Người đăng: MrTiep
Cười kỳ dị một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói: “Hai người này nam gọi là
Triệu Trường Phong, nữ gọi là Yến Xích Diệp. Còn vì sao hai người được gọi là
La Phù Song Sát ngươi nhìn sẽ biết.”
Lời này vừa nói ra thì trong lòng Đinh Hạo hơi động, thầm nghĩ hai người này
cũng thật là không đơn giản chút nào. Mặc dù mình cũng chưa từng nghe qua danh
hiệu này, nhưng Độc Ma Vương Diệc Hàn nói không thể nào sai được.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo không nghĩ nhiều nữa, nhìn lên bốn người trên không
trung.
Nhìn thấy La Phù Song Sát liên thủ bay lên, sắc mặt hai người Hận Thiên Hận
Địa cũng hơi đổi, chỉ nghe Hận Thiên hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghĩ đến
đối thủ của hai huynh đệ Lão phu lại là vợ chồng các ngươi, hắc hắc. Dường như
huynh đệ Lão phu cùng các ngươi đã đánh qua mấy lần rồi. Quả thực không hiểu
La Phù Tông Chủ sao lại phái hai người các ngươi, chẳng lẽ các ngươi đã tiến
bộ hơn mười năm trước ?”
Hận Thiên nói như vậy thì Đinh Hạo mới biết được bốn người này vốn đã quen
biết từ trước, xem bộ dạng cũng đã từng đánh với nhau rồi. Nghe khẩu khí của
Hận Thiên dường như huynh đệ bọn họ chiếm chút tiện nghi.
Quả nhiên, nghe Hận Thiên nói vậy khiến cho sắc mặt của Triệu Trường Phong khẽ
đổi, sau đó khẽ cười một tiếng nói: “Không nghĩ đến Hận Thiên Trưởng lão vẫn
còn nhớ rõ vợ chồng chúng ta, thật sự làm cho Trường Phong vinh hạnh vô cùng!
Không sai, lúc trước hai vợ chồng ta không chiếm được tiện nghi gì khi đấu với
hai huynh đệ các ngươi. Nhưng chỉ là trước kia mà thôi, còn hiện tại như thế
nào không thể đoán trước được, Hận Thiên huynh lát nữa cũng có thể thử một
lần.”
Gật đầu, Hận Thiên cười lạnh nói: “Lão phu vốn cũng đang có ý đó, vốn tưởng
rằng Đạo Môn Tam Tông các ngươi phái ai, không nghĩ đến chính là La Phù Song
Sát các ngươi. Nhìn trận chiến này thì Ma Môn chúng ta lại thắng một hồi nữa
rồi.”
Lời này của Hận Thiên vừa nói ra, Yến Xích Diệp của La Phù Song Sát yêu kiều
cười một tiếng nói: “Hận lão không phải là quá cuồng vọng sao. Chờ sau khi thử
qua tài năng của Hận lão mới nói vậy.”
Hắc hắc cười một tiếng dâm đãng, Hận Địa nhìn Yến Xích Điệp xinh dẹp nói: “Lão
phu thật sự cũng muốn thử nàng một lần.”
Hận Địa vừa nói vậy, tất cả mọi người bên Ma Môn đều cười lên chế nhạo. mọi
người trong Ma Đạo đều xem chuyện quan hệ nam nữ là bình thường, nên khi nghe
được Hận Địa nói như vậy đều lộ ra vẻ cổ quái vô cùng.
Mà mấy người Đạo Môn lại biến sắc, đằng đằng sát khí nhìn Hận Địa đang đắc ý.
Người trong Đạo Môn đối với chuyện này rất coi trọng, mặc dù sau lưng làm việc
xấu không ít hơn Ma Môn là bao nhiêu. Nhưng bọn họ lại rất coi trọng mặt mũi.
Mà thân là người trong cuộc, mỹ phụ Yến Xích Điệp lại rất bình tĩnh, chỉ là
ánh mắt càng thêm lạnh lùng. Triệu Trường Phong ở bên cạnh cũng tỏ ra lạnh
nhạt, như không hề để ý đến câu nói đó.
Bốn người trong mơ hồ đã so kè với nhau, mặc dù không có chút động tác nào
nhưng khí thế cả người đã bắt đầu dâng lên. Hận Thiên hừ lạnh một tiếng, chẳng
biết khi nào trong tay đã xuất hiện một thanh Trường mâu màu đen, mà Hận Địa
thấy Hận Thiên lấy ra Pháp bảo thì cũng lấy ra một thanh Trường mâu.
Vừa thấy hai người Hận Thiên Hận Địa lấy độc môn Pháp bảo ra, Đinh Hạo liền
biết được hai người này cũng rất thận trọng. Ở dưới chân núi Tụ Bảo Tông, Đinh
Hạo đã từng nhìn qua hai vị huynh đệ bọn họ dùng Trường mâu kia đối phó với
hai người trong Đạo Môn, vì vậy có ấn tượng rất sâu sắc đối với Pháp bảo của
hai người bọn họ.
Còn La Phù Song Sát nhìn thấy hai người Hận Thiên Hận Địa lấy ra Pháp bảo độc
môn ra nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Tà áo trên người mỹ phụ Yến Xích
Điệp kia bay loạn tứ phía, dần dần tạo nên từng trận gió. Mà cây quạt trong
tay được Triệu Trường Phong vẫy lên, cương khí bốc lên cuồn cuộn trong gió.
Một lát sau, Hận Địa đang đứng yên liền động thân đầu tiên, chỉ thấy hắn vung
Trường mâu trong tay lên, trong không trung đột nhiên xuất hiện một làn Ma khí
màu đen, còn thân hình của hắn lại biến mất trong Ma khí.
Còn huynh trưởng Hận Thiên ở phía sau cũng cười lạnh một tiếng, cả người đột
nhiên phát ra Ma khí màu đen cuồn cuộn. Cũng giống như là Hận Địa đều biến
mất. Mà trong không trung đột nhiên xuất hiện hai luồng Ma khí cuồn cuộn, cuốn
theo từng tảng lớn mây đen đang từ từ bay về phía La Phù Song Sát.
Nhìn thấy hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa ra tay trước, Triệu Trường Phong cười
dài một tiếng nói với Yến Xích Điệp: “Đã như vậy thì ta với nàng cũng không
cần phải khách khí.”
Yêu kiều cười một tiếng, mỹ phụ Yến Xích Điệp trong miệng nhẹ nhàng nói: “Mới
vừa rồi Hận Địa Trưởng lão lên tiếng khi phụ Thiếp như vậy, phu quân cần phải
vì Tiểu Điệp mà báo thù nha.”
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo cảm thấy rất lạ, thầm nghĩ nữ tử này đã lớn tuổi
rồi mà vẫn còn tự xưng là tiểu điệp, đúng là Yêu quái bất tử, không nghĩ đến
trong Đạo Môn còn có nhân vật thú vị như vậy. Chỉ là sát cơ trong mắt nữ tử
này lại rõ ràng như vậy mà khẩu khí lại nhẹ nhàng dễ nghe như thế, đúng là Yêu
nhân.
Đang trong khi Đinh Hạo thầm nghĩ thì Triệu Trường Phong Hậu khi nghe được lời
nói của Yến Xích Điệp, liền cười nói: “Tiểu Điệp yên tâm đi, để vợ chồng chúng
ta liên thủ cho bọn chúng một sự bất ngờ đi.”
Vừa dứt câu, Triệu Trường Phong bắt đầu trở nên mơ hồ, huy động cây Quạt trong
tay mang theo từng cơn gió, thổi về phía Ma khí. Còn thân hình của hắn lại
giống như là một trận gió, phiêu lãng khắp mọi nơi chẳng biết là đang làm gì.
Còn mỹ phụ Yến Xích Điệp cũng không đứng yên, chỉ thấy Triệu Trường Phong vừa
mới huy động chiếc Quạt trong tay thì trong nháy mắt nàng đã đuổi kịp thân ảnh
Triệu Trường Phong, dù là Triệu Trường Phong đi đến nơi nào nàng đều đuổi kịp
theo phía sau, thủy chung vẫn ở cùng một chỗ với Triệu Trường Phong, trong khi
hành động thì dải áo trên người không ngừng bắn ra một tầng Cương khí, hòa hợp
với từng trận gió mà Triệu Trường Phong tạo ra.
Động tác của bốn người này phải nói thì chậm, nhưng quả thực là nhanh như tia
chớp. Chỉ trong nháy mắt Ma khí của Hận Thiên Hận Địa biến ra đã va chạm cùng
với trận gió của La Phù Song Sát. Không hề có tiếng nổ lớn vang lên, khi trận
gió thổi qua thì thân hình của hai người Hận Thiên Hận Địa cũng dần dần rõ
ràng hơn.
Chỉ thây sau khi hai người hiện ra thân thể thì tất cả mọi người đều đại biến
sắc mặt, không biết khi nào hai người Hận Thiên Hận Địa đều cùng nâng lên một
Ma cầu do Ma khí hóa thành, từng đạo Điện quang kỳ lạ lóe lên trong đó, dường
như bên trong nó ẩn chửa Năng lượng hủy thiên diệt địa vậy.
Mà lúc này thân ảnh của hai người Hận Thiên Hận Địa đã cách La Phù Song Sát
chỉ mười trượng, nhìn thấy hai người La Phù Song Sát rất ngạc nhiên khi thấy
động tác của mình. Hai người Hận Thiên Hận Địa nhe răng cười to, theo âm thanh
cười to vang lên, hai người vung Ma cầu có điện quang lấp lóe kia về phía La
Phù Song Sát, thanh thế khiến người ta sợ hãi cực điểm.
Mọi người quan sát trận chiến cũng chấn động vì hành động của hai người Hận
Thiên Hận Địa. Hai người bọn họ đầu tiên là ẩn thân trong Ma khí, sau đó ở
trong Ma khí tạo ra Ma cầu, lại mượn Ma khí đi đến bên cạnh La Phù Song Sát,
có thể nói là tâm kế vô cùng, không thể không phục được.
Ngay khi người của Đạo Môn lo lắng còn Ma Môn càn rỡ thì La Phù Song Sát đột
nhiên liếc nhìn nhau, chỉ thấy vẻ mặt của hai người trở nên dữ tợn và hung ác
vô cùng. Nhìn thấy Ma cầu đang lao vụt về phía mình, tốc độ nhanh như tia
chớp, tránh cũng không thể tránh khỏi, hai người không ngừng chuyển động trong
không trung. Cây Vũ phiến đột nhiên được dựng đứng lên, thậm chí còn bắn ra
trăm đạo hào quang, còn quần áo cả người Yến Xích Điệp đột nhiên căng phồng
lên, trong nháy mắt bắn ra từng đạo kiếm quang bén nhọn.
Kiếm quang cùng với hào quang mà Yến Xích Điệp và Triệu Trường Phong bắn ra
cũng không có lập tức nhắm vào Ma cầu, mà ngược lại bắt đầu tiếp xúc với nhau,
không ngừng dung hợp lại làm một. Trong chớp mắt liền hóa thành trăm đạo kiếm
quang sáng mờ bén nhọn bắn ra khắp bốn phía.
Nhưng vẫn chưa hết, Triệu Trường Phong và Yến Xích Điệp đều cùng lúc phun một
ngụm máu tươi từ trong miệng ra, rơi lên trên trăm đạo kiếm quang kia, làm cho
những đạo Kiếm quang đó có thêm màu Huyết sắc (Màu máu), vô cùng kỳ lạ.
Nhìn thấy biến hóa đột ngột phát sinh như vậy, hai người Hận Thiên Hận Địa
đang đắc ý vô cùng liền kinh hãi chỉ vào La Phù Song Sát, quát lên: “Đãng Ma
Thần Cương ?”
Lạnh giọng hừ một tiếng, Triệu Trường Phong ngông cuồng nói: “Không sai, đúng
là Đãng Ma Thần Cương” hai vợ chồng ta vừa tu luyện thành công, không nghĩ tới
chứ?”
Trong lúc nói chuyện, trong miệng của Triệu Trường Phong lại trào ra hai tia
máu, hơn nữa thêm vẻ dữ tợn trên mặt làm cho hắn không còn chút ưu nhã nào
nữa, mà hoàn toàn giống như là một ác ma thị huyết, còn Yến Xích Điệp xinh đẹp
kia bây giờ lại giống như là một người điên vậy. Lúc này Đinh Hạo mới biết
được hai người này vì sao lại xưng là La Phù Song Sát, quả nhiên là người cũng
như tên.
Ngay khi Đinh Hạo đang âm thầm đánh giá thì La Phù Song Sát đồng thời di động,
chỉ thấy hai tay vung mạnh, mấy trăm đạo Đãng Ma Thần Cương kia toàn bộ gào
thét mà đánh về phía Ma Cầu do Hận Thiên Hận Địa phát ra.
La Phù Song Sát vừa mới ném ra thì khóe miệng hai người lại có máu chảy ra
nứa, nhìn bộ dáng thì Đãng Ma Thần Cương kia chính là một công pháp bá đạo hại
người vô cùng, nếu không thì hai người họ đã không có bị như vậy.
Mấy trăm đạo Đãng Ma Thần Cương vừa mới phát ra liền đánh lên trên Ma cầu, chỉ
nghe mấy trăm tiếng phốc phốc không ngừng vang lên. Ma cầu vốn rất lớn đột
nhiên vỡ tan, bay loạn khắp nơi trong không trung, phát ra những tia sáng rực
rỡ.
Ngay sau đó, mặc dù Ma cầu của hai người Hận Thiên Hận Địa bị vỡ nát đã mất đi
sự uy hiếp nhưng mấy trăm Đãng Ma Thần Cương của La Phù Song Sát còn có đến
bốn mươi đạo, sau khi Ma cầu bị phá vỡ liền theo pháp quyết trong tay La Phù
Song Sát, giống như là cầu vồng vắt ngang bầu trời đánh về phía Hận Thiên Hận
Địa.