Các Triển Thủ Đoạn.


Người đăng: MrTiep

Hai người hành động gần như cùng lúc, cả Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đều lấy ra
Phi kiếm, người vừa động đã vung Phi kiếm lên cao.

Hai người mặc dù đều là những người đứng đầu trong lớp Tam đại đệ tử, nhưng dù
sao vẫn chỉ là thế hệ sau, thời gian Tu chân ngắn hơn các Lão già kia rất
nhiều. Vì vậy mặc dù hai người dùng hết toàn lực thì thanh thế vẫn kém hơn rất
nhiều.

Chỉ trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai người đã từ mấy trăm trượng rút xuống
còn hơn hai mươi trượng, kiếm quang không ngừng phát ra từ thanh Phi kiếm
trong tay. Hai người càng lúc càng gần thì Kiếm Mang cũng càng lúc càng dài.
Kiếm quang mà Độc Cô Sách phát ra có màu xanh nhạt, cho dù từ xa cũng thấy
được sát khí ẩn chứa trong đó. Mà kiếm quang của Trữ Độ Hư lại có màu trắng.

Nhìn thấy hai người càng lúc càng gần, mọi người đều không chớp mắt quan sát.
Mặc dù thực lực của hai người bọn họ kém rất nhiều so với hầu hết những người
ở đây, nhưng trận chiến này liên quan đến tình thế tiếp theo của hai phe Đạo
Ma, vì thể diện của hai phe nên mọi người rất coi trọng cuộc chiến này.

Nhãn lực của Đinh Hạo lúc này đã khác xa trước kia, thực lực của hai người này
như thế nào Đinh Hạo hiểu rất rõ. Hắn biết hai người bọn họ Tu vi tương đương
nhau, nên ai thắng ai thua rất khó đoán. Khi thực lực tương đương nhau, thì
các yếu tố khác càng thêm quan trọng, ví dụ như tâm cơ và vận khí.

Mà những yếu tố này, Đinh Hạo đều tự nhận mình làm không kém, nhưng cho dù như
thế Đinh Hạo vẫn chăm chú cuộc chiến giữa bọn họ. Đinh Hạo trong lòng cũng rất
muốn ra mặt đánh một trận, mà dù cho mình không muốn thì qua ánh mắt của Luyện
Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng biết hắn nhất định không bỏ qua mình.

Hơn nữa khi Thanh Vân Tông Chủ Diêu Phiêu Linh đưa ra ý kiến để cho các Tam
đại đệ tử giao chiến, trong mắt Phùng Ngạo Thiên lóe lên tia sáng kỳ dị. Đinh
Hạo biết ngay hắn đang nghĩ gì, hơn nữa Đinh Hạo rất tự tin vào thực lực của
mình. Đồng thời vì nâng danh tiếng của Vô Cực Ma Tông, Đinh Hạo cũng không
muốn bỏ qua cơ hội lần này.

Đúng lúc này, Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đã va chạm với nhau. Chỉ thấy kiếm
quang màu vàng nhạt phát ra từ thanh Phi kiếm trong tay Độc Cô Sách lóe lên,
hóa thành một vệt sáng trong nháy mắt bay vụt về phía Trữ Độ Hư, tốc độ nhanh
đến đỉnh điểm.

Nhìn thấy kiếm quang đang kéo về phía mình, Trữ Độ Hư giống như đã đoán được
từ trước nên mặt không đổi sắc, ngược lại còn cười một tiếng. kiếm quang do
hắn phát ra không những không tăng lên mà còn được thu lại, thân hình của hắn
hơi tránh một cái làm cho kiếm quang mà Độc Cô Sách phát ra chỉ lướt qua bên
ngoài thân thể Trữ Độ Hư mà thôi, chứ không đụng được vào người hắn.

Thấy biến hóa như vậy, Độc Cô Sách hơi biến sắc, hừ lạnh nói: “Xem ra “Phân Ba
Trục Lưu” của Trữ huynh lại có tiến bộ rồi”

Cười một tiếng, Trữ Độ Hư nói: “không có, không có”

Trữ Độ Hư vừa dứt câu liền lập tức tăng tốc, kiếm quang vừa biến mất lại đột
nhiên xuất hiện, phát ra những tia sáng chói mắt. Từ xa nhìn lại như ánh sáng
ngọc rực rỡ. Trữ Độ Hư vừa mới ngự Phi kiếm bay tới, thì kiếm quang đã đến
trước mặt Độc Cô Sách, thật là vừa đẹp mắt vừa nhanh như tia chớp.

Thấy kiếm quang đang bắn về phía mình, Độc Cô Sách cười lạnh một tiếng, tay
phải vung lên Phi kiếm lập tức bay lên, kiếm quang màu vàng nhạt không ngừng
nổ vang trong không trung. Hai tay hắn cũng bắt một Pháp quyết kỳ lạ, khi Pháp
quyết vừa hoàn thành tay trái của hắn đột nhiên chỉ về một hướng, sau đó
chuyển một vòng chỉ về phía Trữ Độ Hư.

Phi kiếm vừa rời tay hắn như biết được nhiệm vụ của mình, bắn về phía kiếm
quang do Trữ Độ Hư phát ra. Chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm ầm” vang lên hai đạo
kiếm quang trong nháy mắt chạm vào nhau. Kiếm quang màu trắng do Trữ Độ Hư
phát ra và kiếm quang màu vàng nhạt do Độc Cô Sách phát ra lập tức biến mất
không còn, chỉ lưu lại những tia sáng rực rỡ trong không trung.

Phi kiếm của Độc Cô Sách cũng không biến mất, chỉ ngừng lại trong không trung
mà thôi, sau đó một đạo kiếm quang màu vàng nhạt lại xuất hiện, lao vọt về
phía Trữ Độ Hư như tia chớp, Thấy Phi kiếm đang ở phía trước, Pháp quyết kỳ dị
mà Độc Cô Sách đánh ra rốt cuộc cũng hoàn thành, nên chắc cũng không còn tác
dụng gì.

Thấy Độc Cô Sách chẳng những dễ dàng hóa giải đòn công kích của mình, hơn nữa
còn đang hung hãn xông tới, Trữ Độ Hư đang rất bình tĩnh rốt cuộc cũng đã biến
sắc, liền sử dụng đến Bảo giáp màu xám.

Vừa nhìn thấy Bảo giáp trên người Trữ Độ Hư, Đinh Hạo biết ngay nó quý giá hơn
Bảo giáp mà mình có được trong Hồn Luyện Tông không ít. Chỉ nhìn ánh sáng xanh
rực rỡ phát ra trên Bảo giáp, Đinh Hạo đã biết nó rất quý giá. Thật không hổ
là Đạo Ma lục tông.

Tài phú của Luyện Ngục Ma Tông, Đinh Hạo đã thấy được, như vậy năm Tông còn
lại chắc cũng tương đương mà thôi. Bảo giáp mà Trữ Độ Hư mặc dù cho không phải
là cao cấp nhất những cũng rất quý giá. Dù cho là Tông Chủ của các Môn phái
nhỏ cũng không có tư cách có được, xem ra tên Xích Thành Tông Chủ Giang Vô
Ngân rất ưu ái tên Trữ Độ Hư này rồi.

Độc Cô Sách cười cười nhìn Trữ Độ Hư đã dùng đến Bảo giáp, tay trái một lần
nữa đánh ra một Pháp quyết cổ quái, sau đó hắn cũng lập tức tăng tốc.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu vàng nhạt cũng được phát ra từ Phi kiếm,
nhìn thấy kiếm quang đã được phát ra Độc Cô Sách giơ tay phải lên khống chế
cho Phi kiếm rơi vào tay mình. Sau đó Độc Cô Sách ngự kiếm bay lên, mạnh mẽ
vung lên mấy cái, từng đạo Kiếm cương đột nhiên xuất hiện trong không trung,
toàn bộ đều bắn thẳng về phía Trữ Độ Hư.

Thấy cuộc tranh đấu kịch liệt của hai người này, Đinh Hạo cảm thấy hai người
này không hổ là những người đứng đầu trong thế hệ Tam đại đệ tử của Đạo Ma. Dù
là thực lực hay là kỹ xảo chiến đấu, tâm cơ đều khiến cho Đinh Hạo có cảm giác
hai người này đều là những đối thủ mạnh của mình. Nếu không phải do mình đã có
được Vô Cực Ma Công thì nếu phải giao chiến với hai người này hắn cũng không
chắc có thể thắng được.

Ngay khi Đinh Hạo đang thầm suy nghĩ, thì cuộc đấu giữa hai người Độc Cô Sách
và Trữ Độ Hư đã đến giây phút quan trọng nhất. Kết quả sẽ như thế nào thì sau
chiêu này mọi người sẽ biết.

Nhưng lúc này, Độc Cô Sách lại mở miệng dài: “Trữ huynh lầm rồi, ta xem lần
này ngươi còn có thể dựa vào Thân pháp “Phân Ba Trục Lưu” để mà chạy trốn được
nữa hay không.

Vừa nghe thấy thế, mặt Trữ Độ Hư hơi đổi, thì ra đúng lúc này mấy đòn công
kích mà Độc Cô Sách phát ra đã tới. Ở trước tiên chính là kiếm quang màu vàng
nhạt được phát ra từ Phi kiếm trong tay hắn, sau đó chính là mấy đạo Kiếm
cương rồi cuối cùng chính là Độc Cô Sách.

Nhưng mối uy hiếp lớn nhất với Trữ Độ Hư không phải mấy Đạo Công kích này, mà
không biết từ lúc nào mà từ phía sau hắn lại có một đạo kiếm quang sắc bén, mà
mục tiêu chủa nó chính là nhắm vào “Phân Ba Trục Lưu” mà Trữ Độ Hư đắc ý nhất.

Không nghĩ đến đạo kiếm quang đó chẳng những không biến mất, thậm chí còn mạnh
hơn vài phần. Vào lúc Trữ Độ Hư nguy hiểm nhất lại đột nhiên xuất hiện khiến
hắn trở tay không hợp. Đến lúc này Trữ Độ Hư mới biến thì ra Pháp quyết kỳ
quái lúc trước của Độc Cô Sách chính là đang khống chế đạo kiếm quang sau lưng
mình. Tên Độc Cô Sách này thật quá âm hiểm.

Giờ phút này, Trữ Độ Hư thấy công kích đang từ bốn phương tám hướng đang nhằm
về phía mình, trước sau trái phải toàn bộ đã bị vây kín, hắn rốt cuộc đã mất
đi vẻ thong dong tiêu sái mà hiện ra vẻ hung ác. Hai mắt hiện lên một tia hàn
quang, bạch quang lóe lên trong tay Trữ Độ Hư. Trong tay hắn đột nhiên xuất
hiện một pho tượng gỗ, sau khi Trữ Độ Hư đánh ra một Pháp quyết lập tức lớn
lên, biến thành một nhân vật giống hệt như Trữ Độ Hư.

Thấy mọi chuyện diễn ra như vậy, mọi người đang quan sát đều kinh hãi, dù là
người trong Đạo Môn hay Ma Môn đều khẽ kêu lên: "Xích ất mộc tinh phách!"

Thấy pho tượng gỗ xuất hiện, mặt Độc Cô Sách tái đi, mặt mày biến sắc như gặp
quỷ. Chỉ dừng một chút, Độc Cô Sách vội vàng biến hóa Pháp quyết trong tay,
giống như đang cố gắng khống chế mấy Đạo Công kích mà mình phát ra.

Thấy hành động điên cuồng của Độc Cô Sách, Trữ Độ Hư cười lạnh một tiếng, khẽ
nói hai chữ: “Chậm rồi”

Trữ Độ Hư vừa dứt câu thì hắn lập tức đánh ra một đạo Pháp quyết nhằm vào thân
thể do: "Xích ất mộc tinh phách!" hóa thành. Sau khi: "Xích ất mộc tinh
phách!" bị Pháp quyết đánh trúng lập tức phát ra những tia sáng kỳ dị, dẫn dắt
mấy đạo kiếm quang đang tập kích về phía Trữ Độ Hư nhằm vào: "Xích ất mộc tinh
phách!".


Vô Cực Ma Đạo - Chương #163