Người đăng: MrTiep
Nhìn thấy toàn bộ Kiếm quang phát ra bị thay đổi phương hướng, Độc Cô Sách thi
triển Pháp quyết càng lúc càng nhanh, càng ngày càng phức tạp. Mồ hôi lạnh
trên trán tuôn xuống không ngừng, xem ra Độc Cô Sách đang rất khẩn trương.
Nhưng mặc cho Độc Cô Sách cố gắng như thế nào, từng đạo Kiếm quang cương khí
mà hắn phát ra vẫn không bị Pháp quyết khống chế, đều từ từ phóng về phía Xích
ất mộc tinh phách” do Trữ Độ Hư phát ra.
Đúng lúc này, Trữ Độ Hư lại hừ lạnh một tiếng, hai tay hợp lại thi triển một
pháp quyết rất kỳ dị. Ngay sau khi pháp quyết hoàn thành thì Xích ất mộc tinh
phách kia liền di động, cũng đánh ra một Pháp quyết giống hệt hắn..
Chờ cho pháp quyết do Xích ất mộc tinh phách” thi triển hoàn thành thì tốc độ
của Kiếm quang do Độc Cô Bác phát ra lập tức tăng lên, trong nháy mắt đánh lên
trên người của Trữ Độ Hư do Xích Ất Mộc Tinh Phách hóa thành. Chỉ thấy đạo ánh
sáng chói mắt phát ra từ thân thể Trữ Độ Hư do Xích Ất Mộc Tinh Phách hóa
thành, khiến tất cả mọi người đang quan chiến đều phải nhắm hai mắt lại.
Chờ khi mọi người có thể mở mắt ra thì Trữ Độ Hư do Xích ất mộc tinh phách hóa
thành đã tan biến. Nhưng khí thế của bản thân Trữ Độ Hư lại điên cuồng tăng
lên, hắn cười dài một tiếng lao vọt về phía Độc Cô Sách.
Xem tới đây, Đinh Hạo liền đoán được tác dụng của Xích ất mộc tinh phách . Thì
ra Xích ất mộc tinh phách này chính là tinh hoa của hệ Mộc, chính là bảo vật
hàng đầu trong thiên địa. Xích ất mộc tinh phách có hiệu quả hồi phục chân
nguyên của người sử dụng rất lớn. Hơn nữa, nếu thân thể bị hủy, Nguyên Anh ly
thể thì chỉ cần đem Nguyên Anh ký thác lên trên Xích ất mộc tinh phách kia là
có thể lập tức phát ra tám phần uy lực vốn có, hơn nữa Nguyên Anh lại không bị
tan biến đi, đúng là một vật phẩm vô cùng kỳ diệu.
Nhưng ngoại trừ những công dụng này ra thì vẫn còn có một tác dụng khác, nhưng
rất ít người sử dụng công dụng đó. Bởi vì làm như vậy quả thực là lãng phí tất
cả các công dụng thần kỳ của Xích ất mộc tinh phách . Nhưng lúc này Trữ Độ Hư
không thể không dùng đến.
Thì ra Xích ất mộc tinh phách kia có thể tùy theo tâm ý của người sử dụng,
giúp người sử dụng gánh chịu một kích trí mạng, hơn nữa có thể đe một nửa uy
lực của công kích đó chuyển sang người sử dụng, nhưng sau một kích này, Xích
ất mộc tinh phách cũng bị mất đi hoàn toàn các công dụng của nó, trở thành một
cây gỗ bình thường mà thôi.Cũng vì đặc điểm đó mà xích ất mộc tinh phách kia
còn có một tên khác là Bảo mệnh chi mộc . Nhưng không phải không còn cách nào
khác, người dùng mới sử dụng đến cách như thế. Dù sao thì Xích ất mộc tinh
phách kia là linh vật quá hiếm có, ai lại đi lãng phí như vậy chứ.
Nhưng hôm nay, ở trong tình huống này, Trữ Độ Hư thậm chí phải dùng đến công
pháp này của Xích ất mộc tinh phách . Vì vậy, mọi người vừa thấy Xích Ất Mộc
Tinh Phách xuất hiện đều kêu lên kinh hãi. Mà Độc Cô Sách đương nhiên cũng
biết được công dụng của “Xích ất mộc tinh phách, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ
mắt nhìn công kích của mình bị Xích ất mộc tinh phách hấp thu hơn phân nữa mà
lại không có bất cứ biện pháp gì.
Vào lúc này, tình thế đã hoàn toàn sáng tỏ, nhìn thấy Trữ Độ Hư sau khi hấp
thu tinh hoa của Xích ất mộc tinh phách” khiến cho khí thế cả người tăng cao,
vẻ mặt của mọi người hoàn toàn khác nhau. Người của Ma Môn thì rất ủ rũ, nhưng
người trong Đạo Môn cũng không dễ nhìn cho lắm. Mặc dù vui mừng nhưng khi thấy
Xích ất mộc tinh phách đã vỡ vụn khiến cho họ rất đau lòng, không biết là có
đang trách Trữ Độ Hư hay không.
Mặc dù Trữ Độ Hư và Đọc Cô Sách thực lực không chênh nhau mấy, nhưng sau khi
hấp thu chân nguyên của “Xích ất mộc tinh phách thì trong vòng nữa giờ thực
lực của Trữ Độ Hư sẽ tăng gấp đôi. Mà trong nữa giờ này cũng đủ để Trữ Độ Hư
đánh bại Độc Cô Sách, thậm chí giết chết. Mặc dù sau nửa canh giờ, toàn bộ
chân nguyên của Xích ất mộc tinh phách sẽ biến mất nhưng mọi người đều biết Độ
Cô Sách tuyệt đối không đợi được đến lúc đó.
Quả nhiên là như vậy, chỉ thấy Trữ Độ Hư sau khi hấp thu chân nguyên của Xích
ất mộc tinh phách thì dù là tốc độ hay thế công đều tăng gấp đôi, tuy chưa đến
gần Độc Cô Sách nhưng mọi người đã nhìn thấy rõ ràng sự chênh lệch trong đó.
Độc Cô Sách đương nhiên cũng biết lúc này mình căn bản không phải đối thủ của
Trữ Độ Hư, chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Nhưng dù sao tốc độ của Trữ Độ Hư lúc
này lại hơn xa Độc Cô Sách.
Thân hình Trữ Độ Hư nhoáng lên một cái, đã xuất hiện bên cạnh Độc Cô Sách, khẽ
cười một tiếng, một đạo Kiếm quang bay vụt ra, chỉ là chợt lóe lên liền xuất
hiện trước mặt Độc Cô Sách. Dù là khí thế hay là chiều dài của Kiếm quang đều
mạnh hơn gấp đôi so với trước khi hấp thu chân nguyên của Xích ất mộc tinh
phách.
Nhìn thấy Kiếm quang đang đến, Độc Cô Sách biến sắc, nhưng tốc độ của Độc Cô
Sách lúc này lại không bằng Trữ Độ Hư, muốn trốn cũng không thể, chỉ có thể
phát ra một đạo cương tráo màu đen bao phủ lấy cả người, hy vọng có thể ngăn
cản được một kích này
Cương tráo mà Độc Cô Sách xuất ra cũng rất kỳ dị, hơn nữa cũng đã xuất ra Bảo
giáp, xem bộ dạng thì cũng không kém hơn gì so với Bảo giáp của Trữ Độ Hư, Đạo
Ma Lục Tông quả là rất hào phóng! Nhưng đáng tiếc hế công của Trữ Độ Hư lúc
này quá mức hung mãnh, làn Cương tráo kia có tác dụng gì hay không thì không
ai dám chắc.
Nhìn thấy Kiếm quang của Trữ Độ Hư sắp đánh đến, mặt Độc Cô Sách tái lại,
không gian bên phải của Độc Cô Sách đột nhiên rung động, thì ra ngay lúc này
Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt đã xuất hiện bên cạnh hắn. Một đồ hình cổ
quái màu vàng nhạt cũng đột nhiên xuất hiện. Kiếm quang của Trữ Độ Hư phát ra
toàn bộ rơi vào trên đồ hình cổ quái đó rồi biến mất.
Biến hóa như thế khiến cho tất cả mọi người đều biến sắc, mà vẻ mặt của Tông
Chủ Đạo Môn Tam Tông càng khó coi hơn. chỉ thấy Xích Thành Tông Chủ Giang Vô
Ngân trầm giọng nói: “Độc Cô Tông Chủ có ý gì đây?”
Cười nhẹ một tiếng, Độc Cô Tịch Diệt nói: “Trận chiến này chúng ta nhận thua,
không cần phải tiếp tục nữa!”
Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt vừa nói xong, sát cơ hiện lên trong mắt,
gật đầu với Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân và Trữ Độ Hư, mang theo Độc Cô
Sách đang được làn cương tráo bao phủ trở về khu vực của Thiên Sát Ma Cung.
Sau khi trở lại, Độc Cô Tịch Diệt cười ngượng với Phùng Ngạo Thiên, rồi nói
xin lỗi: “Trận chiến này Thiên Sát Ma Cung ta lại bêu xấu Ma Môn rồi, mong
Phùng Tông Chủ tha lỗi.”
Vội vàng khoanh tay, Phùng Ngạo Thiên cười một tiếng nói: “Độc Cô huynh khách
khí quá rồi, ai lại nghĩ đến Trữ Độ Hư kia lại có được Xích ất mộc tinh phách
chứ, lại ra tay như vậy. Có một số việc liên quan đến vận khí, nhưng cũng may
là tiểu tử Độc Cô Sách bình yêu vô sự, cũng đã chứng minh được thực lực của
mình trước mặt mọi người. Nếu Trữ Độ Hư không có Xích ất mộc tinh phách hộ
thân thì trận chiến này chúng ta đã thắng rồi. Độc Cô huynh kmhông cần để tâ.”
Lắc đầu cười khổ, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt lạnh nhạt nói: “Thua là
thua, không cần lấy cớ nhiều như vậy, tóm lại là Thiên Sát Ma Cung ta kéo lui
Ma Môn lại, Lão phu cảm thấy rất khó xử!”
Nghe hắn nói như thế, Phùng Ngọa Thiên vội vàng khuyên bảo, mà Kiếm Ma Thạch
Phong Hàn cũng mở miệng khuyên vài câu, để hắn không nên bận tâm. Một lúc sau
Độc Cô Tịch Diệt mới lắc đầu không nói, chỉ là sát cơ trong mắt lại xuất hiện
lần nữa, lạnh lùng nhìn về phía người của Xích Thành Tông.
Mà lúc này, Trữ Độ Hư cũng đã trở lại khu vực của Xích Thành Tông, người trong
Đạo Môn nghênh đón hắn cũng không nhiệt liệt như trong tưởng tượng, chỉ có mấy
Trưởng lão của Xích Thành Tông khen ngợi vài câu, nói các bảo vật chỉ là vật
hộ thân, Trữ Độ Hư sử dụng không có gì không đúng cả.
Lúc này, ba trận chiến đã diễn ra trong năm trận thì Đạo Môn đã thắng hai trận
rồi, còn Ma Môn chỉ thắng một trận. Nếu như họ tiếp tục thua một trận nữa thì
trận cuối cùng không cần tiếp tục nữa. Vì vậy trận đánh thứ tư này là quan
trọng nhất, mà lúc này lại vừa đến phiên Ma Môn chọn người lên tỷ thí.
Lúc này, dù là Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên hay là Độc Cô Tịch Diệt và
Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đều rất thận trọng, trận thứ tư này tuyệt đối không
thể thua, nếu không mọi cố gắng lúc trước đều uổng phí, mà mặt mũi của Ma Môn
Tam Tông cũng không còn.
Nhưng lúc này người của Ma Môn cũng không có mấy người có thể tham chiến được,
ngoại trừ Phùng Tinh Nhiên và Thạch Ngọc Xương thì không còn Tân tú Ma Môn nào
nữa. Đinh Hạo cũng là một trong số đó. Nhưng trừ mấy người thân với Luyện Ngục
Ma Quân ra thì không ai nghĩ đến Đinh Hạo. Dù sao hắn chỉ mới có Tu vi là
“Nguyên Anh Kỳ” mà thôi. Mặc dù tiến bộ thần tốc, gần đây cũng có danh tiếng
nhưng không ai nhìn kỹ hắn. Trừ Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ra, thì
ánh mắt của Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn không dừng lại trên
người Đinh Hạo dù chỉ một khắc. Hai người chỉ chăm chú nhìn Phùng Tinh Nhiên
và Thạch Ngọc Sương mà thôi, dường như hai người này mới là hy vọng của Ma Môn
vậy.
Một lát sau, Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói: “Tinh Nhiên, Đinh Hạo hai người
các ngươi lại đây!”
Còn Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng hướng đến chỗ tông phái, mình gọi lớn: “Sương
nhi, ngươi cũng lại đây!”
Vừa nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên gọi mình, Đinh Hạo mặt không đổi
sắc, sau khi nhìn Phùng Tinh Nhiên một cái liền buông tay Phùng Tinh Nhiên ra,
từ từ đi đến khu vực của ba vị Tông Chủ.
Mà lúc này, tất cả người của Đạo Môn đều tập trung vào mọi động tĩnh của Ma
Môn bên này. Dù sao lúc này cũng là lúc mấu chốt nhất, Ma Môn lựa chọn người
như thế nào đều quan hệ trực tiếp đến bên phía họ.
Nhìn thấy Phùng Tinh Nhiên, Thạch Ngọc Sương, Đinh Hạo đã đi đến bên cạnh.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên chỉ nhìn lướt qua Phùng Tinh Nhiên một
chút, rồi dừng lại trên người Đinh Hạo. Hai người còn lại thấy hành động của
Phùng Ngạo Thiên đều thấy khó hiểu, nhưng cũng không nói thêm điều gì, chỉ kỳ
dị nhìn Đinh Hạo mà thôi.
Khẽ cười một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo nói:
“Xem ra lần này không thể không để Tiểu tử nhà ngươi xuất chiến rồi”
Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho cả hai phe Ma Môn và Đạo Môn đều trở nên
huyên náo.