Người đăng: MrTiep
Ngay lúc này cả Đinh Hạo và Bạch Thanh Tâm đều bị phản chấn đánh bay ra xa.
Sau một kích vừa rồi Đinh Hạo đã bị thương, một đòn toàn lực của Bạch Thanh
Tâm không phải tầm thường, hơn nữa cảnh giới của nàng còn cao hơn Đinh Hạo một
bậc.
Dưới tình huống liều mạng như thế mà xảy ra tình thế “Thế cùng lực địch” là do
sự thần kỳ của Ma Công mà Đinh Hạo thi triển ra. Nếu không đổi lại là người
khác đã bị trọng thương rồi.
Nhưng thân thể Đinh Hạo lại mạnh mẽ đến mức biến thái, vì vậy nên chỉ bị
thương nhẹ sau đòn công kích này mà thôi.
Chờ khi thân thể ngừng lại, Đinh Hạo vừa hành động được đã lấy ra mấy viên
Dược hoànn. Đây là Hoàn Nguyên Đan do Đoạt Mệnh Đan Vương Ôn Hoài Ngọc luyện
chế ra. Không nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu viên đan dược, Đinh Hạo nuốt hết
vào miệng
Sau khi cảm thấychân nguyên đang khôi phục lại, Đinh Hạo lần nữa ổn định lại
thân thể. Nhìn về phía xa thì thấy Bạch Thanh Tâm cũng mới ngừng lại được
Ha ha cười dài một tiếng, Đinh Hạo nói: “Dù cho Tiên Tử có Tu vi cao như thế
nào đi nữa nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là nữ nhân. Ngạnh kháng như vậy làm sao
chiếm được chỗ tốt chứ?”
Đinh Hạo vừa dứt câu liền không chờ xem Bạch Thanh Tâm có trả lời hay không
liền vung lên Nghịch Thiên Ma Kiếm lại phát động công kích nhằm vào Bạch Thanh
Tâm. Trong không trung không ngừng truyền đến tiếng cười của hắn.
Nhìn thấy biến hóa như thế khiến cho mọi người cảm thấy kinh hãi. Không nghĩ
đến sau lần va chạm này mà Đinh Hạo có thể đứng lên trước, lại còn có thể lập
phát động công kích. Còn Bạch Thanh Tâm Tu vi có Tu vi cao hơn một cảnh giới
so với hắn thì giờ mới ổn định lại thân hình. Thấy biến hóa như thế ngay cả
Tông Chủ Thanh Vân Tông Diệp Phiêu Linh vốn đang rất tự tin rốt cuộc cũng biến
sắc, ánh mắt trở nên khẩn trương.
Đến khi Đinh Hạo lao ra hơn mười trượng thì Bạch Thanh Tâm mới có phản ứng,
vừa mới giơ Trầm Hương phi kiếm lên thì Đinh Hạo đã càng ngày càng gần. Giờ
phút này khóe miệng của Bạch Thanh Tâm đang có một vệt máu trào ra. Dung nhan
như Tiên Tử của nàng đã trở nên tái nhợt, làm lòng người thương tiếc không
thôi. Cho dù là người tu đạo gặp nàng lúc này cũng không nỡ lòng nào xuống tay
được.
Nhưng Đinh Hạo lại không phải là người bình thường, tâm trí vô cùng kiên định,
không hề thương tiếc gì nàng. Hơn nữa Tu vi của nàng ta cao thâm, sớm muộn gì
cũng có một ngày vì lòng nhân từ hôm nay mà mang họa lớn. Hơn nữa mình là “Ma”
– Nàng là “Đạo căn bản không thể giảng hòa được. lúc này có cơ hội giết nàng
ta thì Đinh Hạo sao có thể nương tay chứ.
Vì thế bây giờ Đinh Hạo rất vô tình. Hắn muốn dùng hết toàn lực lấy mạng nàng
ta, dù cho có bị trọng thương cũng không tiếc. Nếu như nàng chết trong trận
tranh đấu này thì Đạo Môn Tam Tông cũng không có gì để nói, còn nàng ta có
xinh đẹp hay không thì Đinh Hạo cũng không để trong lòng.
Còn những người bên Ma Môn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đinh Hạo liền biết được
hắn đã nổi sát cơ, nhiều người trong đó đều thầm khen ngợi tâm trí kiên định
và tác phong tàn nhẫn của hắn. bọn họ thầm nghĩ nếu đổi lại là mình sợ rằng
không dễ dàng gì xuống tay. Nhưng Đinh Hạo kia từ đầu đến cuối không hề do dự
chút nào, chỉ bằng tác phong đó của hắn cũng đủ để nhiều người tôn trọng.
Quả nhiên, Đinh Hạo sau khi đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tâm liền cười lạnh một
tiếng nói: “Bạch Tiên Tử chớ trách tại hạ không lưu tình!”
Hắn vừa nói ra khiến cho mọi người trong Đạo Môn biến sắc, hàn quang xuất hiện
trong ánh mắt của Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh, hắn nhìn chằm chằm vào
Đinh Hạo đang phi hành trong không trung.
Đinh Hạo vừa dứt câu liền chém ra một kiếm, kiếm cương bá đạo hình thành ra
một cơn gió lốc Ma viêm. Bên trong cơn lốc lại không ngừng lóe lên những tia
chớp chói lòa, thanh thế kinh người. Mà Bạch Thanh Tâm lúc này mới vừa phát ra
kiếm quang mà thôi. Mặc dù kiếm quang mà nàng phát ra vẫn có màu trắng nhưng
uy thế so với một kích vừa rồi đã yếu hơn một chút.
Một tiếng nổ lớn phát ra từ nơi giao thủ giữa hai người. Lúc đầu kiếm quang
của Bạch Thanh Tâm rất hung mãnh nhưng sau tiếng nổ lớn vang lên thì đã bắt
đầu trở nên mờ nhạt. Còn Bạch Thanh Tâm thì bị đánh bay ra thật xa, há mồm
phun một ngụm máu lớn.
Còn Đinh Hạo mặc dù cũng lui lại hai trượng nhưng ổn định lại thân hình rất
nhanh. Sau khi biết được ưu thế của mình chính là thân thể mạnh mẽ thì hắn
không ngừng dựa vào thân pháp để tiêu hao chân nguyên của Bạch Thanh Tâm. Hắn
cũng không dựa vào kỹ xảo nữa mà trực tiếp công kích nàng. Hắn chấp nhận dù có
bị thương nhưng đã phá hủy hoàn toàn thế công của Bạch Thanh Tâm.
Lúc này hắn lại mở miệng phun ra một ngụm máu. Sau đó bạch quang lại hiện lên,
vài viên Hoàn Nguyên đan được hắn bỏ vào trong miệng. Ha ha cười lạnh một
tiếng, thân hình hắn lại di chuyển về phía Bạch Thanh Tâm đang còn bay lùi về
sau đòn công kích vừa rồi, tốc độ đã được tăng đến mức tận cùng.
Giờ phút này, Đinh Hạo biết không thể chậm trễ một giây phút nào, chỉ cần chậm
nửaa bước thôi thì dù cho hắn có thể chiến thắng trận chiến này, nhưng sẽ
không còn cơ hội giết chết Bạch Thanh Tâm. Người sáng suốt đều hiểu rằng Bạch
Thanh Tâm lúc này đã không còn năng lực hoàn thủ, lúc này chỉ cần Đinh Hạo
chạy đến bên cạnh nàng rồi chém ra một kiếm thì cho dù là Đại La Kim Tiên cũng
đừng mong cứu được nàng.
Mà Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh đương nhiên sẽ lập tức ra tay ngăn hắn
lại, nhất định không để cho hắn được như ý. Dù sao Bạch Thanh Tâm chính là đệ
tử xuất sắc nhất trong hàng Tam đại đệ tử của Thanh Vân Tông, cũng là một đệ
tử vĩ đại khó được của cả Tu Chân Giới. Cùng với tư chất và sự bồi dưỡng tận
tình của cả Tông phái dành cho Bạch Thanh Tâm, thì Diêu Phiêu Linh sao có thể
để hắn giết nàng được chứ.
Qủả nhiên là như vậy.
Thân hình Đinh Hạo vừa mới lao ra thì Tông Chủ Thanh Vân Tông Diệp Phiêu Linh
đã quát lên một tiếng: “Trận chiến này Thanh Vân Tông ta nhận thua, tiểu huynh
đệ không nên đuổi tận giết tuyệt.”
Diệp Phiêu Linh vừa dứt lời liền bay lên không trung. Chỉ thấy một đạo ánh
sáng màu trắng hồng xẹt qua không trung, nhanh chóng bay về phía Bạch Thanh
Tâm.
Thấy Diệp Phiêu Linh đã lao ra, Đinh Hạo hơi biến sắc, càng toàn lực ngự khởi
Nghịch Thiên Ma Kiếm. hắn không đáp lời Diêu Phiêu Linh mà chỉ lạnh lùng nhìn
Bạch Thanh Tâm.
Chẳng biết từ lúc nào, Huyết Ma Liệt Sơn cùng với Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng
đã lao ra. Bay về phía Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh. Hai người vừa mới
bay ra thì Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng với hai người Thiên Sát Ma
Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng nhìn nhau một cái rồi
vội vàng bay lên trời.
Hai người này vừa mới hành động thì từ phía của Đạo Môn Tam Tông đột nhiên bay
ra mấy người. Đúng là đám người La Phủ Tông Chủ Dư Hận Thủy và Xích Thành Tông
Chủ Giang Vô Ngân, toàn bộ đều là các cao thủ hàng đầu.
Tình thế lúc này trở nên vô cùng hỗn loạn, Thanh Vân Tông Chủ hét lớn một
tiếng: “Thanh Vân Tông ta đã nhận thua, xin tiểu ca hạ thủ lưu tình.”
Nhưng Đinh Hạo căn bản không để ý đến hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thanh
Vân Tông Bạch Thanh Tâm. Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay càng phát ra Ma khí
ngút trời. Mặc dù thương thế của Đinh Hạo lúc này cũng rất nặng nhưng hắn có
thể làm như vậy hoàn toàn dựa vào tác dụng của Nghịch Thiên Ma Kiếm. Nhưng
những người còn lại chắc chắn không biết tại sao Đinh Hạo lại khỏe mạnh đến
thế.
Nhìn thấy đã đến gần Bạch Thanh Tâm, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay Đinh Hạo
liền chém vào Bạch Thanh Tâm. Cùng lúc đó Diệp Phiêu Linh cảm thấy đuổi không
kịp liền bắn ra một đạo hàn quang. Theo một quỹ tích khó thấy trong nháy mắt
đi đến trên người của Bạch Thanh Tâm. Chỉ thấy Bạch Thanh Tâm sau khi bị làn
hàn quang đó bắn trúng liền phát ra một màn Cương tráo màu trắng quỷ dị.
Đúng lúc này, đòn công kích của Nghịch Thiên Ma Kiếm cũng đã đánh lên màn
cương tráo của Bạch Thanh Tâm.
Chỉ nghe một tiếng Ầm vang lên, Đinh Hạo chỉ cảm thấy một lực lượng truyền đến
tay phải của mình khiến hắn không thể giữ được Nghịch Thiên Ma Kiếm nữa, đồng
thời thân thể của hắn cũng bị lực lượng mạnh mẽ đó bắt phải dừng lại.
Chờ đến khi Đinh Hạo ổn định được thân hình, đang định ra tay lần nữa thì Tông
Chủ Thanh Vân Tông Diệp Phiêu Linh đã đi đến bên cạnh Bạch Thanh Tâm. Vội càng
lấy ra vài viên đan dược nhét vào trong miệng Bạch Thanh Tâm. Mà lúc này Huyết
Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đã đi đến bên cạnh Đinh Hạo.
Nhìn Đinh Hạo một cái, Huyết Ma Liệt Sơn lạnh nhạt nói: “Làm không tệ, tiểu tử
ngươi bị thương có nặng hay không?”
Gật đầu, Đinh Hạo cười cười, nhưng đã trở nên suy yếu rất nhiều, hắn nói với
Huyết Ma Liệt Sơn: “Không có cơ hội trảm thảo trừ căn, coi như là đã thất bại.
Đã vậy thì chúng ta trở về thôi!”
Vừa nói xong thì Đinh Hạo đã thấy ba cao thủ của Đạo Môn Tam Tông đã đi đến
bên cạnh của Bạch Thanh Tâm. Hắn cũng biết mình đã không còn cơ hội giết Bạch
Thanh Tâm rồi.
Quay đầu nhìn sang bên kia một cái, hàn quang lóe lên trong mắt Huyết Ma Liệt
Sơn, rồi cười cười với Đinh Hạo, nói: “Thực ra có giết nó cũng không cần
thiết. lúc này Bạch Thanh Tâm đã không phải là đối thủ của ngươi, sau này càng
không cần phải nói, hơn nữa còn ai tiến bộ nhanh hơn được ngươi chứ?”
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói ra thì Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng khẽ cười một
tiếng, gật đầu nói: “Không sai, từ nay về sau cao thủ mạnh nhất trong đám Tân
tú của Tây đại lục đã không còn là Bạch Thanh Tâm của Thanh Vân Tông nữa mà là
Đinh Hạo của Vô Cực Ma Tông chúng ta.”
Nghe Độc Ma Vương Diệc Hàn nói thế, Đinh Hạo cũng suy nghĩ một chút. Lúc này
Bạch Thanh Tâm mặc dù còn có thể uy hiếp mình. Nhưng mình có Vô Cực Ma Công
thì nàng không thể tiến bộ hơn mình được, xem ra dù có giết hay không giết
nàng ta cũng không quá quan trọng.
Nghĩ đến đây Đinh Hạo gật đầu, không nói tiếp mà cùng với hai người bọn họ trở
lại khu vực của Ma Môn Tam Tông.
Nhìn thấy người bên phía Ma Môn đã rời đi, cao thủ Đạo Môn Tam Tông nhìn Bạch
Thanh Tâm đang bị trọng thương với vẻ mặt nặng nề. Một lát sau ba Tông Chủ
trao nhìn nhau rồi mang theo Bạch Thanh Tâm đã mất đi năng lực hành động bay
trở lại khu vực của Đạo Môn Tam Tông.
Quả nhiên là mấy nhà mừng mấy nhà lo. Đúng là Đạo cao ba thước Ma cao một
trượng. Ma môn vốn bị Đạo Môn đè ép rốt cuộc đã lấy lại uy danh sau trận chiến
này của Đinh Hạo.