Thảm Tao Bị Cầm


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 15: Thảm tao bị cầm

- Bằng vào tu vi khai quang kì của ngươi chống lại được một kích của bổn cô
nương mà không chết mà còn có thể ra tay phản kích thì thực đã làm ta được mở
mắt, bất quá ngươi cho rằng như vậy có thể thương hại bổn cô nương sao, thật
là si tâm vọng tưởng!

Trên người nàng khoác một kiện hồng sắc la y toả sáng nhàn nhạt, khiến cho cả
thân thể nàng hoàn toàn nổi bật, sau khi hoảng hốt đã lập tức khôi phục bình
tĩnh, không quan tâm hắn có hành động thế nào.

Đinh Hạo không khỏi thầm than một tiếng, nữ tử này rốt cuộc có địa vị ra sao?
Chẳng những tu vi của nàng cao tuyệt mà cả người lại toàn pháp bảo. Ngay cả
kiện xiêm y nàng mặc kia cũng là vật phi phàm làm cho Đinh Hạo trong lòng tự
dưng nổi lên một cỗ cảm giác vô lực!

Nhưng thế công của Đinh Hạo không ngừng lại, hắn tụ khởi toàn thân công lực
ngự Nghịch Thiên Ma Kiếm đánh ập đến. Bỗng Đinh Hạo cảm giác cả thế giới phảng
phất như ngưng trọng, trong tai chỉ có tiếng rít của Nghịch Thiên Ma Kiếm, lúc
này hắn nhận thấy kiếm trong tay phảng phất như có sinh mạng đang nhảy nhót
hoan hô.

Hắn đột nhiên có cảm giác khát máu, giết chóc! Đây chính xác là hiện tượng
Đinh Hạo đã phán đoán.

Khi Nghịch Thiên Ma Kiếm sắp đánh đến trên la y của nữ tử, một cỗ ma khí hủy
thiên diệt địa theo kiếm phóng lên cao. Nghịch Thiên Ma Kiếm phảng phất như
kéo theo Đinh Hạo tăng tốc một lần nữa.

Nét mặt của nữ tử kia kinh hoảng thất thố, muốn lui về phía sau thì đã không
kịp. Ngoài tiếng lụa cắt cùng tiếng kêu duyên dáng của nữ tử vang lên, Nghịch
Thiên Ma Kiếm phảng phất như đã đánh lên vật cứng bằng thép làm phát ra âm
thanh ma sát lớn hơn nữa.

Đinh Hạo chỉ cảm thấy một đạo chân lực còn cường đại hơn theo Nghịch Thiên Ma
Kiếm trong tay chạy dọc toàn thân đánh ngược lại, làm rốt cuộc hắn mất đi
khống chế Nghịch Thiên Ma Kiếm, theo đó một ngụm tiên huyết điên cuồng phún
ra. Đinh Hạo hoàn toàn mất đi năng lực tái chiến, nhưng trước khi ngã xuống
hắn cũng thấy khoé miệng của nữ tử cùng trào một tia máu!

Hồi lâu sau nữ tử này mới lần nữa tìm đến, Đinh Hạo lần này đích thực cả di
chuyển cũng không thể, tuyệt đối là lần bị thương nặng nhất từ khi bản thân
xuất đạo đến nay. Nhưng nữ tử đó lần này dị thường cẩn thận, không dám đến sát
mà đứng cách Đinh Hạo năm trượng bồi hồi quan sát.

Mặc dù Đinh Hạo biết sẽ phải chết nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, chính mình vừa
rồi giả chết mà nàng nhìn không ra, nhưng bây giờ bản thân ngay cả một tia khí
lực đều không có thì nàng lại không dám tiến đến!

Nữ nhân nhìn hồi lâu, nghĩ Đinh Hạo lần này xác thực vô lực phản kích, từ xa
dùng một cái khoá chế trụ tay hắn rồi mới dám tiến đến, đôi mĩ mục liếc xuống
nhìn Đinh Hạo. Ánh mắt của Đinh Hạo bình tĩnh nhìn lại nàng, vô bi vô hỉ.

- Dám làm cho bổn cô nương bị thương, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng,
không đem ngươi tra tấn chết đi sống lại, sao tiêu tan mối hận trong lòng ta!

Nữ tử đó khẽ cắn răng tức giận nói, cho dù như thế cũng không ảnh hưởng mĩ mạo
động nhân của nàng!

Đinh Hạo vừa nghe thế không sợ còn mừng, chết ngay không bằng sống khổ, chỉ
cần không lập tức giết chết hắn thì chung quy vẫn còn có cơ hội chạy trốn!

Vừa định mở miệng trả lời đôi câu nhưng hắn lại phát hiện cả khí lực mở miệng
cũng không có nên đành phải dùng hai mắt làm giống như bản thân đã chết ngất.

- Nhìn cặp tặc nhãn kia của ngươi làm bản cô nương cả người khó chịu, bây giờ
bổn cô nương tạm để nó lại trên mặt ngươi thêm một khắc, chờ ngươi có thể mở
miệng nói chuyện rồi làm rõ lai lịch xuất xứ của ngươi. Vì vậy ngươi nên hảo
hảo quý trọng giờ phút này, nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này một hồi đi!

Nói đến đoạn sau nữ tử đột nhiên lộ vẻ mặt vui mừng, phảng phất coi hắn như là
một kiện vật phẩm thú vị. Đinh Hạo chợt thấy trong lòng phát lạnh, phong cách
hành sự của nữ tử này phảng phất hắn đã thấy qua, nhưng nhất thời lại không
nghĩ ra!

Nữ tử đem Nghịch Thiên Ma Kiếm của Đinh Hạo cầm lấy, nhìn trái ngó phải giống
như kì quái tại sao kiếm này trong tay Đinh Hạo lại có thể phát huy uy lực như
thế. Xem nàng thu kiếm vào trữ vật giới chỉ mà trong lòng Đinh Hạo càng không
khỏi kì quái địa vị của nữ tử này.

Trữ vật giới chỉ không phải là mỗi người đều có thể mang, ngay cả Vô Cực Ma
Tông chưởng môn Lý Nam Thiên cũng chỉ có trữ vật thủ trạc, Đinh Hạo nếu không
gặp cơ duyên thì bây giờ khẳng định là phải sử dụng túi lớn để chứa.

Nhưng cho dù thế hắn cũng không dám đem ra, đề phòng người khác nhòm ngó. Thấy
nữ nhân này đeo giới chỉ trong tay thì thân phận nhất định bất phàm, có thể
tin tưởng bản thân tự có năng lực bảo hộ!

Nữ tử đó thấy Đinh Hạo chỉ mang chỉ là chiếc túi lớn tầm thường thì tựa hồ có
chút khinh khi mà không lật lại tra xét. Đinh Hạo thở phào nhẹ nhõm, hắn tin
rằng những vật trong túi của mình nếu bị phát hiện, khẳng định một món cũng
không còn.

Không nói tám khối tử mãng trân quý mà những tài liệu khi xưa hắn lấy trong
tàng thư phong là báu vật vạn năm trước của Vô Cực Ma Tông. Hiện tại cái nhìn
của Đinh Hạo sớm không còn như xưa nên đương nhiên biết giá trị của vật phẩm.
Huống chi trong đó còn có nhiều pháp quyết tu luyện Vô Cực ma công, mấy cái
này tương lai đều là trụ cột lớn nhất để Đinh Hạo phát triển thế lực.

Mang theo Đinh Hạo phi hành một lát rồi nàng để hắn đứng yên trên mặt đất. Lúc
này Đinh Hạo mới có thời gian dò xét bốn phía. Hắn vừa nhìn xuống dưới thì
nhất thời hồn phi phách tán, chỉ thấy chung quanh đều bao phủ trong tử sắc
quang hoa, bầu trời quay cuồng trong làn sóng tử sắc khiến người ta liếc mắt
nhìn không thấy biên giới.

Nơi đây đúng là một tiểu hình tuyệt sát ma trận, bản thân hắn đang ở một tiểu
cung điện lơ lửng trong không trung. Cung điện này được một cỗ lực lượng vô
hình bảo vệ, hình thành một không gian cự.

Theo như Vô Cực ma công ghi lại thì trận này cực kì biến thái, nếu chẳng biết
mấu chốt của trận, cho dù là Đại Thừa kì cao thủ xâm nhập cuối cùng cũng bị
hồn phi phách tán. Nếu muốn tạo nên trận này thì điều kiện về tài liệu yêu cầu
cực kì hà khắc, không nói tới những người biết cơ hồ đã chết hết mà cho dù
biết cũng rất khó đem tài liệu tụ tề lại.

Cũng may trong Vô Cực ma công từng có miêu tả lại trận này, ngàn năm trước có
một môn phái gọi là Tuyệt Sát Ma Môn dựa vào trận này hoành hành thiên hạ. Lúc
ấy cũng chính là thời kì cường thịnh của Vô Cực Ma Tông, do tông chủ tự mình
xuất thủ dẫn theo mười cao thủ đứng đầu của tông mới phá vỡ được trận này, lại
còn diệt cả Tuyệt Sát Ma Môn nên mới thu được kì trận bí pháp.

Đinh Hạo cả kinh nhìn lại dưới trận mới thở dài một hơi, nguyên lai trận này
chính “hàng nhái”. Đầu tiên là trận pháp không đầy đủ, tiếp theo lại thiếu
khuyết vài loại tài liệu tối chủ yếu nên chỉ có thể phát huy một phần mười uy
lực của trận. Nhưng cho dù thế cũng đã bất phàm, Phân Thần kì cao thủ nếu
không hiểu trận này mà tiến vào trong hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Lúc này Đinh Hạo phát hiện bên trong cung điện ngoại trừ nữ tử này còn có hai
lão giả thần tình âm trầm cùng một thiếu phụ cỡ ba mươi tuổi dung mạo có chút
diễm lệ, đều đối với nữ tử này tất cung tất kính.

Đinh Hạo hoàn toàn không nhìn ra tu vi ba người họ nhưng cảm giác như so với
nữ tử này họ càng thâm hậu hơn thì trong lòng càng kêu khổ không thôi. Chỉ một
nữ tử này hắn dựa vào đánh lén cộng thêm nàng chưa chuẩn bị mà còn trọng
thương, huống chi hiện giờ bên trong còn có ba người này, thật sự là có mọc
cánh cũng khó bay!

Ba người giống như hoàn toàn chẳng biết sự tồn tại của Đinh Hạo mà chỉ quay về
nữ tử liên tục thăm hỏi ân cần.

Lão giả hình thể cao tráng uy mãnh hỏi:

Tiểu thư vừa mới ra ngoài một lát, như thế nào còn dẫn theo người trở về?
Người này lai lịch thế nào, xem tu vi hắn bất quá mới là Khai Quang kì, lưu
lại có tác dụng gì?

- Ngô trưởng lão, lần này ngươi có thể đã nhìn lầm rồi, không sai, hắn chỉ là
Khai Quang kì nhưng người này vừa rồi có thể thương tổn ta, dù nhờ vào đánh
lén nhưng cũng đã bất phàm. Hơn nữa người này sử dụng công pháp ta lại không
nhìn ra lai lịch, đến ta cũng dị thường tò mò!

- Ôi, người này dám thương tổn tiểu thư, thật to gan lớn mật, nếu bị tông chủ
biết việc này ắt sẽ trách chúng ta không chu toàn. Bây giờ lão phu sẽ giết
hắn, đền tội cho việc thương tổn của tiểu thư!

Nói rồi lão nâng tay phải, hồng quang theo đó đột nhiên ngưng tụ trong tay.
Hai người kia cũng đều giận dữ với Đinh Hạo, phảng phất như Đinh Hạo đã làm
việc đại nghịch bất đạo vậy.

- Ngô trưởng lão chớ động thủ, nếu muốn giết hắn thì bổn cô nương đã chẳng
dẫn hắn đến. Chỉ là do chẳng biết thân phận hắn, nhờ vạn nhất liên quan trọng
đại mà giết chóc ngược lại còn làm lỡ sự tình. Hay là ta khảo vấn kỹ rồi giết
cũng không muộn!

Nữ tử thấy mấy người kia muốn động thủ nên vội vàng ngăn cản.

- Tiểu thư suy nghĩ cẩn thận khiến lão phu bội phục, vậy tạm thời lưu mạng
hắn nửa khắc, sau đó cho hắn biết thủ đoạn của lão phu. Dám thương tổn tiểu
thư sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong!

Thấy lão không động thủ nữa, nữ tử từ trong trữ vật giới chỉ xuất ra Nghịch
Thiên Ma Kiếm đưa cho lão giả họ Ngô.

- Ngô trưởng lão tu luyện nhiều năm, chu du qua cả Huyền Thiên đại lục, có
biết vật này là của môn phái nào không? Xem nó không giống phàm vật, lúc nãy
trong tay hắn có thể phát huy uy lực cự đại nhưng ta lấy nó sử dụng lại không
có tác dụng gì, không biết nguyên nhân vì sao!

Lão vừa nghe nữ tử nói, bỗng nhiên cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu quá
mà sợ hãi, ở đây nên hiểu là được tin tưởng), luôn miệng không dám rồi cầm
Nghịch Thiên Ma Kiếm trong tay vuốt ve một lát, vẻ mặt càng ngày càng nghi
hoặc.

- Thứ cho lão phu ngu dốt, kiếm này lão phu chưa bao giờ gặp qua. Nhìn màu
đen của nó cùng hình dáng cự đại khác với bảo kiếm bình thường đã thấy. Lão
phu kiến thức nông cạn thật sự chẳng biết kiếm này xuất xứ từ đâu! Mong tiểu
thư hiểu cho.

- Ôi, Ngô trưởng lão nghiêm trọng hóa rồi, nhưng cả Ngô trưởng lão cũng không
biết thì xem ra kiếm này nhất quyết là vật phi phàm, chỉ có thể chờ thương thế
của hắn tốt hơn, có thể mở miệng rồi hỏi sau!

Nữ tử nói.

Lúc này Đinh Hạo rốt cuộc đã nhớ ra nữ tử này là người phương nào, trong lòng
liền hít một ngụm lãnh khí. Hắn từng nghe Hồ Thạc miêu tả qua các kỳ nhân,
những nhân vật khó dây vào trong Đoạn Hồn sơn thì nữ tử này bài danh đệ nhất.

Nữ tử này tên Phùng Tinh Nhiên, là con gái của Phùng Ngạo Thiên, tông chủ
Luyện Ngục Ma Tông, tại Đoạn Hồn sơn nàng chính là thiên chi kiều nữ. Phùng
Ngạo Thiên đối với nàng cực kì yêu thương nên đem pháp bảo cùng tài liệu quý
nhất cho nàng sử dụng. Nữ tử này cũng cực kì tranh khí, ngắn ngủi trăm năm đã
vọt tới Nguyên Anh hậu kì, thêm nữa các kiện pháp bảo trên người nàng cũng đều
là vật phi phàm nên tại Đoạn Hồn sơn trong lớp trẻ tuổi không có ai là đối
thủ. Các đệ tử ưu tú của môn phái khác với nàng cũng ái mộ không thôi, ai mà
có được nàng lập tức danh lợi song thu.

Trong lòng hắn đang cảm thấy không hay thì đột nhiên phát hiện khuôn mặt nàng
chợt biến, nói:

- Các vị trưởng lão chú ý, có người xông vào trận, hơn nữa thực lực đều bất
phàm!

Đinh Hạo kinh ngạc, có ai lớn mật dám làm cái việc nhổ răng hổ như thế?


Vô Cực Ma Đạo - Chương #15