Tu Phục Bảo Giáp


Người đăng: MrTiep

Một lát sau, Đinh Hạo cùng đoàn người Luyện Ngục Ma Tông một lần nữa quay lại
đại điện.

Đám người bên phía Thành Hoàng như Âm Dương Hòa Hợp Tông và Hắc Ma Tông không
biết khi nào đã không thấy trong Điện. Mà như thế càng hay, sau khi mọi người
ngồi vào vị trí của mình, Phùng Ngạo Thiên cũng không phái người đi mời người
khác, ngược lại phân phó cho Đồng tử canh cửa tạm thời đừng cho người khác
tiến vào.

Mà Đinh Hạo lúc ở trên đường nghe Phùng Tinh Nhiên nói ra mới biết được. Thì
ra là mình dù cho chạy loạn trong Trận, mà lại không bị "Cửu Đỉnh Vấn Thiên
Trận" khống chế. Mà những người khác chỉ có cách đứng yên đợi Phùng Ngạo Thiên
đến đưa đi, Trận pháp không biết gì về Trận pháp này nên Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên càng dễ dàng tìm được bọn họ hơn.

Chỉ trong vòng nửa khắc, những người khác đều bị Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên sử dụng Đại thần thông truyền tới. Chỉ có một mình mình làm cho Phùng
Ngạo Thiên tìm thật lâu cũng không thấy, còn tưởng rằng mình đã xảy ra chuyện
gì. Cuối cùng phải “Thiên thị địa thính” đại pháp mới tìm được mình. Sau đó
mới đột nhiên thay đổi Trận pháp, mạnh mẽ truyền mình tới, làm Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên tốn không ít công phu

Phùng Tinh Nhiên sau khi nói xong thì vẫn còn vẻ trách cứ, rõ ràng là đang
giận Đinh Hạo chạy lộn xộn. Nhưng cũng may là hắn chạy loạn, chứ nếu không
cũng không thể biết được hành động của Đạo Môn tam tông. Cũng nhờ có vậy Huyết
Ma Liệt Sơn mới phán đoán ra Trận pháp mà Đạo Môn tam tông sử dụng chính là
"Tụ Tiên Phá Pháp Trận" thất truyền đã lâu ở Đông đại lục

Nghĩ đến "Tụ Tiên Phá Pháp Trận", Đinh Hạo trong lòng vừa động, chỉ riêng cái
tên của Trận pháp này đã biết tuyệt không tầm thường. Hơn nữa Trận pháp này
lại có công hiệu thần kỳ đến thế, khó trách ngay cả Huyết Ma Liệt Sơn nghe đến
cũng phải biến sắc..

Thấy mọi người đã ngồi vào chỗ của mình, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên
mở miệng nói: "Đối với việc lần này Đạo Môn tam tông đến xâm lấn Đoạn Hồn sơn
chúng ta, những người dưới, Phân Thân Kỳ cơ bản không có bất cứ gì tác dụng.
Cho nên nếu thật sự phải giao chiến, cũng chỉ có thể là Tông Chủ và Trưởng lão
các Tông, những người khác căn bản không có tác dụng gì. Vì vậy người không
cần nhiều, chỉ cần tinh! "

Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo nghĩ đến thực lực của những người Đạo Môn tam
tông đến đây lần này, trong lòng cũng là âm thầm nghi hoặc. Xem trong hàng ngũ
của Đạo Môn tam tông, dù là Tông phái nào cũng đều có hơn mười cao thủ Hợp Thể
Kỳ. Cao thủ Phân Thân Kỳ càng có hơn hai ba mươi người, mà Thanh Vân Tông là
Môn phái lớn nhất Tây đại lục càng có hơn bốn mươi cao thủ Phân Thân Kỳ.

Mà Luyện Ngục Ma Tông lúc này yếu hơn bọn họ không ít. Theo lý thuyết mà nói
Đạo Ma lục tông có thực lực tương đương nhau, chênh lệch nhau cũng không bao
nhiêu. Nếu là như vậy Đinh Hạo nghĩ đến một khả năng, đó chính là Luyện Ngục
Ma Tông đang ẩn dấu thực lực của mình, căn bản còn chưa xuất ra thực lực thực
sự của bọn họ. Nếu không mình không chỉ nhìn thấy mấy người Phùng Ngạo Thiên,
Thiên Yêu Nhiếp Thiên và Cừu Mãnh Chu Vân.

Khi Đinh Hạo đang thầm suy nghĩ. Huyết Ma Liệt Sơn cười ngạo nghễ nói: "Không
sai, tuy nhiên nếu thật sự chiến, chỉ cần người của Thiên Sát Ma Cung và Kiếm
Ma Cung chạy đến, thì Đoạn Hồn Sơn chúng ta sẽ không bị thiệt thòi bao nhiêu.
Có lẽ còn có thể chiếm được chút tiện nghi cũng nói không chừng! "

Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói ra, Đinh Hạo trong lòng vừa động, kỳ quái nhìn Luyện
Ngục Ma Quân.

Chỉ thấy Phùng Ngạo Thiên Kinh ngạc cười, nói: "Ồ, Liệt huynh nói nghe xem? "

Ha ha cười một tiếng, Độc Ma Vương Diệc Hàn lắc đầu nói: "Người đời đều nói Ma
Quân hiện tại không có gì tâm địa gian xảo, xem ra đồn đãi cũng không đúng sự
thật. Luyện Ngục Ma Tông các ngươi còn mạnh hơn Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma
Cung một chút, cũng không kém Thanh Vân Tông là mấy. Mà Đoạn Hồn sơn lúc này
lại có thêm Huyết Ma Liệt Sơn cùng Lão phu. Mà bốn người Thiên Thi Thượng Nhân
cũng không phải ngồi không. Kể từ đó, thực lực của Đoạn Hồn sơn mơ hồ đã hơn
Thanh Vân Tông. Nếu thật sự tranh đấu, hắc hắc, ta thấy rằng người cần phải lo
lắng không phải chúng ta, mà chính là bọn họ Đạo Môn tam tông! "

Lời này vừa nói ra, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ha ha cười một tiếng
cười, nói: "Vương lão quá mức coi trọng Luyện Ngục Ma Tông ta rồi. Mặc dù bây
giờ các ngươi còn đang ở trên Đoạn Hồn sơn, nhưng sau này......Cho nên Lão phu
vẫn không thể không lo lắng a! "

Về chuyện Vô Cực Ma Tông phải rời khỏi Đoạn Hồn Sơn, chỉ có rất ít người biết
được. Phùng Ngạo Thiên mới nói được một nửa, đột nhiên nghĩ ra mình chút nữa
lỡ lời, vì vậy vội vàng chuyển lời. Nhưng ngay cả như vậy, đám người của Huyết
Sát Tông và Phù Chú Tông dường như cũng hiểu ra điều gì đó. Chỉ thấy Tông Chủ
hai Tông này đều vui mừng ra mặt.

Nếu Vô Cực Ma Tông thật sự rời khỏi Đoạn Hồn sơn, như vậy khoáng sản tài
nguyên của Vô Cực Ma Tông lúc này, bọn họ nhất định không thể mang đi. Mà theo
tình thế lúc này, có được sự ủng hộ của Vô Cực Ma Tông Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên có chính thành nắm chắc chiến thắng trong cuộc tuyển chọn
Tông Chủ Luyện Ngục Ma Tông lần này. Như vậy Môn phái mình dựa vào hắn nhất
định sẽ được phân không ít lợi ích. Mà có cái gì hấp dẫn hơn khoáng sản của Vô
Cực Ma Tông chứ.

Bởi vậy vừa mới nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Tông Chủ Huyết Sát Tông và Phù
Chú Tông nhìn về phía đám người Vô Cực Ma Tông cũng trở nên thân thiện hơn
nhiều.

Sau đó Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lại nói không ít chuyện, mà đám
người Huyết Ma Liệt Sơn cũng tham dự thảo luận. Nhưng Đinh Hạo lại không mở
miệng, chỉ là nghe bọn họ trao đổi mà thôi Một lát sau, mấy người đã bàn bạc
xong, ngoại trừ làm cho Đinh Hạo hiểu sơ qua về Đạo Môn tam tông ra, cũng
không thu được tin tức cần thiết nào hết..

Cuối cùng kết luận của mấy người bọn học chính là Đạo Môn tam tông cho dù dựa
vào "Tụ Tiên Phá Pháp Trận"cũng tuyệt đối không thể phá "Cửu Đỉnh Vấn Thiên
Trận" trong thời gian ngắn. Mà chỉ cần Thiên Sát Ma Cung và Kiếm Ma Cung vừa
xuất hiện, vậy nguy cơ của Đoạn Hồn sơn sẽ được giải trừ, mà lúc này cũng chỉ
có cách chờ đợi mà thôi.

Một lát sau, mấy người thấy đã bàn bạc xong, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên cũng kéo dài nữa, phân phó cho mọi người trở lại Tông phái của mình.

Mà Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo phải rời đi, cũng không biết chui ra từ chỗ
nào trong Điện, cười hì hì, rồi đi theo Đinh Hạo ra khỏi Điện.

Vừa mới đi được hai bước, thì nghe Phùng Ngạo Thiên ho nhẹ một tiếng, nói:
"Tinh Nhiên, ngươi quay về cho ta, phụ thân có việc muốn nói với ngươi! "

Phùng Tinh Nhiên sắp ra đến cửa lại nghe thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên gọi, Phùng Tinh Nhiên cười khổ nhìn Đinh Hạo, nhỏ nói: "lát ta sẽ đến
tìm huynh, huynh phải đợi ta đó! "

Nghe nàng nói như vậy, Đinh Hạo gật đầu đồng ý.

Phùng Tinh Nhiên thấy Đinh Hạo gật đầu liền le lưỡi, đi vào trong Điện.

Thấy Phùng Tinh Nhiên rời đi, Đinh Hạo khẽ cười, đi theo Huyết Ma Liệt Sơn và
Độc Ma trở về chỗ ở tạm của Vô Cực Ma Tông

Một lát sau, đoàn người chia tay nhau ở cửa, hai người Huyết Ma Liệt Sơn cùng
Độc Ma Vương Diệc Hàn hai sẽ kể lại mọi chuyện cho những người trong Vô Cực Ma
Tông nghe. Mà Đinh Hạo thì một mình một người đi vào phòng của mình.

sau khi bố trí một Ảo trận nhỏ trong Phòng, Đinh Hạo khoanh chân ngồi xuống.

Chỉ thấy bạch quang chợt lóe lên, trong tay Đinh Hạo đột nhiên có thêm một
đống vật phẩm. Đúng là hai loại Vật phẩm hắn đã dùng Tiên Giới Kiếm Quyết trao
đổi cùng Luyện Ngục Ma Tông, cùng mấy thứ tài liệu Tu chân.

xuất hiện đầu tiên trong tay Đinh Hạo chính là Bảo giáp màu Lam. Bảo giáp nhìn
Bảo giáp mềm mại này, lại nhìn mặt ngoài Bảo giáp do Thần Huyết Ngọc và Hắc
Hồn Thạch dung hợp tạo thành, Đinh Hạo nhướng mày, thật sự Bảo giáp không biết
rốt cuộc Bảo giáp này có phẩm chất gì. Chỉ là hắn biết nếu có thể xuất hiện ở
bên trong Tàng Bảo Các của Luyện Ngục, hẳn cũng không phải vật bình thường..
Nhưng Đinh Hạo nhìn một lát cũng không phát hiên được gì.

Lắc đầu, bạch quang lại hiện lên, chỉ thấy Thượng phẩm Bảo giáp ngăm đen đạt
được trong Hồn Luyện Tông bảo giáp đã xuất trong tay Đinh Hạo . Chỉ là ở sau
khi bị Âm Cơ – Tông Chủ Âm Dương Hòa Hợp Tông đánh lén nên bị hư hỏng, mà
chính mình cũng không có thời gian chữa trị. Mắt thấy đại chiến sắp xảy ra.
Bảo giáp nếu không có Bảo giáp tốt bảo vệ, nhất định sẽ bị thiệt thòi không
ít, Vì vậy Đinh Hạo thừa dịp lúc này Đạo Môn tam tông còn không có thể phá
giải "Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận" vừa lúc Bảo giáp có thể tu luyện Bảo giáp một
lần nữa, đợi khi đại chiến xảy ra cũng có an toàn hơn.

Nhìn bảo giáp ngăm đen trong tay một chút, lại Bảo giáp nhìn Bảo giáp màu
xanh, Đinh Hạo không biết nên ra tay với cái nào. Bảo giáp ngăm đen bảo giáp
mặc dù đã tổn hại, nhưng Đinh Hạo đã từng tu luyện Bảo giáp này một Bảo giáp
nên chỉ cần có tài liệu thích hợp là giải quyết rất dễ dàng. Mà tài liệu tu
chân thời gian gần đây Đinh Hạo có không ít, tất cả đều là vật phẩm có phẩn
chất rất tốt. Vì vậy chỉ cần tốn chút thời gian, Bảo giáp ngăm đen Bảo giáp
này rất nhanh có thể chữa trị xong.

Mà Bảo giáp màu lam bảo giáp Đinh Hạo không có chút chắc chắn. Mặc dù không
biết Bảo giáp này rốt cuộc là như thế nào. Nhưng chỉ riêng hai loại tinh thạch
tạo thành mặt ngoài của Bảo giáp, Đinh Hạo biết Bảo giáp này nhất định không
tầm thường. Nhưng cái khó chính là Đinh Hạo không biết nó có tác dụng gì, cũng
không dám tùy tiện do dự.

Bởi vậy Đinh Hạo có đôi chút do dự.

Một lát sau, Đinh Hạo vẻ mặt khẽ đổi, Vô tứ Ma viêm từ tay phải dâng lên, vung
tay phải lên, mà Bảo giáp ngăm đen lại đang phiêu phù trong Ma Viêm.

Một lát sau, vết nứt trên Bảo giáp dần dần khép lại, Đinh Hạo rất vui vẻ, suy
nghĩ một chút hắn lấy hai loại Tinh thạch trong Không gian giới chỉ ra, đang
muốn vứt vào giữa Ma Viêm, Thì hắn đột nhiên nhìn thấy Bảo giáp màu lam. Bảo
giáp màu lam có mặt ngoài do Thần Huyết Ngọc và Hắc Hồn thạch, hắn không biết
rốt cuộc làm cách gì mà có thể luyện chế cả hai loại Tinh thạch làm một.

Đinh Hạo thầm nghĩ dù sao lúc này hắn đang cần Bảo giáp để phòng . Thần huyết
ngọc cùng Hắc hồn thạch có thể dung hợp thật kỳ diệu, Mặc dù mình không là kẻ
làm nên nó, nhưng bây giờ lại có thể sử dụng. Nghĩ đến đây Đinh Hạo trong lòng
vừa động, cũng bỏ Bảo giáp màu lam vào trong Ma Viêm


Vô Cực Ma Đạo - Chương #146