Người đăng: MrTiep
Chỉ thấy Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vừa mới tiến vào đã há miệng cười
to: “Liệt Huynh, Vương huynh thật nóng tính, Lão phu từ xa đã cảm giác được
sát khí của hai vị, là ai lớn mật dám chọc giận hai vị”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói như thế xong, đoàn người Luyện Ngục Ma Tông cũng đã
đi vào bên trong Điện, đi theo hắn chính là Thiên Yêu Nhiếp Thiên và hai vợ
chồng Cừu Mãnh Chu Vân. Đi đến bên cạnh Tông Chủ Âm Cơ của Âm Dương Hòa Hợp
Tông, Phùng Ngạo Thiên nhìn nàng một cái, thấy hết mọi phản ứng của Âm Cơ.
Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Huyết Ma và Độc Ma cười một tiếng, chỉ thấy
Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ nói: “Cũng không có gì, chỉ là có người dám trước
mặt ta dám uy hiếp đệ tử Bổn Tông, không biết người này gan to bằng trời hay
là bị tâm thần, ta nhìn không thấy vừa mắt. Vừa định ra tay dạy cho một bài
học, thì Phùng huynh đã đến nơi”
Huyết Ma Liệt Sơn và Độc Ma Vương Diệc Hàn mặc dù có thể không nể mặt người
khác, nhưng nếu Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã mở miệng hỏi, thì hai
người cũng không dám quá ngông cuồng. Huống chi lúc trước Phùng Ngạo Thiên đã
nói, trước khi xử lý xong chuyện của Đạo Môn tam tông, thì mọi người đều không
được tính toán thù riêng. Mà lúc này, Vô Cực Ma Tông vẫn chưa thể trêu chọc
Luyện Ngục Ma Tông, vì vậy Độc Ma Vương Diệc Hàn đành phải giải thích.
Chờ cho Độc Ma Vương Diệc Hàn giải thích xong, Phùng Ngạo Thiên cũng đã đi đến
chỗ ngồi của mình. Vừa mới ngồi xuống, thì Âm Cơ được Dương Ma ám chỉ cũng đã
quay vào Điện ngồi xuống vị trí của mình. Cũng không dám nhìn Đinh Hạo với ánh
mắt độc ác nữa, chỉ khẽ cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhìn Huyết Ma Liệt Sơn, Phùng Ngạo Thiên không khỏi lắc đầu, sau đó nói với
Độc Ma: “Hy vọng Vương huynh nể mặt Phùng mỗ mà bỏ qua chuyện này. Đạo Môn tam
tông sắp tới, các vị phải đồng tâm hợp lực mới phải”
Gật đầu, Vương Diệc Hàn khẽ nói: “Nếu Phùng huynh đã nói như vậy, vậy Tại hạ
cũng sẽ không làm gì. Tuy nhiên nếu như có người không biết tốt xấu, thì mong
rằng Phùng huynh chớ trách ta ra tay độc ác”
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nói xong, liền lạnh lùng nhìn vào Âm Cơ đang cúi đầu
xuống, vừa cảm ứng được ánh mắt của Vương Diệc Hàn đang nhìn vào mình, Âm Cơ
ngẩng đầu lên nhìn, lập tức cả người lạnh như băng, như rơi vào một hầm băng.
Chỉ đối mắt nhìn trong giây lát, Âm Cơ đã không thể chống đỡ nổi, cuối cùng
lại phải cúi đầu xuống.
Thu hết mọi chuyện vào trong lòng, nhưng Phùng Ngạo Thiên cũng không nói gì.
Chuyện Âm Cơ ra tay đánh lén Đinh Hạo, Phùng Ngạo Thiên biết rất rõ. Hơn nữa
chuyện này còn có thể liên lụy đến cả Thành Hoàng. Nên mặc dù Phùng Ngạo Thiên
nói mọi người không nên tranh chấp, nhưng trong lòng hơi tức giận với hành
động như vậy của phe Thành Hoàng.
Nếu Đinh Hạo thật sự bị Âm Cơ giết chết, thì người bị hại lớn nhất chính là
mình, Tinh Nhiên nhất định cũng muốn liều mạng với Âm Cơ. Mà Vô Cực Ma Tông
nếu mất đi Đinh Hạo, thì có lẽ trong chốc lát là tan rã. Đám người Huyết Ma
Liệt Sơn là do Đinh Hạo mang đến gia nhập Vô Cực Ma Tông. Nếu Đinh Hạo không
còn nữa, thì còn ai có thể kiềm chế được hắn, dù cho là mình cũng không chắc
có thể thắng được hắn. Hơn nữa không có Vô Cực Ma Tông hỗ trợ, thì tranh đoạt
chức vị Tông Chủ sẽ bất lợi hơn rất nhiều, vì vậy thấy Độc Ma hành động như
vậy, nhưng Phùng Ngạo Thiên cũng không nói gì.
Thấy Âm Cơ phải cúi đầu khi bị mình nhìn, Độc Ma lạnh lùng cười, khuôn mặt vốn
rất xinh đẹp thậm chí trở nên lạnh lẽo. Quay đầu nhìn Phùng Ngạo Thiên một
chút, Vương Diệc Hàn khẽ lắc đầu, không nói gì nữa.
Giờ phút này, bên ngoài Điện truyền đến tiếng bước chân, các Môn phái khác đều
vội vã đến đây, người đến cuối cùng là đoàn người Thành Hoàng. Nhìn quanh một
chút, thấy mình đến cuối cùng, Thành Hoàng cười nhạt một tiếng rồi nói: “Làm
phiền các vị đợi lâu, Lão phu thật có lỗi, mong mọi người bỏ qua, ha ha ha”
Thành Hoàng vừa nói thế, còn đắc ý cười to. Mấy Môn phái như Âm Dương Hòa Hợp
Tông dựa vào Thành Hoàng đều mở miệng nói không muộn, mình cũng vừa mới đến,
rồi cùng mở miệng cười to.
Thấy mấy người đó mở miệng cười to như chỗ không người, Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên còn chưa mở miệng, Huyết Ma Liệt Sơn đã không nhẫn lại được,
hừ lạnh nói: “Biết là đến muộn còn đắc ý cái gì, hại Lão phu phải đợi, thật
đáng chết”
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói thế, mấy người vừa mở miệng cười to đều ngừng lại.
Ngoại trừ Thành Hoàng ra, mấy người còn lại đều lộ vẻ khó xử, còn mang theo
chút sợ hãi, khẽ nhìn vào Huyết Ma Liệt Sơn.
Mà Thành Hoàng lại cười lạnh một tiếng, nói: “Liệt Sơn huynh rất nổi danh, chỉ
có người khác đợi ngươi, chứ không đợi người khác bao giờ, tuy nhiên.....”
Thấy mọi người đang bị mình hấp dẫn, Thành Hoàng hừ lạnh một tiếng nói tiếp:
“Tuy nhiên đó đều là trước kia. Bây giờ ngươi đã đến Đoạn Hồn sơn chúng ta,
nên phải theo quy định của Bổn Tông. Ngươi phải nhớ kỹ, mặc dù Vô Cực Ma Tông
của ngươi có thực lực không kém, nhưng Đoạn Hồn sơn vẫn là do Luyện Ngục Ma
Tông ta làm chủ, các ngươi đợi người của Bổn Tông cũng là chuyện đương nhiên”
Thành Hoàng vừa nói ra những lời này, hầu hết mọi người trong Điện đều biến
sắc, cổ quái nhìn Huyết Ma Liệt Sơn.
Chỉ thấy Liệt Sơn cười lạnh một tiếng, nói: “không sai, trên Đoạn Hồn sơn này
chính là do Luyện Ngục Ma Tông làm chủ. Nhưng ngươi cũng không phải chủ nhân
của Đoạn Hồn sơn, chỉ với thân phận của ngươi thì có tư cách gì để Lão phu đợi
ngươi. Chờ đến lúc ngươi thật sự trở thành Tông Chủ của Luyện Ngục Ma Tông rồi
hãy nói như vậy cũng không muộn. Nhưng mà lúc này ngươi lại không phải, hắc
hắc, có phải là nói quá sớm hay không”
Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói thế, mặt Thành Hoàng tái mét, hiển nhiên là đang vô
cùng tức giận. Mà Huyết Ma Liệt Sơn căn bản không để ý đến vẻ mặt của Thành
Hoàng, nói tiếp: “Hơn nữa trong Điện còn có Tông Chủ thực sự của Luyện Ngục Ma
Tông mà còn đến sớm hơn cả ngươi. Theo lý mà nói ngươi cũng chỉ là một tên
Trưởng lão trong Tông mà thôi. Trước khi ngươi có thể trở thành Tông Chủ của
Luyện Ngục Ma Tông, mà lại không biết tôn ti, để cho Mỏ quặng phải đợi ngươi,
lại còn có mặt mũi mà nói ra những lời như thế, thật đáng buồn cười”
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói đến đây, Thành Hoàng tức giận nói không lên lời.
Huyết Ma Liệt Sơn là ai, đã thành danh và tung hoành thiên hạ mấy trăm năm,
hắn nói ra những lời đó rất thuận tai, làm mọi người trợn mắt há mồm. Thầm
nghĩ thì ra các Cao thủ tuyệt đỉnh chẳng những có Tu vi cao siêu, mà ngay cả
miệng lưỡi cũng không kém.
Phùng Ngạo Thiên thấy hai người bọn Liệt Sơn và Thành Hoàng xung đột như vậy,
mặc dù trong lòng rất thích thú, nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc xung đột,
ngoại trừ hắn ra thì lúc này không ai có thể kiềm chế hai người này được. Vì
vậy, mặc dù trong lòng Phùng Ngạo Thiên rất thích thú, nhưng vẫn không thể
không mở miệng.
Cười dài một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người vào mình, Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên nghiêm mặt nói: “Hai vị không nên đấu nhau làm gì, ai chờ ai
cũng không quan trọng, chỉ cần không phạm thượng thì Bổn Tông sẽ không hỏi
đến. Liệt huynh, Thành Trưởng lão không nên tranh cãi, không nên để việc nhỏ
này trong lòng”
Phùng Ngạo Thiên nói thế mặc dù là lời khuyên, nhưng trong lời của hắn dường
như có ẩn ý khác. Thành Hoàng sao lại không nghe ra chứ. Sớm biết rằng hắn
cùng một phía với tên Huyết Ma Liệt Sơn này, lời nói này rõ ràng là nhắm vào
mình, Phùng Ngạo Thiên hắn thấy mình và Huyết Ma Liệt Sơn đấu khẩu như vậy, sợ
là trong lòng đang rất vui sướng.
Nghĩ đến đây, Thành Hoàng càng tức giận, lạnh lùng nói: “Thật thú vị, nếu ngày
đó Tông Chủ đến chậm một bước, thì Liệt huynh sợ là đã chết trong tay Lão phu,
bây giờ lại còn nói ta sao”
Hắn vừa nói thế, Huyết Ma Liệt Sơn cười lớn, chỉ vào Thành Hoàng nói: “Lão phu
từ trước đến này chưa từng phục ai, nhưng hôm nay Lão phu thật sự phục Thành
huynh. Da mặt Thành huynh dày đến mức làm cho Lão phu bội phục. Ngày đó hai
người các ngươi đối phó với mình Lão phu, mà bây giờ thậm chí ngươi còn dám
nói là một mình ngươi, quả là Lãnh lão phu ngạc nhiên”
Thấy mặt Thành Hoàng lại trở nên xanh mét, Huyết Ma Liệt Sơn hừ lạnh một
tiếng, nói tiếp: “Nếu một đấu một, trong vòng năm trăm chiêu, nếu như ngươi
không bỏ chạy, bốn chữ Huyết Ma Liệt Sơn từ nay về sau sẽ viết ngược lại,
không biết Thành huynh có dám thử một lần hay không?”
Thành Hoàng vừa nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, mặt mày biến sắc. Thấy mọi
người đều đang nhìn chằm chằm vào mình, thầm kêu khổ trong lòng. Nếu thật sự
giao đấu với Huyết Ma Liệt Sơn, hắn không chắc có thể cầm cự được năm trăm
chiêu. Nhưng nếu không dám chiến, thì lại mất đi uy phong, nên hắn không biết
nên nói như thế nào.
Giờ phút này, vẻ mặt Thành Hoàng biến đổi liên tục, trong nháy mắt, hắn thậm
chí còn phát hiện ra rằng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đang cười cợt
nhìn mình. Thành Hoàng cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ mình không có việc gì
lại đi trêu chọc tên Huyết Ma Liệt Sơn này làm gì, tự tìm lấy phiền toái.
Đang khi Thành Hoàng đang không ngừng cân nhắc, bên ngoài Điện đột nhiên
truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Mọi người vốn đang chú ý vào Thành Hoàng
đều hơi biến sắc, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì làm cho người đó
khẩn trương như vậy.
Một lát sau, chỉ thấy một tên đệ tử đời ba của Luyện Ngục Ma Tông chạy vào
trong Điện, bẩm báo: “Bẩm Tông Chủ, Đạo Môn tam tông đã tới, giờ đang ở ngoài
trận, yêu cầu Tông Chủ ra gặp mặt”
Vừa nghe thấy thế, mọi người đều khẩn trương, mà Thành Hoàng lại khẽ thở phào
nhẹ nhõm, vì tránh được câu hỏi của Huyết Ma Liệt Sơn, xem như tránh được một
kiếp.
Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vẫn rất bình tĩnh, cười dài một tiếng rồi
nói: “Đã như vậy, Bổn Tông sẽ ra gặp cao thủ Đạo Môn.”
“Vậy hội nghị lần này có còn cần tiếp tục nữa không?” Trưởng lão Cừu Mãnh đột
nhiên mở miệng nói.
Lắc đầu, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói: “Tạm thời không cần nữa, dù
sao đây chỉ là bàn về chuyện Đạo Môn tam tông đến đây. Bây giờ khách đã tới
cửa, cũng không cần tiếp tục nữa”
“Đứng dậy, Phùng Ngạo Thiên cổ quái nhìn Huyết Ma Liệt Sơn một cái, nói: “Liệt
huynh là nhân vật chính của chuyện này, chẳng lẽ không đi cùng sao?”
Cười hắc hắc một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn đứng dậy, nói: “Theo lời Phùng
huynh.”