Người đăng: MrTiep
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thấy Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn
thậm chí không trả lời mình, ngược lại cố ý nhìn Đinh Hạo.
Ho nhẹ một tiếng, Phùng Ngạo Thiên mở miệng hỏi lần nữa nói: “Hai vị thấy thế
nào ?”
Lời này vừa nói ra thì hai người Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt và Kiếm Ma
Thạch Phong Hàn mới ý thức được câu hỏi của Phùng Ngạo Thiên, đều rối rít gật
đầu nói: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên.”
Lúc này ánh mắt của mọi người mới dời khỏi người của Đinh Hạo. Nhưng trong
lòng của mọi người đều cảm thấy Đinh Hạo rất thần bí.
Thấy hai người Độc Cô Tịch Diệt và Thạch Phong Hàn đều gật đầu đồng ý, Luyện
Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên mới hắc hắc cười lạnh vài tiếng, nhìn Thanh Vân
Tông Chủ Diêu Phiêu Linh nói: “Đã như vậy thì Bổn Tông và Đạo Môn Tam Tông sẽ
đánh cuộc một phen. Chỉ cần Đạo Môn Tam Tông các ngươi thắng, Lão phu dù như
thế nào đi nữa cũng sẽ lấy được Tiên Giới Kiếm Quyết và hai tay đang lên cho
các ngươi. Nhưng nếu các ngươi thua, thì xin Diệp Tông Chủ ngươi tuân thủ lời
hứa, bồi thường tổn thất cho Luyện Ngục Ma Tông ta. Hơn nữa phải hướng xin lỗi
Bổn Tông”
Gật đầu, Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh l cười lạnh một tiếng, nói: “đương
nhiên là như vậy, Bổn Tông thân là Thanh Vân Tông Chủ, lời đã nói ra tuyệt đối
không bao giờ đổi ý. Phùng Tông Chủ cứ yên tâm.”
Cười dài một tiếng, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Như vậy rất tốt,
mời Đạo Môn Tam Tông phái người trước. Lão phu tự nhiên sẽ tìm giúp hắn một
đối thủ thích hợp,”
Dừng một chút, Phùng Ngạo Thiên cười cổ quái, nói tiếp: “Nếu như là Hỏa Si
Thượng Nhân thì tốt quá.”
Lời này vừa nói ra, thì tất cả mọi người từng Thấy Huyết Ma Liệt Sơn và Chu
Công Hoàn giao thủ đều cười phá lên. Mà Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh lại
cảm thấy khó xử, nhẹ giọng cười cười, nhưng không nói gì
Nhưng Hỏa Si Thượng Nhân Chu Công Hòa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, liền rít
lên nói: “Phùng Ngạo Thiên, lời này của ngươi là có ý gì ?”
Lắc đầu, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Không có ý gì, nếu ngươi đã
thua trong tay của Huyết Ma Liệt Sơn vậy cũng không cần phải tiếp tục tham
gia. Đáng tiếc, đáng tiếc. nếu là trận đánh mấy ngày trước đây giữa ngươi và
Huyết Ma Liệt Sơn cũng tính là một ván, thì bây giờ xem như chúng ta thắng một
trận rồi.”
Nói xong như thế, Phùng Ngạo Thiên lại cười phá lên. Những người trong Ma Môn
vừa nghe vậy cũng cười ồ lên, khinh bỉ nhìn Hỏa Si Thượng Nhân Chu Công Hoàn.
Hỏa Si Thượng Nhân là người rất nóng nảy, lúc này thấy mọi người đang cười
nhạo mình lại càng tức giận đến thất khiếu bốc khói. Đang muốn lao ra đại
chiến với Luyện Ngục Ma Quân một hồi, liền bị La Phù Tông Chủ ngăn lại khiến
cho hắn buồn bực không thôi, ánh mắt đầy cừu hận không ngừng nhìn Luyện Ngục
Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Huyết Ma Liệt Sơn. Giống như là một dã thú trong
lồng giam, mặc dù rất phẫn nộ nhưng không làm gì được người bên ngoài.
Phùng Ngạo Thiên cùng Huyết Ma Liệt Sơn có thân sao lại sợ sự uy hiếp của Chu
Công Hoàn chứ, không thèm để ý đến ánh mắt cừu hận của hắn.
Mà lúc này, Tông Chủ của Đạo Môn Tam Tông lại tập trung lại, nhỏ giọng thương
nghị điều gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc. Tình thế lúc này đã sáng tỏ mà phương
pháp giải quyết mà Diêu Phiêu Linh đề ra cả Đạo Môn và Ma Môn đều chấp nhận.
Dù sao chỉ cần không thực sự xung đột là được rồi. Chỉ đánh năm trận mà thôi,
cho dù có tổn thất nhưng Lục tông vẫn có thể chấp nhận.
Một lát sau, ba Tông Chủ đã thương nghị xong, chỉ thấy Thanh Vân Tông Chủ nói
với một Lão già có vẻ mặt lạnh lùng nói: “Từ trưởng lão, trận đầu này giao cho
ngươi được chứ ?”
Gật đầu, người này lạnh lùng cười một tiếng, trầm giọng nói: “Đa tạ Tông Chủ
đã cho Lão phu cơ hội lần này. Lão phu nhất định sẽ không làm Tông Chủ thất
vọng.”
Vừa nói xong, người này liền đi lên phía trước, lạnh giọng hừ một tiếng rồi
phóng lên cao. Ngạo mạnh nhìn vào người bên Ma Môn Tam Tông, mở miệng nói: “Ai
muốn chết trước ?”
Chỉ thấy người này vừa mới xuất hiện, thì người bên Ma Môn đều biến sắc, có
người sợ hãi lại có người oán hận.
Không giải thích được sự cuồng vọng của người này. Đinh Hạo hỏi Phùng Tinh
Nhiên: “Người kia là mà kiêu ngạo đến thế ?”
Nghe Đinh Hạo hỏi, Phùng Ngạo Thiên phẫn hận nói: “Người này gọi là Từ Hạo
Nhiên, có ngoại hiệu là “Lãnh Diện Tôn Giả”, chỉ cần là người trong Ma Môn
không ai không biết tên hắn!”
Lời này vừa nói ra cả người Đinh Hạo cũng run lên. Mặc dù cái tên Từ Hạo Nhiên
hắn chưa nghe qua, thế nhưng đại danh “Lãnh Diện Tôn Giả” lại như sấm vang bên
tai, khó trách người này vừa ra thì tất cả người bên Ma Môn đều biến sắc.
Người này là cao thủ đứng gần Thanh Vân Tông Chủ Diệp Phiêu Linh nhất. Bình
thường những chuyện chém giết của Thanh Vân Tông đều là do hắn ra mặt giải
quyết. Từ Hạo Nhiên mặc dù là người trong Đạo Môn nhưng khi đối đãi với địch
nhân thì còn hung ác hơn Ma Môn rất nhiều. Chỉ cần rơi vào trong tay hắn,
người của Ma Môn tuyệt đối không thể sống sót
Chính bởi tác phong độc ác của hắn, nên dù là người trong Đạo Môn hay Ma Môn
đều gọi hắn là “Lãnh Diện Đồ Phu”. Chỉ bằng bốn chữ đó thôi cũng có thể thấy
được sự hung ác của Từ Hạo Nhiên. Ở trong lòng người của Ma Môn thì sự nguy
hiểm của người này còn cao hơn nhiều so với Tông Chủ Diệp Phiêu Linh. Mà người
này từng trở thành mục tiêu cần phải tiêu diệt của Ma Môn Tam Tông. Thiên Sát
Ma Quân từng phái huynh đệ Hận Thiên, Hận Địa liên thủ ra tay giết hắn, nhưng
cuối cùng lại để hắn chạy thoát. Thực lực mạnh mẽ của hắn làm cho người ta sợ
hãi.
Thấy người này đi ra đầu tiên, đám người Phùng Ngạo Thiên đều rất thận trọng.
Trong Ma Môn những người có thể dễ dàng thắng hắn chỉ có Phùng Ngạo Thiên,
Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt, Kiếm Ma Thạch Phong Hàn và Huyết Ma Liệt
Sơn mà thôi. Nhưng bốn người này đều là một trong Thập đại cao thủ. Nếu như
một trong bọn họ xuất chiến sợ rằng Đạo Môn Tam Tông nhất định không đồng ý.
Mà ngoại trừ bốn người bọn hắn ra thì người trong Ma Môn mặc dù hơn trăm người
nhưng không có người nào có thể dễ dàng đánh bại hắn. Vì vậy Từ Hạo Nhiên vừa
đi ra liền khiến cho mấy người Phùng Ngạo Thiên cảm thấy đau đầu.
Một lát sau, ánh mắt của Phùng Ngạo Thiên lóe sáng lên, nhìn mọi người trong
tông mình. Mặc dù có mấy người Cừu Mãnh Chu Vân muốn thử, nhưng ánh mắt của
Phùng Ngạo Thiên chỉ dừng lại trên người bọn họ chút rồi chuyển sang chỗ khác,
cuối cùng ánh mắt Phùng Ngạo Thiên dừng lại trên người Thiên Yêu Nhiếp Thiên.
Thấy Phùng Ngạo Thiên nhìn mình, Thiên Yêu Nhiếp Thiên gật đầu, thản nhiên đi
ra ngoài. Cười dài một tiếng nói: “Đã như vậy thì Lão phu sẽ tiếp Lãnh Diện Đồ
Phu ngươi vậy.”
Lời này của Thiên Yêu Nhiếp Thiên vừa nói ra thì khuôn mặt vốn lạnh lùng của
Từ Hạo Nhiên lại càng giống như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh. Mặc dù
sau lưng mọi người đều gọi là Lãnh Diện Đồ Phu, nhưng trước mặt hắn không một
ai dám gọi như vậy. Hơn nữa hắn rất chán ghét cái danh hiệu “Lãnh Diện Đồ Phu”
này, nên chỉ cần ai nói như vậy trước mặt hắn thì sẽ có một hồi đại chiến xảy
ra ngay lập tức.
Quả nhiên, chỉ thấy lời này của Thiên Yêu Nhiếp Thiên vừa nói ra thì Từ Hạo
Nhiên đã lạnh lùng cười một tiếng nói: “Thiên Yêu Nhiếp Thiên phải không ? Mặc
dù ngươi chánh ma không phân biệt, nhưng hôm nay Lão phu tuyệt đối sẽ không
nương tay với ngươi.”
Khi Thiên Yêu Nhiếp Thiên vừa mới đi ra khỏi, thấy hai người chuẩn bị đại
chiến thì Xích Thành Tông Chủ Giang Vô Ngân đột nhiên mở miệng nói: “Chờ
chút!”
Lời này vừa nói ra liền làm cho mọi người quay hết sang nhìn hắn. Ngay cả
Thiên Yêu Nhiếp Thiên và Lãnh Diện Tông Giả Từ Hạo Nhiên cũng rất kinh ngạc..
Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, Xích Thành Tông Chủ Giang
Vô Ngân cười dài một tiếng nhìn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói:
“Thiên Yêu Nhiếp Thiên dường như không phải là người trong Ma Môn Tam Tông các
ngươi. Hơn nữa theo ta được biết thì Thiên Yêu Nhiếp Thiên cũng không có gia
nhập Luyện Ngục Ma Tông. Mặc dù ngươi có quan hệ rất tốt với Thiên Yêu Nhiếp
Thiên nhưng có một chút quy củ cần phải tuân thủ theo.”
Vừa nghe Giang Vô Ngân nói ra như thế, tất cả những người của Đạo Môn Tam Tông
đều gật dầu rối rít. Các Trưởng lão của Ma Môn Tam Tông có thể chống nổi Lãnh
Diện Tôn Giả không có nhiều lắm, mà Thiên Yêu Nhiếp Thiên và Lãnh Diện Tôn Giả
có thực lực không ai hơn ai. Nhưng bằng vào danh tiếng hơn trăm năm của Thiên
Yêu Nhiếp Thiên cũng thấy rõ người này tuyệt đối không phải là hạng người dễ
chơi. Đúng là nhân vật khiến cho Lãnh Diện Tôn Giả phải xuất toàn lực ra. Mà
mỗi một trận đánh lúc này đối với Đạo Môn Tam Tông lại rất quan trọng. Bọn họ
dĩ nhiên không hề bỏ qua bất cứ cơ hôi chèn ép Ma Môn Tam Tông.
Thấy Giang Vô Ngân nói như vậy, lại nhìn Thiên Yêu Nhiếp Thiên đang trên không
trung, trong lòng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên chỉ biết kêu khổ Thành
thật mà nói thì giao tình giữa mình với Thiên Yêu Nhiếp Thiên rất tốt, nhưng
hắn quả thật đúng là không phải thành viên trong Luyện Ngục Ma Tông. Hiện tại
nghe tên Giang Vô Ngân bắt bẻ mình như vậy, khiến cho Phùng Ngạo Thiên không
biết phải nói gì.
Gật đầu, Phùng Ngạo Thiên lạnh nhạt cười một tiếng nói:”Nếu Giang Tông Chủ nói
vậy thì Bổn Tông sẽ sắp xếp người khác vậy.”
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa nói thề thì Thiên Yêu Nhiếp Thiên chỉ
còn biết cười khổ. Còn Lãnh Diện Tôn Giả lại lộ rõ sự bất mãn. Nhưng lúc này
quan hệ đến ích lợi của Đao Môn Tam Tông, mặc dù hắn đang rất phẫn nộ nhưng
cũng chỉ có thể nén ở trong lòng, chỉ là vẻ mặt càng thêm lạnh lùng mà thôi.
Thấy Thiên Yêu Nhiếp Thiên từ trên không trung hạ xuống, Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên càng thêm đau đầu. Thật sự là hắn chẳng biết phải phái ai ra
đối phó với Lãnh Diện Tôn Giả Từ Hạo Nhiên nữa. Chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên nhìn
khắp mọi người một lượt, rồi nhìn vào Độc Ma Vương Diệc Hàn. Đang lúc hắn muốn
mở miệng nói chuyện thì Thiên Yêu Nhiếp Thiên đã lên tiếng nói trước: “Ta nói
lão Độc Ma nhà ngươi, mặc dù Lão phu không phải là người trên Đoạn Hồn sơn này
nhưng ngươi lại là Cung phụng của Vô Cực Ma Tông. Trận chiến này ngươi tránh
không thoát đâu.”
Lời này vừa nói ra, thì Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng cười hắc hắc
nói: “Quả thật cần phải làm phiền Vương huynh lên một chuyến.”
Khẽ cười một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn đi vào giữa sân, thân hình nhoáng
lên, đã phóng lên cao: “Bản nhân Vương Diệc Hàn, đại biểu cho Vô Cực Ma Tông.
Mong Từ huynh chỉ giáo.”