Liên Thủ Xuất Chiến.


Người đăng: MrTiep

Đúng lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đã trở lại vị trí của Ma Môn. Nhìn
thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn chiến thắng trở về, bất luận là người của Luyện
Ngục Ma Tông, hay là đám người Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung chạy đến giúp
đỡ đều lớn tiếng hoan hô.

Độc Ma gật đầu với mọi người, rồi từ từ đi về phía Vô Cực Ma Tông, đãi ngộ
hoàn toàn khác so với Lãnh Diện Tôn Giả.

Vừa mới trở lại được khu vực của Vô Cực Ma Tông, đám người Đinh Hạo còn chưa
kịp đi đến chúc mừng hắn, thì Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã cười lớn,
nói: “Vương huynh thật tài giỏi. Lúc Vương huynh bị chiêu Băng Phong Thiên
Xích của Từ Hạo Nhiên vây lấy, Lão phu rất lo lắng cho Vương huynh. Ta vốn
tưởng huynh lành ít dữ nhiều, nhưng xem ra Ngạo Thiên đã xem nhẹ Vương huynh
rồi”

Khẽ cười một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn mỉm cười với Phùng Ngạo Thiên, nói:
“Phùng Tông Chủ khách khí rồi. Ta có thể thắng trận này cũng là do may mắn mà
thôi. Nếu không phải hắn dùng đến chiêu Băng Phong Thiên Xích, hơn nữa còn
kiêu ngọa nói ra như vậy thì ta thực sự cũng không có biện pháp gì. Nhưng
chuyện luôn phát triển ngoài dự đoán của mọi người. hắn sao có thể biết được
gần đây Lão phu mới tu luyện thành Độc Công có tính ăn mòn kinh khủng nhất,
trận này cũng may mắn mà thôi”

Phùng Ngạo Thiên vừa nghe nói thế lại cười dài một tiếng, chưa kịp mở miệng,
thì Độc Cô Tịch Diệt đã nói trước: “Độc Ma Vương Diệc Hàn quả nhiên danh bất
hư truyền. Cho dù ẩn thân trăm năm, nhưng chỉ một trận đánh vẫn thấy rất siêu
phàm. Nếu Thiên Sát Ma Cung ta có được cao thủ như huynh thì tốt biết bao.
Đáng tiếc, mấy Môn phái thuộc hạ của Bổn Cung quá kém cỏi, mấy trăm năm qua
không có thêm một cao thủ Hợp Thể Kỳ nào gia nhập cả. Luyện Ngục Ma Tông không
hổ là Luyện Ngục Ma Tông, quả nhiên cao thủ như mây, nhân tài vô số. Trước thì
có Huyết Ma Liệt Sơn, giờ lại có Vương huynh gia nhập. Sau này Thiên Sát Ma
Cung chúng ta sao có thể tranh được với Phùng huynh chứ”

Nói đến đây, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt ngửa cổ cười phá lên.

Nghe Độc Cô Tịch Diệt nói thế, cả Phùng Ngạo Thiên và Độc Ma đều không nói gì.
Nhưng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lại âm thầm thở dài, thầm nghĩ ngươi
làm sao biết mấy người bọn họ sẽ rời khỏi Đoạn Hồn sơn ngay bây giờ. Sau này
Luyện Ngục Ma Tông vẫn là Luyện Ngục Ma Tông mà thôi. Nghĩ đến đây, Phùng Ngạo
Thiên cổ quái nhìn Đinh Hạo.

Vừa thấy Phùng Ngạo Thiên nhìn mình, lại nghĩ đến tình cảnh lúc này, Đinh Hạo
sao không biết hắn đang nghĩ cái gì chứ. Đinh Hạo cười cười một tiếng, chỉ chỉ
vào Phùng Tinh Nhiên ở bên cạnh mình, rồi cười với Phùng Ngạo Thiên.

Thấy Đinh Hạo có cử chỉ như vậy, Phùng Ngạo Thiên cũng cười vui vẻ. Thầm nghĩ
con gái mình có mắt nhìn không tệ, thậm chí còn tìm được cho mình một Nữ tế
quá tuyệt

Đang khi đám người Ma Môn đang vui sướng vì thắng lợi, thì Đạo Môn tam tông đã
hết kiên nhẫn. Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân ho nhẹ một tiếng rồi đi tới,
chắp tay hành lễ với Phùng Ngạo Thiên rồi nói: “Trận chiến đầu tiên Đạo Môn
tam tông ta thua, nhưng vẫn còn bốn trận nữa cũng phải bắt đầu. Phùng Tông Chủ
cho dù muốn chúc mừng cũng nên chờ tàn cuộc rồi hãy nói, chứ giờ ăn mừng có
phải quá sớm hay không?”

Cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên nói: “Giang Tông Chủ sao lại khẩn trương
như vậy. Đã như vậy thì sẽ bắt đầu ngay bây giờ, tiếp theo nên tiến hành như
thế nào, mời Giang Tông Chủ nói rõ”

Gật đầu, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân cười nhạt, nói: “Vừa rồi Đạo Môn
tam tông chúng ta phái người trước. Theo quy củ lần này sẽ do các ngươi chọn
người trước, còn chúng ta sẽ tìm ra đối thủ thích hợp cho hắn”

“Được, vậy mời Giang Tông Chủ chờ một lát để Bổn Tông bàn bạc với hai vị cao
thủ còn lại một phen.

Gật đầu, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân nói: “Xin mời”

Nghe hắn nói thế, Phùng Ngạo Thiên quay đầu lại nói với Độc Cô Tịch Diệt và
Thạch Phong Hàn: “Trận đánh tiếp theo sẽ do ai đảm nhiệm, hai vị Đạo huynh có
chọn ra được người thích hợp hay không?”

Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, hai người bọn họ liền nhìn về phía mấy Trưởng
lão Tông phái mình. Mấy người được nhìn đến đều rất muốn đứng lên tham chiến,
nhưng cả Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn đều chưa thể quyết định được,
nhìn dọc nhìn ngang nhưng vẫn không mở miệng.

Mọi người trong Ma Môn khác với Đạo Môn, đều là những người hiếu chiến. Dù là
thực lực được hay không được chỉ cần có cơ hội đều muốn xông lên trước, không
giống với đám Trưởng lão Đạo Môn sợ thua mất mặt mũi, chứ Trưởng lão Ma Môn
không xem nặng như vậy. đối với bọn họ lực Chiến đấu hấp dẫn hơn nhiều so với
chuyện thắng bại. Đó cũng là lý do tại sao mà bọn họ thấy được ánh mắt của
Tông Chủ đang nhìn mình đều ưỡn ngực, ngẩng đầu, hy vọng được chọn.

Thấy hai người hết nhìn bên này lại nhìn sang bên kia mà mãi không có quyết
định, Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân mất kiên nhẫn, mở miệng giục: “Chẳng
lẽ đường đường Ma Môn tam tông mà lại không tìm được một người ra ứng chiến
sao?”

Lời này vừa nói ra, Tông Chủ Ma Môn tam tông đều giận dữ, đang muốn mở miệng
nói thì hai huynh đệ Hận Thiên Hận Địa của Thiên Sát Ma Cung mà Đinh Hạo đã
gặp vài lần đã nổi giận lên tiếng. Chỉ thấy Hận Địa trừng mắt nhìn Xích Thành
Tông Chủ Giang Vô Ngân một cái, rồi nói với Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch
Diệt: “Tông Chủ, ta thấy để hai huynh đệ chúng ta xuất thủ, Tông Chủ thấy
sao?”

Hận Địa mới nói thế, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt lộ vẻ khó xử. hai
Huynh đệ này vốn luôn cùng đối địch, nhưng vào lúc này mai hai người cùng ra
tay thì rõ ràng không hợp quy củ. Nhưng nếu như bọn họ tách ra ứng chiến thì
sợ rằng bọn họ không thắng được. Nhưng lúc này hai người nếu đã mở miệng xin
chiến, hắn nếu từ chối cũng không ổn.

Đang khi Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt còn đang do dự, Xích Thành Tông
Chủ Giang Vô Ngân đã cười cười, nói: “Nếu để hai người các ngươi cùng xuất
chiến, vậy Đạo Môn tam tông ta cũng phải tìm hai người đối phó các ngươi,
không thì chúng ta chẳng phải chịu thiệt sao”

Lời này vừa nói ra, Hận Thiên cười lạnh một tiếng nói: “không sao, hai người
thì hai người, chẳng lẽ huynh đệ chúng ta lại sợ các ngươi sao”

Sau đó, Hận Thiên dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Độc Cô Tịch Diệt. Vừa thấy
ánh mắt đó của hắn, Độc Cô Tịch Diệt chỉ còn biết kêu khổ. Người trong Đạo Môn
thì chỉ khi nào bị Tông Chủ yêu cầu mới ra ứng chiến. Nhưng hai người này
chẳng những chủ động xin chiến, còn trước mặt mình nói ra những lời này, làm
cho hắn nếu từ chối cũng không ổn. Hơn nữa thủ pháp phối hợp của hai người bọn
họ đúng là rất cao minh.

Nghĩ đến đây, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt gật đầu, nhìn sang Phùng Ngạo
Thiên với ánh mắt dò hỏi: “Phùng Tông Chủ thấy thế nào?”

Phùng Ngạo Thiên thấy tình thế lúc này cũng không tiện từ chối. Thiên Sát Ma
Cung và Kiếm Ma Cung đến đây để giúp mình, vừa nay mình cũng đã hỏi ý kiến bọn
họ. bây giờ Hận Thiên Hận Địa chủ động xin chiến, dù cho mình không thích,
cũng phải nể mặt Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt.

Phùng Ngạo Thiên khẽ gật đầu, nói: “Đã như vậy thì phiền Nhị lão Hận Thiên Hận
Địa”

Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nói dứt câu, Hận Thiên Hận Địa cùng
cười vang, nói: “Đa tạ, đa tạ”

Ngay sau đó hai người phóng lên cao, ngạo nghễ dừng lại trong không trung. Hận
Địa lạnh lùng cười một tiếng, cuồng vọng nói: “Ai muốn chết thì lên đây”

Thấy Ma Môn thực sự đã phái Hận Thiên Hận Địa xuất chiến, Xích Thành Tông Chủ
Giang Vô Ngân cười một tiếng, quay đầu lại nói với Diêu Phiêu Linh và Dư Hận
Thủy: “Hai vị Đạo hữu lần này nên do ai xuất chiến?”

Cười dài một tiếng, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói: “Vừa nãy đã do Thanh Vân
Tông đánh trận, vậy trận chiến này sẽ do người của Bổn Tông ra mặt vậy”

La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy vừa nói xong, liền nhìn lướt qua khu vực Tông phái
mình, cười dài một tiếng nói: “Cảm phiền Triệu Trưởng lão và Yến Trưởng lão đi
lên một chuyến vậy”

Sau khi La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói xong, có hai người từ khu vực của La
Phù Tông đi ra. Hai người này một Nam nhân có khí độ phi phàm, một người là
một Mỹ phụ ba mươi tuổi kiều diễm. Xem ra có lẽ hai người này là một đôi vợ
chồng song tu.

Người nam cầm cây Vũ mao trường phiến trong tay vừa đi vừa quạt. Mỹ phụ lại
mặc một bộ quần áo kỳ lạ, vừa nhìn đã thấy hai người này nhất định cũng ma
hiểu Hợp kích thuật, nhìn bước đi của hai người này là biết ngay.

Hai người này đi đến bên cạnh La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy, người nam hành lễ
với Dư Hận Thủy rồi nói: “Hai người chúng ta nhất định sẽ không làm Tông Chủ
thất vọng.

Gật đầu, La Phù Tông Chủ Dư Hận Thủy nói: Vậy làm phiền hai vị”

Hai người này cười dài một tiếng rồi cùng phóng lên trời, lạnh nhạt nhìn hai
huynh đệ

Thấy hai người này đã bay lên không trung, Đinh Hạo nghi hoặc nhìn Phùng Tinh
Nhiên nói: “Hai người này là ai sao ta chưa từng nghe thấy, nổi tiếng lắm
sao?”

Lắc đầu, Phùng Tinh Nhiên cười nói: “Ta làm sao biết được, huynh hỏi ta, thì
ta biết hỏi ai. Dù sao ta cũng chỉ biết đến mấy người trong Đạo Môn tam tông
mà thôi. Hai người bọn họ ta thật sự chưa nghe thấy bao giờ, không biết chui
ra từ đâu nữa”

Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo chưa kịp mở miệng thì Độc Ma Vương Diệc Hàn đã
lắc đầu cười nói: “Hai người các ngươi đúng là quá thiếu kiến thức, ngay cả La
Phù Song Sát cũng không biết”

Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa mới nói thế xong, Phùng Tinh Nhiên đã mở miệng nói:
“nhất định là không có tiếng tăm, nếu không Bổn cô nương nhất định biết, chẳng
lẽ bọn họ nổi danh như Lãnh Diện Tôn Giả sao?”

Lúc này Đinh Hạo cũng rất nghi hoặc, nói: “La Phù Song Sát, hai người này nhìn
rất bình ổn, nhưng sao lại có một chữ Sát chứ?”


Vô Cực Ma Đạo - Chương #159