Đạo Ma Tân Tú.


Người đăng: MrTiep

Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân vừa nói xong, Trữ Độ Hư đệ tử xuất sắc nhất
trong đời thứ ba của Xích Thành Tông từ khu vực Môn phái mình đã đi ra. Trữ Độ
Hư này dù là trong Đạo Môn hay Ma Môn đều rất nổi tiếng, có phong độ tiêu sái,
kiến thức uyên bác.

Trữ Độ Hư chưa đến nơi đã mở miệng cười to, nói: “Đa tạ Tông Chủ đã cho Độ Hư
cơ hội này”

Sau khi nói xong, hắn mới xuất hiện trước mặt mọi người. Nhìn Trữ Độ Hư trong
không trung đúng là rất tiêu sái phong độ, hơn nữa lại còn nụ cười thản nhiên
trên môi khiến cho các cô gái chú ý.

Phong độ xuất chúng của Trữ Độ Hư khiến cho ngay cả mấy nữ đệ tử đời ba bên
phía Ma Môn cũng trở nên si mê, nhìn chằm chằm vào Trữ Độ Hư như thấy được một
món ăn ngon vậy. Qua đó có thể thấy sức hấp dẫn của hắn lớn như thế nào.

Nhưng Phùng Tinh Nhiên bên cạnh Đinh Hạo lại khinh thường nói: “Vẻ ngoài không
sai, nhưng rõ ràng đang là đại chiến lại làm ra vẻ như đi tham gia yến tiệc,
đúng là đồ dối trá”

Phùng Tinh Nhiên vừa nói xong những lời này, Đinh Hạo khẽ cười, nhìn nhìn vào
Trữ Độ Hư.

Đi đến bên cạnh Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân, Trữ Độ Hư hành lễ với Luyện
Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên: “Kính chào Ma Quân”

Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói: “không nói đến thực lực của Tiểu tử nhà ngươi
như thế nào, chỉ riêng phong độ của ngươi Lãnh lão phu rất xem trọng. Hắc hắc
không hổ là đệ nhất nhân trong hàng đệ tử đời thứ ba của Xích Thành Tông, đúng
là có phong độ”

Vội vàng hành lễ với Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Trữ Độ Hư khiêm tốn
nói: “Ma Quân quá khen, Tiểu tử đầu óc ngu muội chỉ là chịu khó đọc sách mà
thôi, chứ thực lực cũng không ra gì. Lần này Tông Chủ nhất định chỉ là cho Độ
Hư một cơ hội mà thôi, nhưng không ngờ lại khiến Ma Quân chê cười”

Cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói: “Tiểu tử nhà ngươi quá mức
khiêm nhường, nhưng dù là Đạo Môn các ngươi hay là Ma Môn chúng ta đều tôn thờ
thực lực, nếu như không có thực lực mạnh mẽ thì sao ngươi có thể trở thành
người xuất sắc nhất trong thế hệ sau của Xích Thành Tông được chứ”

Nói đến đây, Phùng Ngạo Thiên thi lễ với Xích Thành Tông Chủ, nói: “Nếu Đạo
Môn các ngươi đã tìm ra được người ứng chiến, vậy Lão phu cũng sẽ tìm một đối
thủ cho tên Tiểu tử này”

Gật đầu, Giang Vô Ngân nói: “Xin mời Phùng Tông Chủ”

Thấy Phùng Ngạo Thiên đã trở về, Phùng Tinh Nhiên khẽ giẫm lên chân Đinh Hạo,
nói: “Huynh đến làm nhục Tiểu tử đó một phen cho Bổn cô nương, vẻ dối trá của
hắn làm Bổn cô nương thấy ghê người.”

Cười một tiếng, Đinh Hạo giả vờ giật mình nói: “Đùa à, Trữ Độ Hư đó có cùng
cảnh giới với nàng, đều là Xuất Khiếu Sơ Kỳ, mà ta chỉ là Nguyên Anh kỳ. Sao
có thể là đối thủ của hắn chứ, chẳng lẽ nàng muốn mưu sát thân phu sao?

Cười duyên một tiếng, Phùng Tinh Nhiên tức giận nói: “Ai thèm mưu sát huynh.
Huynh như thế nào chẳng lẽ Bổn cô nương không rõ sao? Tên Trữ Độ Hư kia nhất
định không phải đối thủ của Huynh, Huynh rốt cuộc có đi hay không?”

Lắc đầu, Đinh Hạo kiên quyết nói: “Ta không đi, muốn thì nàng ra đi”

Vừa nói xong, mắt Đinh Hạo lóe lên hào quang, sau đó lạnh nhạt nói: “hắn không
phải đối thủ của ta, nên đánh với hắn chẳng có ý nghĩa gì”

Thấy Đinh Hạo nói ra như vậy, Phùng Tinh Nhiên cũng không miễn cưỡng, nàng gật
đầu nói: “Được, không đi thì không đi. Huynh không đi thì để ta đi, xem ta làm
nhục hắn đây”

Lời này vừa nói ra, Phùng Tinh Nhiên đã muốn đi ngay ra ngoài. Đinh Hạo vừa
thấy động tác của nàng như vậy, mặt hơi đổi vội vàng nắm lấy tay nàng, mạnh mẽ
kéo nàng về bên cạnh mình.

Thận trọng nhìn Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo nghiêm mặt nói: “Chờ một chút, nàng
nếu như xuất chiến thì tuyệt đối không thể dùng đến Tuyệt Sát Ma Trận. Mà Trữ
Độ Hư tuyệt đối không phải người dễ dây vào, hơn nữa hắn còn đạt đến Xuất
Khiếu Kỳ trước nàng, nàng nói cho ta xem rốt cuộc nắm chắc mấy thành?”

Cười xòa một tiếng, Phùng Tinh Nhiên cười khó xử nói: “Ta thật ra quên mất là
không thể sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận. như vậy ta không chắc thắng được hắn”

Nghe nàng nói thế, Đinh Hạo thầm nghĩ đầu óc Nữ nhân quả là nông cạn. lắc đầu,
Đinh Hạo nắm thật chặt tay Phùng Tinh Nhiên không để cho nàng có thể nhúc
nhích, sau đó nói: “Đừng gấp, cứ nhìn một chút đi. Nếu như quả thật không
được, thì ta sẽ ra ứng chiến, giúp nàng cho hắn một bài học”

Gật đầu, Phùng Tinh Nhiên để im cho Đinh Hạo nắm lấy tay mình, rồi lén lút
nhìn quanh một cái, phát hiện không có ai chú ý đến mình mới cười hì hì một
tiếng, đứng im tại chỗ.

Lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng với Thiên Sát Ma Quân Độc Cô
Tịch Diệt và Kiếm Ma Thạch Phong Hàn đang bàn bạc với nhau, ánh mắt của ba
người thi thoảng nhìn về phía Phùng Tinh Nhiên.

Một lát sau, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cười lạnh một tiếng, mở miệng
nói với Độc Cô Sách ở bên cạnh mình: “Sách nhi lại đây, vừa nãy Hận Thiên Hận
Địa nhị lão bị thua thiệt, ngươi có muốn trả thù cho hai vị Trưởng lão không?”

Lạnh lùng cười một tiếng, Độc Cô Sách nói: “Đương nhiên là muốn”

Độc Cô Sách mặc dù nhìn cũng rất anh tuấn tiêu sái, nhưng cả người lại tản mát
ra một làn sát khí mờ nhạt như Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt. không biết
là do hai người cùng tu luyện một Công pháp, hay là do trời sinh đã như vậy
nữa.

Nhưng Đinh Hạo biết tên Độc Cô Sách này không hề đơn giản. Lúc trước ở trong
Tụ Bảo Tông hắn đã có sát tâm với mình, nhưng lúc đó thực lực của mình vẫn yếu
căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng lúc này đã nhiều năm trôi qua, mình đã không còn phải là một kẻ Tu chân
thấp kém như xưa nữa, mà cũng có thực lực để đối đầu với hắn. Còn nếu dùng
toàn lực thì dù giết chết hắn cũng không có. Vì vậy lúc này Đinh Hạo không còn
để ý nhiều đến hắn.

Gật đầu, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt nói: “Đã như vậy, thì sẽ do ngươi
tiếp chiến với Trữ Độ Hư của Xích Thành Tông”

“Cầu còn không được” Độc Cô Sách mở miệng nói.

Vừa dứt câu, Độc Cô Sách đã bay lên cao, ngạo nghễ dừng lại trong không trung,
lạnh lùng nhìn Trữ Độ Hư. Một lát sau Độc Cô Sách lạnh nhạt nói: “Đã lâu không
gặp, Trữ huynh. Lần trước thì thấy ngươi vẫn là Nguyên Anh Hậu Kỳ, nhưng chỉ
trong mười năm ngắn ngủi, Trữ huynh thậm chí đã đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ,
chúc mừng, chúc mừng”

Cười cười một tiếng, Trữ Độ Hư nói: “Độc Cô huynh khách khí rồi, Tại hạ cũng
mới đột phá mà thôi. Nhưng Độc Cô huynh không phải cũng giống ta sao, lúc này
cũng đã đột phá đến Xuất Khiếu Kỳ. không nghĩ đến hôm nay thậm chí có thể giao
thủ với Độc Cô huynh. Thành thật mà nói Tại hạ vẫn mong được luận bàn với Độc
Cô huynh, đáng tiếc vẫn không có cơ hội, nhưng hôm nay đã được thỏa nguyện,
mong Độc Cô huynh hạ thủ lưu tình”

Cười dài một tiếng, Độc Cô Sách lớn tiếng nói: “Trữ huynh khách khí rồi, đáng
lẽ phải do Huynh nương tay cho ta mới phải.”

Thấy hai người cứ đứng yên trong không trung mà nói đi nói lại, những người
khác thì cứ đứng đợi, nhưng Phùng Tinh Nhiên không đợi được, chỉ thấy Phùng
Tinh Nhiên quát lên một tiếng nói: “Hai người các ngươi nếu muốn đánh thì đánh
đi, chứ đứng đó mà nói lung tung cái gì.

Phùng Tinh Nhiên vừa nói ra những lời này, hai người Trữ Độ Hư và Độc Cô Sách
cùng cười lên một tiếng. Trữ Độ Hư nói: “Đã như vậy chúng ta cũng không nên để
mọi người chờ đợi”

“Ta cũng đang có ý đó” Độc Cô Sách cũng lạnh lùng nói.

Độc Cô Sách vừa nãy còn tươi cười, mà lúc này lại trở nên lạnh lùng như vậy,
sát khí bốc lên quanh người. Thấy hắn có biểu hiện như vậy khiến một số người
đang vây xem trợn mắt há mồm. Thầm nghĩ quả nhiên là Tân tú của Ma Đạo, đổi
mặt dễ như trở bàn tay.

Trữ Độ Hư thấy Độc Cô Sách như vậy lại không có vẻ gì là ngạc nhiên, giống như
đã biết trước vậy.

Nhưng khí thế của Trữ Độ Hư cũng đang tăng dần lên, không khí trong Không gian
xung quanh Trữ Độ Hư chuyển động càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã tạo
thành một cơn lốc nhỏ, thổi bay mái tóc dài của hắn trong gió, từ xa nhìn lại
không khác gì Thần tiên.

Khẽ cười một tiếng, Đinh Hạo nhỏ giọng nói: “hắn thật biết làm dáng”

Phùng Tinh Nhiên cũng gật đầu cười nói: “Đúng thế. Người này xem ra rất biết
lấy thanh thế, đáng buồn là có một vài nữ nhân ngu ngốc lại cho hắn như vậy là
rất anh tuấn tiêu sái, đúng là điên”

Cười cười một tiếng, Đinh Hạo nói: “Nghe nàng nói thì nàng chính là một Nữ
nhân thông minh thì phải.

Gật mạnh một cái, Phùng Tinh Nhiên ngẩng đầu cười duyên với Đinh Hạo, nàng
nói: “Đương nhiên, Huynh xem Bổn cô nương tìm được một Phu quân tốt như vậy cơ
mà. Muốn thực lực có thực lực, muốn tài phú có tài phú, còn tặng Bổn cô nương
cách sử dụng Tuyệt Sát Ma Trận, thân hình cao lớn uy mãnh dương khí mười phần,
làm việc tàn nhẫn độc ác, hèn hạ vô sỉ….”

Đinh Hạo mỉm cười nghe Phùng Tinh Nhiên nói, nhưng càng về sau Phùng Tinh
Nhiên nói Đinh Hạo càng không ra gì, nhưng Đinh Hạo cười càng tươi hơn. Phùng
Tinh Nhiên nói được hơn nửa thì nhìn thấy nụ cười quái dị của hắn, mặt hơi
đổi, biết điều nói toàn bộ thành lời khen.

Gật đầu, Đinh Hạo lạnh nhạt nói: “Thay đổi nhanh thật, nhưng còn kém tên Độc
Cô Sách một ít”

Nhăn cái mũi đáng yêu, Phùng Tinh Nhiên hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta không cần so
sánh với hắn”

Nhưng lúc này Đinh Hạo không đáp lời nàng, vì Độc Cô Sách và Trữ Độ Hư đã bắt
đầu giao chiến.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #162