Người đăng: MrTiep
Chỉ thấy Bạch Thanh Tâm mặc một đạo bào màu trắng, kết hợp với bề ngoài xinh
đẹp của nàng nên từ xa nhìn lại giống như là tiên nữ.
Nàng vừa bay lên không trung, lập tức khiến cho tất cả mọi người chú ý. Mặc dù
nàng không hề có cử động gì nhưng đám Tam đại đệ tử của cả Đạo Môn và Ma Môn
đều nhìn nàng một cách si mê. Trong đó có cả Chu Diệu Minh của La Phù Tông và
Trữ Độ Hư của Xích Thành Tông. Qua đó có thể thấy Mị lực của nàng lớn đến mức
nào.
Bạch Thanh Tâm vừa đi đến giữa sân, lạnh nhạt nhìn phía Ma Môn một lát, rồi mở
miệng ngọc lạnh nhạt nói: “Thanh Vân Tông Bạch Thanh Tâm đại biểu Đạo Môn Ta
Tông đến đánh một trận cuối cùng!”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người bên Ma Môn đều nhìn nhau, sau đó toàn bộ
ánh mắt đều dừng trên người Đinh Hạo.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cười hắc hắc, bình thản nói: “Đưa lên đến
cửa, không nhận không được rồi.”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong khiến cho Đinh Hạo sửng sốt một chút, vừa mới
phản ứng lại thì nghe thấy Phùng Ngạo Thiên kêu thảm một tiếng. Nhìn kỹ thì ra
do Phùng Tinh Nhiên đang không ngừng dẫm lên chân của Phùng Ngạo Thiên, trong
miệng hung hăng quát lên: “Nói nhảm, toàn nói nhảm.”
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên một bên cười thảm, một bên vội vàng mở
miệng nói: “ Không dám, không dám rồi. Tinh Nhiên tha cho phụ thân đi.”
Thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên phải xin tha, Phùng Tinh Nhiên mới
cười hì hì một tiếng, hung hăng trợn mặt nhìn Đinh Hạo một cái: “Tiểu tặc
Huynh cười cái gì. Nếu như huynh dám nương tay, bổn cô nương tuyệt đối sẽ
không bỏ qua.”
Đinh Hạo lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, ta vốn không có thói quen thương hoa tiếc
ngọc!”
Đinh Hạo vừa nói thế, Thạch Ngọc Sương ở bên cạnh cười kỳ dị một tiếng nói:
“Chỉ bằng hắn mà lại đòi nương tay sao sao ? Hai ba chiêu liền sẽ bị nha đầu
Bạch Thanh Tâm kia giết chết rồi, còn có cơ hội nương tay sao ?”
Thạch Ngọc Sương nếu như nhằm vào Phùng Tinh Nhiên mà nói thì Phùng Tinh Nhiên
lúc này đang vui vẻ nên sẽ không tính toán với nàng ta. Nhưng hiện tại nàng ta
lại nói với Đinh Hạo như thế, Đinh Hạo mặc dù lắc đầu cười nhạt không để ý đến
nàng nhưng Phùng Tinh Nhiên lại không dễ dàng bỏ qua
Chỉ thấy Phùng Tinh Nhiên giơ hai tay lên, căm tức nhìn Thạch Ngọc Sương, hừ
lạnh một tiếng nói: “Ngươi nếu không phục vậy ngươi đi đấu với Bạch Thanh Tâm
một trận đi. Chỉ bằng Tu vi của ngươi mà dám đấu với nàng ta thì ngươi chắc
chắn sẽ chết”
Khinh thường cười một tiếng, Thạch Ngọc Sương nói: “Bổn cô nương nếu đấu với
nàng ta, mặc dù tỉ lệ thua khá lớn những vẫn có vài phần hi vọng có thể chiến
thắng, nhưng còn hắn thì… hắc hắc”
Thạch Ngọc Sương vừa dứt cấu, Phùng Tinh Nhiên ha ha cười khẽ một tiếng, lắc
đầu nói: “Ngươi có vài phần hy vọng? Thật là tức cười, ta thấy ngươi ngay cả
nửa phần hy vọng cũng không có. Nếu là bổn cô nương thì còn có chút hi vọng,
ngươi còn kém xa.”
Thấy Phùng Tinh Nhiên cười nhạo mình như thế, Thạch Ngọc Sương tức giận đến
mức cả người run lên, hung hăng nhìn chằm chằm Phùng Tinh Nhiên, nếu nói về
tranh đấu bằng miệng lưỡi thì Thạch Ngọc Sương không phải là đối thủ của Phùng
Tinh Nhiên kia. Sự điêu ngoa của nha đầu Phùng Tinh Nhiên nàng ta sao có thể
địch lại.
Đúng lúc này, nhìn hai người bắt đầu tranh cãi, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Được rồi được rồi. Hai nha đầu
các ngươi có để yên hay không. Vừa mới im lặng một lát đã bắt đầu đấu đá là
sao. Khí lực đó để dành lát nữa reo hò trợ uy cho tiểu tử Đinh Hạo đi.”
“Nhất định sẽ thua thôi, cổ vũ cho hắn cũng không có tác dụng gì.” Thạch Ngọc
Sương vẫn không cam lòng nói một câu, sau đó mới chịu ngậm miệng lại
Phùng Tinh Nhiên thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã mở miệng cũng
không tiếp tục làm loạn nữa.
Nhìn thấy hai người đã im miệng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh
Hạo nói: “Ngươi còn chờ gì nữa?”
Ha ha cười dài một tiếng, Đinh Hạo lấy Nghịch Thiên Ma Kiếm ra, ngửa mặt lên
trời huýt sáo một tiếng dài, thân thể Đinh Hạo trong nháy mắt đã phóng lên
cao. Theo tiếng huýt gió từ từ cao vút lên, Đinh Hạo rốt cuộc sẽ chính thức có
một trận chiến mà hắn chờ đợi đã lâu.
Một lát sau, Đinh Hạo dừng trong hư không, lạnh lùng nhìn Bạch Thanh Tâm như
tiên nữ nói: “Tam đại đệ tử Vô Cực Ma Tông Đinh Hạo. Đại biểu Ma Môn tam tông
đến đây nghênh chiến, mong Bạch Tiên Tử không cần hạ thủ lưu tình (Nương tay)
với tại hạ.”
Lạnh nhạt cười một tiếng, Bạch Thanh Tâm từ từ rút thanh phi kiếm dài màu
trắng trong suốt ra, thi lễ với Đinh Hạo nói: “Kiếm tên Trầm Hương, Thanh Tâm
nhất định sẽ không để cho Đinh Hạo huynh thất vọng, nhất định sẽ dùng toàn
lực.”
Ha ha cười dài một tiếng, Đinh Hạo gật đầu nói: “Như vậy rất tốt.”
Ngay khi Đinh Hạo nói xong thì bên Đạo Môn Tam Tông đã trở nên huyên náo. Mặc
dù bọn họ biết được Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên có vẻ rất coi trọng
Đinh Hạo này. Nhưng giờ phút này quan hệ đến lợi ích và mặt mũi của Đạo Ma Lục
Tông mà hắn thậm chí dám cho Đinh Hạo đi ra. Rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào
khiến mọi người không thể hiểu nỗi.
Theo lý thuyết mà nói, Đinh Hạo mặc dù tiến bộ thần tốc nhưng Tu vi lúc này
mới là Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, ở trong mắt mọi người thì cảnh giới chênh
lệch là điều không thể vượt qua. Như thế nào cũng không có một ai nghĩ rằng
một Nguyên Anh Kỳ có thể chiến thắng một Xuất Khiếu Kỳ. Huống chi đây là một
Nguyên Anh sơ kỳ đấu với một Xuất Khiếu Trung Kỳ thì thắng bại càng dễ đoán
định.
Bởi vì có nhiều nguyên nhân như vậy, nhìn thấy Đinh Hạo bay ra, mọi người bên
Đạo Môn đáng lẽ phải mừng rỡ vô cùng lại cảm thấy có điểm không đúng. Mặc dù
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên rất hào sảng, nhưng chắc chắn hắn không hồ
đồ đến mức không đó. Nhìn Đinh Hạo đang ngạo nghễ đứng trong không trung, tất
cả mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu.
Mà Đinh Hạo cùng Bạch Thanh Tâm đang ở trên không trung đã không còn để ý đến
ánh mắt kì dị của mọi người nữa, bắt đầu công kích đối phương. Bạch Thanh Tâm
vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, chỉ phát ra một làn sương mù mờ nhạt ra khắp nơi. Từ xa
nhìn lại thấy thân ảnh Bạch Thanh Tâm như ẩn như trong sương mù quả thực rất
giống như tiên nữ. Bạch quang trên Trầm Hương bảo kiếm cũng liên tục chớp
động.
Từ trong mắt Đinh Hạo bắn ra một tia sáng lạnh lẽo, từ trong Nghịch Thiên Ma
Kiếm không ngừng tuôn ra Ma khí cuồn cuộn, Ma viêm đã bao phủ hoàn toàn thân
kiếm ở bên trong.
Ma viên: Hỏa Ma
Một lát sau, Đinh Hạo mở miệng cười to một tiếng nói: “Nếu như Tiên Tử đã
nhường nhịn như vậy thì tại hạ không khách khí!”
Âm thanh vừa dứt, Đinh Hạo đã bắt đầu động thân, nhưng tốc dộ của hắn lại
không hề nhanh, ngược lại rất chậm chạp, di chuyển trong hư không mà giống như
đang bước đi trên mặt đất vậy, giống như là đang đi từng bước về phía Bạch
Thanh Tâm chứ không phải bay.
Nhìn thấy biểu hiện của Đinh Hạo như thế, mọi người hơi đổi sắc, Thiên Sát Ma
Quân Độc Cô Tịch Diệt cười a a một tiếng nhìn Phùng Ngạo Nhiên nói: “Tiểu tử
này cũng có bản lĩnh đó.”
Gật đầu, Phùng Ngạo Thiên như rất đắc ý nói: “đương nhiên là vậy rồi.”
Nhìn thấy cử động của Đinh Hạo như vậy, mọi người bên Đạo Môn đều biến sắc,
chỉ thấy ba Tông Chủ nhìn nhau một cái liền trầm trọng gật đầu. Thanh Vân Tông
Chủ mở miệng nói: “Xem ra người này không hề tầm thường chút nào, thậm chí có
thể sử dụng được Thân pháp “Lâm không mạn bộ”, trong tam đại đệ tử của Đạo Ma
Lục Tông không có mấy người có thể làm như vậy!”
Gật đầu, hai Tông Chủ khác cũng không đáp lời hắn, chỉ càng chăm chú quan sát
Đinh Hạo mà thôi.
Ở trong không trung phi hành, người Tu Chân chỉ cần Tu vi đạt đến Nguyên Anh
Kỳ là có thể làm được dễ dàng. Nhưng nếu muốn giống như Đinh Hạo có thể đi lại
như trên đất bằng lại không hề dễ dàng như vậy. Nhưng Đinh Hạo có được thân
pháp Cửu U Qủỷ Mị Quyết nên dĩ nhiên có thể làm được.
Động tác thong thả kia có thể làm cho Đinh Hạo có thể chú ý đến mọi động tác
của Bạch Thanh Tâm, chỉ cần nàng có bất cứ một động tác nào hắn cũng có thể
phản ứng kịp.
Theo khoảng cách với Bạch Thanh Tâm càng lúc càng gần, khuôn mặt vốn lạnh lùng
của Đinh Hạo lộ ra một nụ cười hiếm hoi, hơn nữa khóe miệng vẫn đang từ từ mở
rộng ra. Chỉ là Ma viêm trên Ngịch Thiên Ma Kiếm cũng càng cháy bùng lên. Ngay
khi còn cách Bạch Thanh Tâm khoảng mười trượng, Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay
hắn giống như một ác ma đang bị thiêu đốt vậy, hợp với nụ cười của Đinh Hạo
tạo thành một cảnh tượng rất quỷ dị.
Thanh Vân Tông Bạch Thanh Tâm lại tỏ ra thận trọng vô cùng, kiếm quang trên
Trầm Hương kiếm trong tay nàng không ngừng chớp động, lúc thì dài hai trượng,
lúc lại chỉ ngắn còn một trượng. Mà theo kiếm quang phun ra nuốt vào trên Trầm
Hương kiếm làn sương mù màu trắng quanh thân nàng không ngừng lan ra bốn phía.
Chỉ trong chốc lát thân hình của nàng đã biến mất vào trong làn sương mù trắng
đó, không nhìn thấy đâu nữa.
Lúc này Đinh Hạo vốn đang cười nhạt liền cười rộ lên. Thân hình Đinh Hạo hơi
chuyển động vài cái lập tức trong mắt mọi người xuất hiện bốn Đinh Hạo giống
nhau như đúc đứng ở đó, đều đang cười to và từ từ đi về phía làn sương mù mờ
mịt. Hơn nữa trong tay của bốn người đều có Nghịch Thiên Ma Kiếm không ngừng
phát ra Ma Viêm. Ngay khi vừa hành động liền lập tức chia ra bốn phía khác
nhau.
Biến hóa như vậy khiến cho mọi người kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Chỉ có
mấy người biết được Đinh Hạo có thân pháp thần kì như vậy, còn hầu hết những
người còn lại đều là lần đầu tiên nhìn thấy thân pháp thần kỳ như thế, toàn bộ
đều kêu lên sợ hãi, rồi không để ý đến thân phận mà bàn luận.
Mà trong đó, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt, Kiếm Ma Thạch Phong Hàn và ba
Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông là những người kinh ngạc nhất.