Cười một tiếng, Đinh Hạo nói: “Nàng còn nhớ rõ khi chúng ta gặp nhau lần đầu
tiên không? Ban đầu ta cũng không phải muốn đẩy nàng vào tử địa(Chỗ chết) sao
? Bất kể là nàng xấu hay đẹp, chỉ cần là kẻ đối địch với ta thì ta nhất định
sẽ tiêu diệt nàng, tránh lưu lại hậu hoạn về sau.”

Nói đến đây, Đinh Hạo đột nhiên Âm Dương Hòa Hợp Tông Chủ Âm Cơ đã đánh lén
mình lúc trước, hắn thầm nghĩ dù như thế nào đi nữa thì trước khi rời khỏi
Đoạn Hồn sơn cũng phải giết chết nàng ta, miễn sau này lưu lại hậu hoạn. Nghĩ
đến đây hàn quang trong mắt của Đinh Hạo bắn ra khiến cho Phùng Tinh Nhiên
kinh hãi. Chờ đến khi hàn quang trong mắt hắn biến mất mới hỏi: “Ánh mắt vừa
rồi của Huynh thật đáng sợ, có phải vừa có ý nghĩ gian trá gì không. Mau nói
nhanh cho ta biết với. Rốt cuộc là làm Huynh tức giận đến vậy ?”

Lắc đầu, Đinh Hạo cười nói: “Không có gì, bây giờ đã đến lúc Ma Môn chúng ta
ăn mừng”

Hắn vừa dứt câu, Phùng Tinh Nhiên liền hì hì cười to, quay lại nhìn Luyện Ngục
Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đang nói chuyện với Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch và
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn: “Phụ thận, bây giờ trong năm trận Ma Môn chúng ta đã
thắng ba. Có phải đã đến lúc để cho Đạo Môn Tam Tông bồi thường tổn thất cho
chúng ta không?”

Phùng Tinh Nhiên vừa nói vừa thị nhìn về phía khu vực Đạo Môn Tam Tông vài
lần, trông rất đắc ý.

Phùng Ngạo Thiên sau khi nghe Phùng Tinh Nhiên nói thế liền ha ha cười dài một
tiếng, nói với Phùng Tinh Nhiên: “Nữ nhi ngoan không cần khẩn trương. Nói như
thế nào đi nữa thì người ta cũng là khách từ xa mà đến. Hơn nữa Đạo Môn tam
tông đã nói ra thì không thể không thừa nhận, Ma Môn chúng ta cứ chờ một lát
là được.”

Phùng Ngạo Thiên sau khi nói xong không thèm để ý đến cảm nhận của Đạo Môn Tam
Tông, cố ý cười lớn một tiếng sau đó lại cùng với hai Tông Chủ đàm luận điều
gì đó. Ánh mắt của ba người thỉnh thoảng lại dừng trên người của Đinh Hạo.
Trong ánh mắt mang theo ý thưởng thức cùng với vài ý khác. Khiến cho Đinh Hạo
cảm giác không thích hợp, giống như những bí mật ẩn dấu của hắn bị ba người
bọn họ nhìn thấu vậy.

Mặc dù Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói có thể đợi nhưng Đạo Môn Tam
Tông lần này đã đánh mất hết mặc mũi, một khắc cũng không muốn tiếp tục ở lại
trên Đoạn Hồn sơn. Giờ lại nghe được hai cha con Phùng Ngạo Thiên nói thế càng
tức giận đến biến sắc, nhưng thực tế là bọn họ đã thua rồi. Ngay cả các Tông
Chủ cũng đã lên tiếng nhận thua thì bọn họ cũng đã không còn lời nào để nói.

Chỉ thấy lời nói của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa dứt thì Thanh Vân
Tông Tông Chủ Diệp Phiêu Linh khẽ gật đầu với hai Tông Chủ, sau đó liền đi về
phía ba Tông Chủ của Ma Môn.

Thấy Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh đã đi ra, bên Ma Môn vốn đang rất náo
nhiệt đột nhiên trở nên im lặng, tất cả ánh mắt đều nhìn vào Thanh Vân Tông
Chủ Diệp Phiêu Linh. Vẻ mặt của ba Tông Chủ Ma Môn rất là đắc ý, trong lúc
giao chiến thì bên Ma Môn rất ít lần có thể chiếm thế thượng phong rất ít,
nhiều lắm cũng chỉ là ngang tay mà thôi. Nhưng đa số bên Ma Môn đều bị thua
thiệt.

Mà lần này tình thế lại đổi ngược, trong đó người có công lao lớn nhất, làm
cho mọi người vui mừng nhất, kinh ngạc nhất chính là Đinh Hạo, thật sự nằm
ngoài suy nghĩ của mọi người. Mà từ nay về sau, trong lớp tam đại đệ tử ở Tây
đại lục, người mạnh nhất cũng không phải là Bạch Thanh Tâm mà là Ma Môn Đinh
Hạo. Dù như thế nào thì chỉ bằng điểm ấy thôi cũng đủ cho ba Tông Chủ Ma Môn
vui mừng không thôi. Bây giờ Đạo Môn không phải chuyện gì cũng hơn Ma Môn nữa.

Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh khẽ thi lễ với ba Tông Chủ Ma Môn, sau đó
mới lạnh nhạt cười một tiếng, chỉ là trong nụ cười có chút miễn cưỡng, nói:
“Lần này Đạo Môn Tam Tông ta cam bái hạ phong, thua tâm phục khẩu phục. Ba
thức Tiên Giới Kiếm Quyết từ nay về sau Đạo Môn Ta Tông ta sẽ không hỏi đến
nữa. Mà sự tổn thất lần này của Đoạn Hồn sơn ngươi, Bổn Tông nhất định sẽ bồi
thường. Phùng Tông Chủ xin yên tâm. Ngàn tính vạn tính, Bổn Tông cũng không
nghĩ đến còn có một Vô Cực Ma Tông đầy ẩn số như vậy. Đã như vậy thì Bổn Tông
cũng không cần thiết phải lưu lại đây làm gì nữa, nếu Phùng Tông Chủ không
ngại thì Đạo Môn Tam Tông chúng ta xin phép rời khỏi. Tổn thất của Luyện Ngục
Ma Tông thì chờ các ngươi thống kê đầy đủ, thì có thể phá người đến Bổn Tông
đòi bồi thường, Thanh Vân Tông ta sẽ không từ chối.”

Ha ha cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên đắc ý nói: “Diệp Tông Chủ sao lại
nói vậy chứ, Đạo Môn tam tông các ngươi từ xa đến đây chính là khách. Đánh
cuộc là đánh cuộc nhưng lúc này đã kết thúc rồi chẳng lẽ Đạo Môn Tam Tông các
ngươi không ở lại Đoạn Hồn sơn chúng ta vài ngày sao. Dù sao thì sáu Môn phái
chúng ta rất khó khăn tập hợp lại được, cần phải giao lưu nhiều hơn”

Hắn vừa dứt lời thì Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cũng hắc hắc cười một
cách quái dị liên tục nói phải. Mà ngay cả Kiếm Ma Thạch Phong Hàn thường ngày
rất ít nói cũng cười quái dị nói: “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta cũng nên trao
đổi, trao đổi.”

Ba Tông Chủ Ma Môn kia đột nhiên mở miệng giữ người, lại nhìn thấy người trong
Ma Môn đang cười hắc hắc trêu chọc. Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh làm sao
không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ chứ.

Một lát sau, Diêu Phiêu Linh mới cười miễn cưỡng một tiếng, nói với Luyện Ngục
Ma Quân Phùng Ngạo Thiên: “Hảo ý của ba Tông Chủ, Bổn Tông xin nhận. Nhưng Đạo
Môn Tam Tông ta đã không thể ở lại trên Đoạn Hồn sơn này nữa. Hơn nữa bên
trong Tông phái còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, thật sự là không thể ở lại
được. Đã như vậy thì Đạo Môn Tam Tông ta xin phép cáo từ.”

Thấy Diệp Phiêu Linh nói thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không
tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Dù sao Thanh Vân Tông chính là môn phái mạnh nhất
của Tây đại lục. Dù như thế nào thì phong độ của Diệp Phiêu Linh vẫn rất cao.
Nếu như mình quá đáng ngược lại mình trở thành không có phong độ. Vì vậy nghe
Diệp Phiêu Linh nói thế, Phùng Ngạo Thiên liền gật đầu nói: “Bổn Tông cũng
biết được Diệp Tông Chủ có nhiều việc. Nếu như Diệp Tông Chủ muốn rời đi thì
Bổn Tông cũng không giữ lại. Hy vọng Đạo Môn Tam Tông các ngươi đi đường thuận
gió. Chờ Luyện Ngục Ma Tông thống kê xong sẽ phái người đến Thanh Vân Tông,
Diệp Tông Chủ cứ yên tâm.”

Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh không lên tiếng, mà khẽ thi lễ với
ba Tông Chủ Ma Môn thi lễ, sau đó từ từ bay về khu vực của Đạo Môn Tam Tông.
Một lát sau người bên Đạo Môn Tam Tông thù hận nhìn bên Ma Môn vài lần, rồi
bay lên không trung, nháy mắt đã biến mất trong tầm mắt mọi người.

Một lát sau, thấy người bên Đạo Môn Tam Tông ủ rũ rời khỏi Đoạn Hồn sơn, từ
phía Ma Môn tam tông phát ra tiếng hoan hô không ngừng.

Thật lâu sau tiếng hoan hô của mọi người mới nhỏ dần. Trong trận chiến này Vô
Cực Ma Tông quả nhiên đã lấy hết danh tiếng. Mặc dù Môn nhân của Vô Cực Ma
Tông lúc này không nhiều lắm, nhưng mọi người lúc này đã mơ hồ nhìn thấy Vô
Cực Ma Tông đã có hình thái của một Đại Tông phái. Vô Cực Ma Tông bây giờ đã
có hai Đại cao thủ là Huyết Ma Liệt Sơn cùng với Độc Vương Độc Ma Vương Diệc
Hàn, tân tú lại có Đinh Hạo. Giờ chỉ còn thiếu Tân nhân gia nhập mà thôi, nên
tiềm lực của Vô Cực Ma Tông là không thể tưởng tượng được. Chỉ một thời gian
nữa, trong các môn phái mạnh nhất của Tây đại lục nhất định sẽ có một chỗ dành
cho Vô Cực Ma Tông.

Nghĩ đến đây, mọi người nhìn vào Vô Cực Ma Tông với ánh mắt khác nhau, sợ hãi
có, phòng bị có…

Thấy mọi người vừa mới hoan hô xong, lại dường như cảm giác được sự uy hiếp
của Vô Cực Ma Tông. Đinh Hạo cùng với Huyết Ma Liệt Sơn nhìn nhau, biết việc
này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Sau khi hưng phấn trôi qua mọi người bắt
đầu lo lắng cho lợi ích của mình. Nhưng Vô Cực Ma Tông lập tức sẽ di dời đến
Tam Châu Nhất Đảo, nơi đó có một khoảng cách không nhỏ với cả Ma Môn tam tông
và Đạo Môn tam tông.

Mặc dù ở trên Tam Châu Nhất Đảo đều có tai mắt của Lục tông, nhưng lại không
thể ngăn cản được sự khuếch trương của Vô Cực Ma Tông. Cho dù bọn hắn muốn xen
vào sợ rằng cũng không có nhiều tinh lực như thế. Chờ khi bọn họ thấy được sự
quật khởi của Vô Cực Ma Tông thì tình thế khi đó cũng không thể do họ làm chủ
nữa rồi.

Lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên rốt cuộc cũng phát hiện được sự
biến hóa trong ánh mắt của mọi người. Ja ha cười dài một tiếng, Phùng Ngạo
Thiên mở miệng nói: “Hai vị Tông Chủ từ ngàn dặm xa xôi chạy đến giúp đỡ Luyện
Ngục Ma Quân, ân Tình này Bổn Tông nhất định nghi nhớ. Hy vọng hai vị cũng
không giống như ba Tông Chủ của Đạo Môn từ chối không ở lại Đoạn Hồn sơn chúng
ta ăn mừng.”

Hắn vừa nói ra, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cùng Kiếm Ma Thạch Phong
Hàn cùng cười lên một tiếng. Chỉ thấy Độc Cô Tịch Diệt cười nói: “Đã như vậy
thì Bổn Tông đành phải quấy rầy Luyện Ngục Ma Tông mấy ngày vậy.”

Kiếm Ma Thạch Phong Hàn nghe Độc Cô Tịch Diệt nói thế cũng gật đầu đồng ý.

Thấy hai người đều đồng ý, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên rất vui mừng,
mở miệng nói: “Vậy mời các vị đi theo Bổn Tông vào trong Tông nghỉ ngơi đi,
không thể đứng mãi ở đây được!”

Nói xong, Phùng Ngạo Thiên bắt đầu mời mọi người đi vào bên trong Luyện Ngục
Ma Tông.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #174