Lục Tông Tề Tụ.


Người đăng: MrTiep

Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Một lát sau, chỉ nghe mấy tiếng “Xoát xoát” vang lên, mấy bóng người hạ xuống
giữa sân trước tiên. Đinh Hạo quay đầu lại nhìn, phát hiện đúng là người của
Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung.

Hận Thiên, Hận Địa và cô gái của Kiếm Ma Cung xuất hiện ở Tụ Bảo Tông lần
trước cũng đều xuất hiện ở đây. Mấy người đến trước tiên đều có Tu vi Hợp Thể
Kỳ, trong đó có một người trung niên tỏa ra sát khí ngất trời. Xem ra hắn
chính là Cung Chủ Thiên Sát Ma Cung – Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt. Còn
một Cao thủ tuyệt đỉnh cả người lạnh như băng, có lẽ chính là Cung Chủ Kiếm Ma
Cung – Kiếm Ma Thạch Phong Hàn.

Mấy người này vừa hạ xuống, lại có mấy chục tiếng xé gió từ xa truyền đến.

Một lát sau, trong không trung đã xuất hiện rất nhiều cao thủ của Thiên Sát Ma
Cung và Kiếm Ma Cung.

Thấy người của hai Cung đã đến đông đủ, Phùng Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời
cười dài một tiếng, nói: “Hai vị đã tới, nếu không Luyện Ngục Ma Tông chúng ta
có lẽ đã bị Đạo Môn tam tông hủy mất”

Cười lạnh một tiếng, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt lạnh lùng nói: “Đám
Đạo Môn tam tông này quá càn rỡ, lại dám liên thủ làm ra việc này. Chẳng lẽ
muốn khi dễ Ma Môn chúng ta thế nào cũng được sao”

Độc Cô Tịch Diệt vừa nói xong, liền nhìn chằm chằm vào đám người Đạo Môn tam
tông bên dưới.

Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng gật đầu, ôm kiếm hành lễ với Phùng Ngạo Thiên,
lạnh lùng nói: “Phùng huynh thứ tội. Bổn cung đến chậm, cũng may Luyện Ngục Ma
Tông các ngươi còn có Pháp bảo hộ tông khác, nếu không hậu quả không thể nào
tưởng tượng nổi”

Nhìn thấy động tác của Kiếm Ma, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vội vàng
đáp lễ, khách khí nói: “Thạch huynh khách khí rồi, từ Kiếm Ma Cung đến đây mà
các ngươi chỉ mất có mười ngày đã là nhanh đến cực điểm rồi. Bổn Tông sao lại
không biết chứ. Chẳng qua Bổn Tông cũng không ngờ tới Đạo Môn tam tông lại có
chuẩn bị như vậy, Bổn Tông thiếu chút nữa đã bị bọn họ làm cho thiệt hại nặng
nề rồi”

Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cười lạnh, rồi nói: “Thì ra là vậy, xem ra lần này Đạo
Môn tam tông đã sớm có chuẩn bị, không biết có thật sự chỉ vì Kiếm quyết kia
hay không, hay là muốn nhân cơ hội chèn ép Ma Môn chúng ta”

Lời này vừa nói ra, Thạch Phong Hàn cũng lạnh lùng nhìn ba Tông Chủ của Đạo
Môn tam tông bên dưới.

Giờ phút này, toàn bộ các nhân vật tai to mặt lớn ở Tây đại lục đã đến đông
đủ. Đạo Ma lục tông mạnh nhất Đại lục đã tề tụ ở Đoạn Hồn sơn, trong Thập đại
cao thủ, thì đã có đến bẩy. Đoạn Hồn sơn lúc này có thể nói là náo nhiệt đến
đỉnh điểm.

Thấy người của hai Cung vừa đến, không khí nơi đây lập tức trở nên cứng ngắc,
Đinh Hạo nhìn hai bên thấy cao thủ của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung đã
đến, thì cũng không cần thiết ở lại trong Tuyệt Sát Ma Trận nữa.

Đinh Hạo thấy Phùng Tinh Nhiên cũng đang hứng thú ngó nghiêng xung quanh, đúng
là e ngại thiên hạ không loạn không bằng. Đinh Hạo lắc đầu, trầm giọng nói:
“Thu Tuyệt Sát Ma Trận lại đi”

Đinh Hạo vừa nói ra những lời này, Phùng Tinh Nhiên giống như cũng mới nghĩ
đến điều này, gật đầu nói: “Ồ, biết rồi”

Ngay sau đó chỉ nghe thấy Phùng Tinh Nhiên yêu kiều quát lên một tiếng, nói:
“Lăn hết ra ngoài Điện cho Bổn cô nương, nhiều người như vậy tập trung tại một
chỗ, thật là phiền chết đi được”

Nghe thấy Phùng Tinh Nhiên nói thế, tất cả mọi người đều lắc đầu cười khổ. Dù
như thế nào cũng không ai ngờ được vào giờ phút này mà Phùng Tinh Nhiên lại mở
miệng đuổi người chứ.

Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng cười cười, nói to: “Nếu minh hữu đã
đến đây, chúng ta cũng không cần tiếp tục ở trong Tuyệt Sát Ma Trận nữa, mọi
người đi xuống thôi”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma
Cung vừa nghe thấy Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, đều nghi hoặc nhìn Cung điện
trong không trung, giống như không thể nào tin nổi chỉ bằng Cung điện này mà
có thể ngăn cản sự xâm lấn của Đạo Môn tam tông.

Nhưng khi nghe nói đến Trận pháp này là Tuyệt Sát Ma Trận, ai cũng biến sắc.
Đều kinh dị nhìn Cung điện trong không trung.

Thấy mọi người đều đang kinh ngạc nhìn mình, Phùng Tinh Nhiên càng cảm thấy
đắc ý. Chờ tất cả mọi người ra khỏi Cung điện, nàng còn đánh ra vài đạo Pháp
quyết. Theo từng đạo Pháp quyết mà nàng đánh ra, Ma Viêm lại cuộn lên trong
Tuyệt Sát Ma Trận, tiếng sấm sét kinh người. Phùng Tinh Nhiên thấy thế càng
hưng phấn cười phá lên.

Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên và Đinh Hạo vừa rời khỏi Tuyệt Sát Ma Trận
thấy nàng làm như vậy, chỉ biết lắc đầu cười. Tính cách của Phùng Tinh Nhiên,
hai người đều sớm đã biết.

Quay sang nhìn đám người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung, thấy tất cả
mọi người đều đang trợ mắt há mồm vì uy lực của Tuyệt Sát Ma Trận. Mà Phùng
Tinh Nhiên càng cười phá lên, chơi chán rồi mới đánh ra vào đạo bạch quang,
thu Tuyệt Sát Ma Trận vào trong Trữ vật giới chỉ. Sau đó đi tới bên cạnh Đinh
Hạo, nhỏ giọng nói: “Lợi hại chứ?”

Vội vàng gật đầu, Đinh Hạo dở khóc dở cười nói: “Lợi hại, rất lợi hại”

Mà giờ phút này, Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt cũng lớn tiếng cười vàng,
nói với Phùng Ngạo Thiên: “Chúc mừng Phung huynh có được kỳ trận này. Xem ra
cho dù hai Cung chúng ta đến chậm một tháng, thì Đạo Môn tam tông cũng không
làm gì được các ngươi”

Cho dù Thiên Sát Ma Quân Độc Cô Tịch Diệt đang cười lớn, nhưng Đinh Hạo vẫn
cảm giác được từ người hắn tản mát ra sát khí kinh người. Không biết là do
Công pháp tu luyện, hay bản tính của hắn vốn thế, nhưng hắn khiến cho Đinh Hạo
cảm giác vô cùng nguy hiểm. Bằng trực giác, Đinh Hạo biết tên Độc Cô Tịch Diệt
này đã giết vô số người, nếu không sẽ không có luồng sát khí nồng đậm đến vậy.
Khiến cho người có Tu vi thấp, không dám đứng cạnh hắn, căn bản không thể nào
thích ứng được với luồng sát khí tản mát ra quanh người hắn.

Vừa nghe hắn nói thế, Phùng Ngạo Thiên đắc ý cười vang nói: “Độc huynh khách
khí rồi, Trận pháp này chính là vật phòng thân của Tiểu nữ, mà cũng vô tình có
được. Tuy nhiên có Trận pháp này hộ thân, sau này khi Tiểu nữ hành tẩu Tu Chân
Giới, Lão phu cũng không phải lo lắng cho nó”

Nói đến đây, Phùng Ngạo Thiên liếc mắt sang Đinh Hạo, thấy hắn gật đầu với
mình, liền khẽ cười một tiếng.

Kiếm Ma Thạch Phong Hàn cũng lên tiếng, “Vận khí của Phùng huynh làm Bổn cung
rất hâm mộ. Nếu như tiểu nữ của Lão phu cũng có Trận pháp này để hộ thân, thì
sau này Bổn cung cũng không cần phải phái Trưởng lão trong Cung đi theo nó
suốt ngày rồi”

Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo không khỏi nhìn sang Thạch Ngọc Sương. Mà Thạch
Ngọc Sương cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, quay đầu lại nhìn thấy
đó chính là Đinh Hạo. Lần trước ở trong Tụ Bảo Tông, Đinh Hạo đã từng sung đột
với nàng ta, mà Thạch Ngọc Sương lại là người luôn ghi nhớ cừu hận. Nên ngay
lập tức lạnh lùng nhìn sang, trong ánh mắt đầy vẻ uy hiếp.

Bị nàng ta hung hăng nhìn như vậy, Đinh Hạo cảm giác người run lên, nghĩ đến
chuyện xảy ra với nàng ta lần đó, hắn lắc đầu. Nhưng Đinh Hạo vốn là người gan
to hơn trời, sao lại sợ ánh mắt uy hiếp của nàng ta chứ. Liền lập tức dùng ánh
mắt giễu cợt nhìn lại nàng ta.

Ngay khi hai người đang trừng mắt nhìn nhau, một cảm giác đau đớn trên đùi
truyền đến, Đinh Hạo cúi đầu xuống nhìn, thì ra là Phùng Tinh Nhiên đang tức
tối véo đùi hắn. Nhìn bộ dạng của nàng, đúng là hận không thể xé rách thịt
Đinh Hạo ra cho hả giận...

Vội vàng nắm lấy tay Phùng Tinh Nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ra
Thạch Ngọc Sương kia đang đắc ý quay đầu sang chỗ khác, giống như là người
chiến thắng vậy.

Lắc đầu cười một tiếng, Đinh Hạo nhỏ giọng nói với Phùng Tinh Nhiên: “nàng làm
cái gì vậy?”

Tức giận đạp vào đùi Đinh Hạo một cái, Phùng Tinh Nhiên giận dữ gào lên: “Nhìn
cái gì mà nhì, Băng nha đầu đó có gì đáng nhìn, chẳng lẽ nó đẹp hơn ta sao? Hừ
hừ, nhìn người ta đến mức mắt sắp rơi ra ngoài, mà người ta không để ý gì đến
ngươi....”

Phùng Tinh Nhiên nói liên hồi làm cho Đinh Hạo không có thời gian trả lời nổi
một câu. Phải một lúc sau mới xen miệng vào nói: “Là do Xú nha đầu đó dùng mắt
uy hiếp ta, ta chỉ là đáp trả mà thôi. Sao nàng lại nói lung tung như vậy”

Hừ một tiếng, Phùng Tinh Nhiên nói: “Ta thấy ánh mắt của ngươi không đúng, lại
còn cười cười dâm đãng. Có phải ngươi coi trọng người ta phải không. Ta nói
cho ngươi biết, ta và Xú nha đầu đó không đội trời chung, chuyện này cả Tu
Chân Giới Tây đại lục đều biết. Ngươi nói xem rốt cuộc ngươi muốn nó hay ta?”

Gật đầu, Đinh Hạo nắm thật chặt tay Phùng Tinh Nhiên, nhỏ giọng nói: “đương
nhiên là nàng rồi> Nha đầu đó làm người ta nhìn không thoải mái, cả người lạnh
như băng, chẳng có chút thú vị gì cả. Sao xinh đẹp động lòng người như nàng
được”

Dừng một chút, Đinh Hạo cười hắc hắc, trêu chọc Phùng Tinh Nhiên: “Dường như
ta còn chưa làm gì được nàng thì phải. Có phải chúng ta nên tìm chút thời gian
để.... hắc hắc”

Vừa nghe Đinh Hạo nói như thế, mặt Phùng Tinh Nhiên đỏ bừng lên, trừng mắt
nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Bổn cô nương đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc ngươi
không biết quý trọng. Bây giờ không có cơ hội cho ngươi đâu. Hừ hừ”

Cười xòa một tiếng, Đinh Hạo nói: “nàng cho ta cơ hội bao giờ, sao ta lại
không nhớ chứ. Dường như mỗi lần cứ đến lúc mấu chốt, thì không phải Thiên Yêu
Nhiếp Thiên Xuất hiện, thì lại là Trưởng lão trong Tông nàng đến quấy rầy. Mỗi
lần như vậy làm ta không thể thành công được, có phải là do nàng cố ý sắp xếp
không. Giờ còn nói đã cho ta cơ hội”

Mặt càng đỏ hơn, Phùng Tinh Nhiên thẹn quá hóa giận nói: “Ta làm sao biết được
những người này lại xuất hiện vào lúc đó, đâu thể nào do ta sắp xếp chứ. Đây
là do ngươi đen đủi mà thôi, giờ oán được ai”

Ngay khi Đinh Hạo đang muốn mở miệng đáp lời, Thiên Yêu Nhiếp Thiên đã ho nhẹ
một tiếng nói: “Ta thật sự phục hai ngươi đó. Lúc này còn có thời gian liếc
mắt đưa tình nhau, càng nói càng hưng phấn. Chịu khó nhìn xem tình thế xung
quanh đi”

Thiên Yêu Niếp Thiên vừa nói ra những lời này, Đinh Hạo và Phùng Tinh Nhiên
đều cười khỏ xứ, không nói chuyện nữa mà bắt đầu chú ý đến tình huống xung
quanh.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #154