Tinh Nhiên Xuất Chiến.


Người đăng: MrTiep

Cho dù là Đinh Hạo có tiến bộ như thế nào đi nữa thì Tu vi lúc này của hắn
cũng chỉ là Nguyên Anh Sơ Kỳ mà thôi. Vì sao Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên lại để ý đến hắn như vậy, không phải là vì thua liên tiếp hai trận nên
Phùng Ngạo Thiên điên rồi chứ?

Lạnh nhạt cười một tiếng, Đinh Hạo không để ý đến ánh mắt khó hiểu của mọi
người đang nhìn mình, mà nói với Phùng Ngạo Thiên: “Tiểu tử cho rằng trận này
hãy để cho Tinh Nhiên lên đi, hắc hắc, thực lực của Tinh Nhiên lúc này cũng
không hề yếu!”

Lời này vừa nói ra, không một ai lên tiếng chỉ có Thạch Ngọc Sương nhỏ giọng
Phi một tiếng, khẽ nói mấy chử: “Tiểu quỷ nhát gan.”

Câu nói của Thạch Ngọc Sương tuy nhỏ nhưng mấy người lại đang ở rất gần nhau.
Đinh Hạo thế nào lại không nghe thấy chứ? Chỉ thấy hắn khẽ nhìn qua nàng ta
nhưng không lên tiếng.

Mặc dù Đinh Hạo không nói gì nhưng Phùng Tinh Nhiên là người không dễ chọc
vào, vừa nghe thấy vậy nàng liền nhảy dựng lên khẽ kêu: “Ngươi…Xú nha đầu kia
nói cái gì ? Ngươi đang nói ai là tiểu quỷ nhát gan ? Ta xem ngươi mới là tiểu
quỷ nhát gan, có giỏi thì trận này ngươi lên đi, Bổn cô nương dám đánh cuộc
ngươi thua chắc!”

Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra thì khuôn mặt vốn lạnh như băng của Thạch Ngọc
Sương lại càng thêm lạnh lùng, nàng quát một tiếng: “Lên thì lên, chẳng lẽ Bổn
cô nương sợ bọn chúng sao? Dù sao ngươi đi lên nhất định cũng thua thôi. Ngươi
sao có thể là đối thủ là Bạch Thanh Tâm kia chứ, cả ngày chỉ biết đi sinh sự,
không có thực lực gì hết. Nghe mọi người gọi ngươi là đệ nhất nhân trong hàng
tam đại đệ tử của Luyện Ngục Ma Tông, gần đây mới đột phá được lên Xuất Khiếu
Kỳ, quả thực là chậm đó.”

Thạch Ngọc Sương cũng lập tức mở miệng đáp trả, hai người Phùng Tinh Nhiên và
Thạch Ngọc Sương không hề e ngại những người khác mà đấu võ mồm với nhau. Đinh
Hạo buồn cười nhìn bọn họ. Nhưng vẻ mặt của Phùng Ngạo Thiên và Kiếm Ma Thạch
Phong Hàn càng lúc càng âm trầm.

Một lát sau, hai người Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Sương vẫn tiếp tục đấu
khẩu. Người bên phía Đạo Môn Tam Tông đã bắt đầu phát ra tiếng cười nhạo, làm
cho Phùng Ngạo Thiên rốt cục cũng không nhịn được nữa mà quát lên: “Câm mồn!”

Lời này vừa ra, Phùng Tinh Nhiên với Thạch Ngọc Sương mới im miệng lại, nhưng
trợn trừng mắt nhìn nhau, giống như là hai con gà nhỏ hiếu chiến vậy.

Thấy hai người đã im lặng, Phùng Ngạo Thiên liền mắng: “bây giờ là lúc nào mà
hai người các ngươi còn đấu khẩu được chứ, có phải là muốn đánh nhau không?”

Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên cười ngạo nghễ nói: “Có Tuyệt Sát Ma Trận
đây thì Xú nha đầu kia không phải là đối thủ của con, cùng nàng ta đánh không
có ý nghĩ gì!”

“Có gan ngươi không dùng trận pháp, chúng ta dùng thực lực bản thân đánh một
trận. Bổn cô nương cam đoan đánh ngươi khóc lóc xin tah!” Thạch Ngọc Sương
lạnh lùng đáp trả

Nhìn thấy hai nữ tử kia lại có dấu hiệu bắt đầu đấu khẩu, Kiếm Ma Thạch Phong
Hàn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống mấy
lần. Khiến cho Đinh Hạo ở một bên cũng cảm thấy run người, mà hai cô nàng này
cũng không dám lên tiếng nữa.

Kiếm Ma Thạch Phong Hàn mặc dù hiếm khi mở miệng, nhưng cũng vì như vậy nên
hắn có tính cách rất cổ quái, giống như một hòn đá vừa xấu vừa cứng nhắc vậy.
Hơn nữa thực lực lại rất siêu việt, kiếm chiêu mạnh mẽ vô cùng, căn bản là
không có mấy người người dám trêu chọc hắn, thấy hắn phẫn nộ, hai cô nàng lập
tức im miệng ngay

Một lát sau, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mới nói: “Trận này ai sẽ lên
đây ?”

Nhìn Phùng Ngạo Thiên một cái, nhiệt độ xung quanh mới lần nữa trở về bình
thường, Thạch Phong Hàn nói: “Ngươi là chủ nhân nơi đây, vậy sẽ do ngươi quyết
định!”

Thi lễ với Thạch Phong Hàn, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo
một chút, lại nhìn mấy người còn lại, cuối cùng dừng ánh mắt trên người của
Phùng Tinh Nhiên, mở miệng nói: “Tinh Nhiên, ngươi lên đi, nếu tình thế không
ổn thì ngươi cứ đi xuống đi. Mặc dù thắng lợi là quan trọng nhưng đối với phụ
thân thì an nguy của ngươi mới quan trọng!”

Khẽ cười một tiếng, Phùng Tinh Nhiên kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, con còn Vũ
khí bí mật trong tay, dù cho có yếu hơn cũng có thể đánh ngang tay.”

Nàng vừa nói xong, Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn đều dùng ánh mắt kỳ
quái nhìn Phùng Tinh Nhiên nhưng không nói gì. Nhưng Thạch Ngọc Sương lại đột
nhiên mở miệng nói: “Cha ngươi đã đáp ứng người bên phía Đạo Môn, nếu như
ngươi xuất chiến sẽ không thể sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận, ngươi chấp nhận thua
cuộc đi là vừa!”

Cười kỳ dị một tiếng, Phùng Tinh Nhiên kinh ngạc nói: “Bổn cô nương còn chưa
nói là sẽ sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận mà, tự cho mình thông minh.”

Lời vừa dứt, Trữ vật giới chỉ trong tay của Phùng Tinh Nhiên lóe lên một cái,
trong tay nàng xuất hiện một Cung điện tinh sảo – chính là Tuyệt Sát Ma Trận.

Phùng Tinh Nhiên cười hì hì với Đinh Họa, rồi đưa Tuyệt Sát Ma Trận cho Đinh
Hạo nói: “Huynh bảo quản tốt cho ta, nhìn Bổn cô nương đại phát thần uy nè,
chém rơi đầu chó của đám Đạo Môn xuống.”

Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên không hề do dự đưa Tuyệt Sát Ma Trận cho Đinh Hạo,
dù là người của Đạo Môn hay Ma Môn đều cảm thấy rất khó hiểu. Uy lực của Tuyệt
Sát Ma Trận kia như thế nào bọn họ từng thấy qua, vật phẩm trân quý như thế mà
Phùng Tinh Nhiên không hề do dự đưa cho Đinh Hạo, thật sự làm cho người ta
phải suy nghĩ.

A a cười dài một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nhìn Đinh Hạo một cái, sau đó rút ra
Phi kiếm phóng lên cao. Đứng giữa không trung kiêu ngạo quát lớn: “Bổn cô
nương không mang theo Tuyệt Sát Ma Trận đây, các ngươi muốn chết?”

Lời vừa nói ra, vẻ mặt mọi người bên Ma Môn đều rất cổ quái, dường như không
biết tại sao Phùng Tinh Nhiên lại tự tin như thế, thậm chí còn rất ngông
cuồng. Còn người bên Đạo Môn lại rất vui vẻ, dường như trận chiến này Phùng
Tinh Nhiên chắc chắn sẽ thua.

Cũng khó trách bọn hắn có ý nghĩ đó. Phùng Tinh Nhiên ham chơi nổi tiếng cả Tu
Chân Giới ở Tây đại lục. Trong danh sách những Tân tú của Đạo Môn thì nàng có
Tu vi yếu nhất. Nếu không phải có linh dược của Phùng Ngạo Thiên bồi bổ cho
thì sợ rằng người mạnh nhất ở Đoạn Hồn sơn này không phải là nàng mà là cháu
của Thành Hoàng – Thành Hùng. Mặc dù tư chất của Phùng Tinh Nhiên mặc dù không
tệ lắm, nhưng nàng lại không có nghị lực tu đạo như những người còn lại. Đó
cũng là lý do sau khi mất đi chỗ dựa là Tuyệt Sát Ma Trận, mọi người đều không
tin tưởng vào nàng.

Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên ầm ĩ trong không trung, người trong Đạo Môn đều lắc
đầu cười, dường như không để nàng vào trong mắt, cho là trận chiến này họ
thắng không nghi ngờ gì.

Ha ha cười dài một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nhìn Thanh Vân Tông Chủ
Diệp Phiêu Linh một cái, rồi cười nói:” Đã như vậy thì để Bổn Tông của Bổn
Tông lên tiếp nàng ta vậy, không biết ý của Diệp Tông Chủ như thế nào ?”

Lời này vừa nói ra Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh cũng không lập tức trả
lời mà là quay đầu nhìn đệ tử kiệt xuất nhất của Thanh Vân Tông – Bạch Thanh
Tâm. Sau đó hai mắt của Diệp Phiêu Linh lóe lên, nhìn Phùng Tinh Nhiên đang ầm
ĩ trên không trung, cuối cùng nhìn La Phù Tông Chủ một cái rồi mới gật đầu,
lạnh nhạt cười một tiếng nói: “Đã như vậy thì để Chu Minh Diệu xuất chiến vậy,
hy vọng trận chiến này không có gì khác thường xảy ra. Chỉ cần trận chiến này
thắng, Đạo Môn Tam Tông chúng ta coi như không uổng phí chuyến đi này.”

Diệp Phiêu Linh vừa nói xong, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy cười dài một tiếng
nói: “Diệp Tông Chủ yên tâm, mặc dù Chu Minh Diệu của Bổn Tông yếu hơn Bạch
Thanh Tâm một chút, nhưng đối phó với tiểu nha đầu Phùng Tinh Nhiên này cũng
không có gì khó khăn. Diệp Tông Chủ cứ chờ mà thưởng thức đi.”

Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh cười nhạt nói: “Như vậy thì tốt.”

Khi hai người này còn đang khách sáo thì Phùng Tinh Nhiên trên không trung đã
nhịn không được, chỉ nghe nàng nổi giận nói: “Hai lão già các ngươi rốt cuộc
có đánh hay không? Hay là sợ rồi, tìm không được người để đối phó với Bổn cô
nương sao?.”

Phùng Tinh Nhiên nói vậy khiến cho Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh và La
Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy cùng mở miệng cười khổ. Tính tình điêu ngoa kia của
nàng nổi danh khắp Tu Chân Giới Tây đại lục. Trong lòng hai người này biết rất
rõ nhưng vẫn không ngờ đến nàng lại chẳng phân biệt lớn bé thế kia, thậm chí
dám thúc giục hai người bọn họ. Tuy nhiên với thân phận của hai người bọn họ
đương nhiên không thể so đo với Phùng Tinh Nhiên.

Vì vậy đành bất đắc dĩ cười khổ hai tiếng, mà mọi người trong Ma Môn thấy
Phùng Tinh Nhiên chưa khai chiến đã dùng ngôn ngữ nhục mạ hai Tông Chủ kia đều
cảm thấy rất sảng khoái, đều nhìn hai vị Tông Chủ này với ánh mắt rất kỳ dị.

Thấy chỉ với lời thúc giục của Phùng Tinh Nhiên mà sinh ra hiệu quả như vậy.
Đinh Hạo cũng cảm thấy buồn cười. Phùng Tinh Nhiên quả thật là gì cũng dám
làm, ai nàng cũng dám nói, có lẽ đối với lời của mình nàng còn có thể nghe một
chút. Nhưng đối với người khác nàng quả thật không hề e ngại.

Lắc đầu, Đinh Hạo nhìn Phùng Tinh Nhiên đang kiêu ngạo đứng trên không trung,
trong lòng cảm thấy nàng rất đáng yêu

Lúc này La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy hướng về khu vực của La Phù Tông quát lên:
“Minh Diệu, còn không ra!”

Dư Hận Thủy vừa dứt câu lập tức từ khu vực La Phù Tông truyền đến âm thanh hào
sảng: “Tới!”

Theo âm thanh phát ra, một thanh niên cao bay lên, hai mắt ung dung giống như
không hề sợ hãi bất cứ điều gì. Đúng là tam đại đệ tử đệ kiệt xuất nhất của La
Phù Tông – Chu Minh Diệu.

Chu Minh Diệu vừa bay lên liền cười một tiếng nói với Dư Hận Thủy: “Tông Chủ
cuối cùng cũng cho Minh Diệu một cơ hội thể hiện, đáng tiếc đối thủ lại là một
Nữ tử, nên chẳng có gì thú vị cả!”

Chu Minh Diệu nói xong còn lắc đầu than thở, dường như không coi Phùng Tinh
Nhiên vào đâu.

Trong vài tên tân tú của Đạo Ma lục tông, thực lực của Chu Minh Diệu không
phải là mạnh nhất, nhưng nếu như nói về kiêu ngạo thì hắn tuyệt đối đứng đầu.
Vì vậy sau khi hắn nói lời này ra thì mọi người đều hiểu đây là biểu hiện bình
thường nhất của hắn.

Kinh ngạc cười một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói: “Bớt ầm ĩ ở trước
mặt Bổn Tông đi, ngươi đánh bại nàng ta trước rồi nói tiếp cũng không muộn!”

Ha ha cười dài một tiếng, Chu Minh Diệu nói: “Rất đơn giản! Tông Chủ chờ trong
chốc lát!”

Âm thanh vừa dứt, Chu Minh Diệu đã phóng lên cao, bay về phía Phùng Tinh Nhiên
đang ngạo nghễ đứng trong không trung, trong không trung không ngừng truyền
đến tiếng cười cuồng ngạo của hắn.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #165