Người đăng: MrTiep
Trong khi người của Ma Môn vui vẻ, còn Đạo Môn thất vọng thì Phùng Tinh Nhiên
không những không vui mà còn kêu lên sợ hãi “Nguy rồi, ta không khống chế được
Sất Dương Cầu nữa rồi.”
Nàng vừa nói ra như thế làm cho mọi người trở nên nhốn nháo. Đúng vào lúc này,
từng ngọn lửa kì dị bừng cháy lên đã bắt đầu lan ra khắp nơi, chúng lướt qua
đâu ở đó trở đều bị cháy xem. Thấy uy lực ngọn lửa kinh khủng đến như vậy mọi
người đều kinh hã, vội vàng tản ra tìm nơi né tránh.
Nhưng vào lúc này, một tiếng “Đinh” vang lên, thanh trường đao ngăm đen mà Chu
Minh Diệu sử dụng đã từ trên không trung rơi xuống. Còn Chu Minh Diệu vẫn còn
đứng ngây ngốc tại chỗ, hoàn toàn không còn chút thanh thế nào như vừa rồi.
Nhìn thấy ba ngọn lửa chậm rãi bay về phía Chu Minh Diệu, La Phù Tông Chủ Dư
Hận Thủy biến sắc vội vàng phóng lên cao, chỉ trong nháy mắt đã mang được Chu
Minh Diệu xuống dưới. Đồng thời cũng vung tay lên, dùng Pháp quyết khống chế
thanh Trường đao của Chu Minh Diệu lại gần, trong nháy mắt đã rơi vào tay hắn.
Sau khi trở lại khu vực của La Phù Tông, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy lại vung
tay lên, Chu Minh Diệu đang ngây ngốc được hắn ném ra phía sau. Chỉ nghe thấy
La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói với La Phù Song Sát: “Chăm sóc tốt cho Minh
Diệu, hắn lúc này bị chân nguyên cắn trả nên mới như vậy. Cần phải tu dưỡng
một thời gian mới từ từ khôi phục lại được!”
Gật đầu, La Phù Song Sát cùng gật đầu nói: “Tuân mệnh!”
Sau đó La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy quay người lại, nhìn Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên đang rất vui vẻ. nói: “Trận chiến này Bổn Tông nhận thua,
Phùng huynh hãy bảo Lệnh Ái thu hồi Hỏa diễm lại đi, dù sao vẫn còn một trận
nữa.”
Ha ha cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên không còn vẻ uể
oải như vừa rồi nữa, nói: “Dư Tông Chủ quá khách khí, ngươi không thấy Tinh
Nhiên đã nói là nó đã không thể khống chế được Bảo cầu nữa sao. Chờ cho ngọn
lửa tan hết hai bên chúng ta lại tiếp tục tái chiến cũng không muộn.”
Lạnh lùng cười một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy cũng không nói thêm điều
gì, chỉ là nhìn Phùng Tinh Nhiên trên không trung một cái thật sâu, sau đó lắc
lắc đầu rồi quay trở về khu vực của Đạo Môn Tam Tông.
Chỉ thấy La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy thi lễ với Diệp Phiêu Linh, trầm giọng
nói: “Diệp huynh thứ tội, Bổn Tông làm xấu hổ cho Đạo Môn rồi!”
Lắc đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh lạnh nhạt cười một tiếng: “Dư
huynh không phải suy nghĩ, trận này chúng ta có thua cũng không sao. Dù sao
thì hiện tại Phùng Tinh Nhiên đã đánh một trận rồi. Đạo Huynh cho rằng trận
tiếp theo Thạch Ngọc Sương kia có thể thắng được Bạch Thanh Tâm của bổn môn
sao ?”
Vừa nghe thấy hắn nói thế, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy cười lớn một tiếng:
“Phải, dù cho Thạch Ngọc Sương kia lợi hại như thế nào đi nữa cũng không phải
là đối thủ của Bạch Thanh Tâm được, Bổn Tông quá lo lắng rồi!”
Lúc này, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cũng cười dài một tiếng, cổ quái
nhìn về phía Ma Môn tam tông. Ánh mắt dừng lại trên người của kiếm Thạch Phong
Hàn và Thạch Ngọc Sương một chút, khẽ cười một tiếng nói: “Đương nhiên, mất đi
Vũ khí bí mật là Phùng Tinh Nhiên thì trận chiến cuối cùng bên Đạo Môn chúng
ta có thể thắng dễ dàng. Hắc hắc, Xem ra Diệp Tông Chủ ngươi sớm đã có chủ ý
rồi, trách không được lại đồng ý để cho Tiểu tử Minh Diệu xuất chiến!”
Nhẹ giọng cười một tiếng, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh khẽ lắc đầu nói:
“Hai vị Tông Chủ sao lại nói vậy chứ, Bổn Tông vốn có ý tốt mà, hơn nữa cũng
là do Dư Tông Chủ yêu cầu nên mới đồng ý để Tiểu tử Minh Diệu xuất chiến. Bổn
Tông cũng không hề có bất cứ ý nghĩ nào khác, hai vị Tông Chủ đừng đoán mò!”
Hắn vừa dứt câu, thì ba vị Tông Chủ của Đạo Môn cùng cười phá lên, dường như
họ chắc chắn thắng vậy
Mà vào lúc này, những ngọn lửa do Sất Dương Cầu của Phùng Tinh Nhiên phát ra
cũng đã tan biến hết. Trong không khí ngoại trừ mùi cháy khét lẹt ra cũng
không có biến hóa nào khác. Phùng Tinh Nhiên lúc này mới le lưỡi, một lần nữa
đánh ra hai đạo Pháp quyết đánh vào Sất Dương Cầu, bạch quang lóe lên rồi biến
mất vào bên trong Trữ vật giới chỉ của nàng.
Hì hì cười một tiếng, Phùng Tinh Nhiên kiêu ngạo nhìn thoáng qua Đinh Hạo vào
Phùng Ngạo Thiên, giống như là một con gà nhỏ chiếm thắng trở về, ngẩng đầu
ưỡn ngực bay về phía Ma Môn Tam Tông. Ngay khi nàng vừa đi vào trong đám người
thì mọi người bên Ma Môn mới phát ra tiếng hoan hô vang vọng toàn trường. Thấy
như vậy, Phùng Tinh Nhiên càng đắc ý cười to, liên tục gật đầu với mọi người.
Sau khi đi đến bên cạnh Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Phùng Tinh Nhiên
khinh thường nhìn Thạch Ngọc Sương một cái nói: “Sương nha đầu đã thấy sự lợi
hại của Bổn cô nương chưa? Nếu là ngươi nhất định đã thua.”
Cười một tiếng, Thạch Ngọc Sương cười nhạo nói: “Ngay cả Pháp bảo của mình
cũng không thể khống chế được còn mặt mũi nói lời này sao? Cho dù thắng lợi
thì cũng chỉ là Cẩu thỉ vận ( vận may của chó )mà thôi. Ngươi có gì để đắc ý
chứ. Nếu không phải có Bảo cầu thần kì thì ngươi sớm đã thua rồi. Vừa rồi
không biết ai bị con Trường Long đuổi chạy khắp nơi chứ.”
Thạch Ngọc Sương vừa nói xong, Phùng Tinh Nhiên lại không hề tức giận, khinh
thường nhìn Thạch Ngọc Sương một cái, khẽ cười nói: “Bổn cô nương biết là
ngươi đố kị ta, ha ha. Bổn cô nương không so đo với ngươi. Hắc hắc.”
Phùng Tinh Nhiên lúc này đang rất vui vẻ, nếu không nàng sẽ đối xử hòa nhã với
Thạch Ngọc Sương như thế. Mặc dù trình độ sự thân thiện của nàng chỉ có hạn,
nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Nghe Phùng Tinh Nhiên nói thế, Thạch Ngọc Sương khinh thường hừ lạnh một tiếng
nhưng cũng không tiếp tục phản bác.
Lúc này, ánh mắt của Phùng Tinh Nhiên đã dừng lại trên người của Đinh Hạo, rồi
đi về phía Đinh Hạo. Ngẩng đầu thấy hắn đang mỉm cười, Phùng Tinh Nhiên yêu
kiều cười một tiếng nói: “Tiểu tặc thấy ta có oai phong không?”
Gật đầu, Đinh Hạo mỉm cười nói: “Oai phong, rất oai phong! Nhất là nàng đã
khống chế Sất Dương Cầu rất thuần thục, ta rất bội phục, ha ha”
Càng về sau Đinh Hạo càng cố ý cười lớn.
Phùng Tinh Nhiên làm sao không biết Đinh Hạo đang cười nhạo mình, thừa dip
Đinh Hạo cười to không chút ý, hung hăng đá Đinh Hạo hai cái, cười hì hì một
tiếng nói: “Dám giễu cợt bổn cô nương, muốn chết mà.”
Kêu lên một tiếng thảm thiết, Đinh Hạo cười nói: “Được rồi, lúc này đã biết
được uy lực của Sất Dương Cầu rồi chứ, dùng Tinh thạch lúc trước có đáng giá
không?”
Gật đầu, Phùng Tinh Nhiên đắc ý nói: “Quá đáng giá chứ, đây là cuộc mua bán
lời nhất trong đời Bổn cô nương. A a, lúc đó Sương nha đầu cũng ở đó, đáng
tiếc không có ánh mắt như bổn cô nương. Ha ha.”
Nói đến chổ này, Phùng Tinh Nhiên không hề nể mặt Thạch Ngọc Sương, càng đắc ý
cười phá lên.
Mỉm cười gật đầu, Đinh Hạo nói: “Đã như vậy thì nàng thừa dịp đem toàn bộ Pháp
quyết của Sất Dương Cầu luyện tập cho thuần thục đi, nếu không sau này ta sẽ
không bồi tiếp nàng nữa.”
Nghe nói vậy, Phùng Tinh Nhiên cười hì hì một tiếng, nhìn nhìn quyến rũ Đinh
Hạo, nói: “Biết rồi, ta biết Huynh hiểu Tinh Nhiên nhất mà. Lúc này Bổn cô
nương đã hiểu rõ, sau này mai đụng phải con chó điên như Chu Minh Diệu cũng có
thể phòng thân.”
Khẽ cười một tiếng, Đinh Hạo cũng không có nói tiếp. Lúc này ánh mắt của Luyện
Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Cười một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Tinh Nhiên đã chiến
thắng, bây giờ Tiểu tử ngươi hẳn là không có lý do gì nữa chứ!”
Gật đầu, Đinh Hạo nhìn Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn, cười cười
nói: “Ta thì không có vấn đề gì, nhưng vẫn muốn xem thử ý của hai vị Cung Chủ
chứ?”
Hắn vừa nói ra, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên dường như mới nhớ lại còn
có Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn ở đây. Chỉ thấy Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên cười khan hai tiếng, rồi nói với hai người: “Trận cuối này
bên Đạo Môn sẽ phái Bạch Thanh Tâm của Thanh Vân Tông xuất chiến, hai vị có
chọn được người ứng chiến thích hợp không?”
Cùng cười khổ một tiếng, Kiếm Ma Thạch Phong Hàn nhìn một chút nữ nhân Thạch
Ngọc Sương của mình, cứng ngắt nói: “Dù sao tiểu nữ nhất định không phải là
đối thủ của nàng ta, nếu Sương Nhi xuất chiến thì chắc chắn sẽ thua. Bởi vì
Sương nhi không có vận khí tốt như Tinh Nhiên.”
Đây là lần đầu tiên từ lúc Đinh Hạo thấy Kiếm Ma Thạch Phong Hàn nói một câu
dài như vậy.
Lắc đầu, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cười khổ một tiếng, nhìn về phía
Tông phái mình, rồi nói với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên: “Tam đại đệ
tử mạnh nhất của Bổn Tông đã thua rồi, lúc này không có bất kỳ Tam đại đệ tử
nào có thể thắng Bạch Thanh Tâm. Chỉ có thể đặt hi vọng vào Luyện Ngục Ma Tông
mà thôi!”
Ha ha cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mở miêng nói:
“Đã như vậy thì để Đinh Hạo của Vô Cực Ma Tông xuất chiến đi!”
Lời này vừa nói ra khiến cho dù là Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt hay là
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đều cảm thấy khó hiểu. Mặc dù hai người từ trong ánh
mắt của Phùng Ngạo Thiên biết hắn có ý đó, nhưng lúc nay nghe hắn nói vẫn có
chút khó tin.
Một lúc sau, Độc Cô Tịch Diệt khó hiểu mở miệng nói: “Tu vi của Tiểu tử này có
phải hơi yếu một chút không?”
Cười quái dị một tiếng, Phùng Ngạo Thiên giải thích: “Nhìn bên ngoài là như
vậy, nhưng Tiểu tử này che dấu rất kỹ. Dù sao Lão phu có thể khẳng định Tinh
Nhiên không phải là đối thủ của hắn. Rốt cuộc hắn có bao nhiêu bí mật Lão phu
cũng không rõ ràng lắm. Nhưng nếu nếu không có một chút phần thắng thì Lão phu
sao đáp ứng thi đấu Tân Tú với Đạo Môn Tam Tông chứ. Tu vi của Bạch Thanh Tâm
là Xuất Khiếu Trung kỳ Lão phu sao lại không biết. Nếu như không có người đối
phó thì Lão phu sao dám tùy tiện đáp ứng.”
Lời này của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa dứt, hai người này cũng
không lên tiếng phản đối, chỉ nhìn Đinh Hạo một cách kỳ quái.
Lúc này, Đạo Môn Tam Tông rốt cuộc cũng chọn được người ra tham chiến.
Quả thực là người được xưng là cao thủ mạnh nhất trong lớp thanh niên của Tây
đại lục, chính là Bạch Thanh Tâm của Thanh Vân Tông.