Nhìn Lén Giai Nhân


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 14: Nhìn lén giai nhân

Hồ Thạc vẫn như cũ nhằm hướng tàng thư phòng đi đến, trên mặt lộ vẻ vui mừng
tựa hồ gặp được sự tình rất vui, trông thấy Đinh Hạo đang chạy đến liền vội
vàng thu vào trữ vật của mình như sợ bị người phát hiện. Đinh Hạo tinh mắt từ
lúc hắn tiến vào đã nhận ra đó là một khối ngọc giản, trong lòng tưởng tượng
một chút thì đã biết!

Hồ Thạc khẳng định đã dùng trung phẩm tinh thạch Đinh Hạo cấp cho để thay đổi
công pháp tu luyện, nếu không khi thấy Đinh Hạo cũng chẳng bối rối như vậy.
Đinh Hạo trong lòng có chút buồn cười, hắn có công pháp tu luyện Vô Cực ma
công trác tuyệt, đáng tiếc thân mang cự bảo nhưng lại chẳng có chìa khoá để
mở!

- Nguyên lai là Đinh sư đệ, sư đồ hai người tại đại hội tông môn đã thu hút
sự chú ý của mọi người, lệnh sư huynh hâm mộ không thôi, chẳng biết sư đệ tìm
huynh có sự tình gì, nếu huynh biết thì nhất định sẽ nói ra hết, không giữ lại
gì. Lần trước sư đệ tặng tinh thạch đối với Hồ Thạc trợ giúp quá nhiều, lòng
tốt của Đinh sư đệ huynh vẫn nhớ rõ!

Hồ Thạc cười có chút xiểm nịnh.

- Hồ sư huynh đã khách khí rồi, xem sư huynh mặt lộ hỉ sắc, chẳng biết đã gặp
được chuyện tốt gì? Có thể nói ra cùng Đinh Hạo chia sẻ một chút không?

- Có! Ha ha! Có lẽ là do sư đệ đã tặng tinh thạch nên hai ngày nay tiến bộ
mạnh mẽ thì mới tạo nên cảm giác này, làm cho sư đệ chê cười rồi!

Hồ Thạc liên tục giảo biện.

Đinh Hạo cũng chẳng vạch trần mà chỉ là nhìn Hồ Thạc, thấy vẻ mặt hắn càng lúc
càng xấu hổ thì mới nói: - Thật chẳng dám giấu, Đinh Hạo có thành tựu hôm nay
đều là nhờ Vô Cực ma công ban cho. Lần trước ta từng nói công pháp này bát đại
tinh thâm nhưng sư huynh tựa hồ không tin. Xem sư huynh thần sắc vui mừng chắc
đã dò xét được công pháp tu luyện khác. Giao thiển ngôn thâm, Đinh Hạo có mấy
câu muốn nói, chẳng hay sư huynh nguyện ý lắng nghe?

Đinh Hạo nghĩ hay là giúp hắn một chút, người này tuy có chút giảo hoạt nhưng
cũng chẳng phải người xấu. Mặt khác hắn đối với Đinh Hạo đã có trợ giúp rất
lớn, Vô Cực Ma Tông nếu muốn cường thịnh đứng lên cũng chẳng thể chỉ dựa vào
mình hắn, gã này ở Vô Cực Ma Tông cả sư phụ cũng không có, căn bản không tạo
thành uy hiếp.

Hồ Thạc dị thường kinh ngạc nhìn Đinh Hạo, thật sự không nghĩ ra Đinh Hạo vì
sao có thể nói thế, sắc mặt biến động, suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Ta biết sư đệ quyết không hại ta, chỉ là ta đối với lời sư đệ vẫn chưa minh
bạch lắm. Vô Cực ma công xưa nay nổi tiếng chậm tiến, ta tu luyện đến nay đã
rất hiểu điều này, sư đệ có thể giải thích cụ thể giúp ta để sau này ta sẽ lại
quyết định?

Nhìn khẩu khí cùng biểu tình của hắn như thể Đinh Hạo là kì vọng lớn vậy. Đinh
Hạo vốn thấy hắn có chút không tiến nổi nhưng bây giờ xem ra đã có thay đổi.
Sau khi đem chút sự tình có thể nói cho hắn nghe và bổ sung một câu về hậu quả
của người tu luyện ma công này nếu như không có tầng công pháp tiếp theo!

Cúi đầu trầm mặc hồi lâu, Hồ Thạc ngẩng lên nhìn rồi quay về phía Đinh Hạo quỳ
xuống nói:

- Mong sư đệ nói cho ta bí mật của Vô Cực ma công, Hồ Thạc nguyện đi theo
Đinh sư đệ, tuyệt không phản bội!

Hắn nghiêm mặt nói.

Đinh Hạo bây giờ quyết sẽ không xem thường y, đã biết hậu quả việc tu luyện Vô
Cực ma công mà sau đó lại còn tự mình giao nộp hoàn toàn tính mạng vào tay
hắn. Người có thể đưa ra quyết định khó khăn như vậy bất giác làm Đinh Hạo
thêm phần xem trọng.

- Tốt lắm, rồi sẽ có ngày ngươi minh bạch quyết định hôm nay chính xác đến
thế nào, lời vô nghĩa ta chẳng nói nhiều, ở đây có công pháp tiền kì tu luyện
pháp quyết chính xác của Vô Cực ma công và hai khối cực phẩm tinh thạch này
ngươi sử dụng để tu luyện cùng, còn công pháp trong ngọc giản vừa rồi xem qua
thì được chứ đừng luyện. Lời chỉ có thế, ta biết ngươi thông minh, hi vọng
ngươi tự lo thân cho tốt!

Đinh Hạo mặc kệ Hồ Thạc vẫn nửa quỳ như cũ rồi trực tiếp rời khỏi tàng thư
phòng. Sau khi Đinh Hạo đi hồi lâu Hồ Thạc mới dám đứng lên, ánh mắt dị thường
kiên định.

Rời tàng thư phòng, tâm tình Đinh Hạo tốt hơn nhiều, dựa vào đặc điểm của Vô
Cực ma công Đinh Hạo không tin Hồ Thạc có dũng khí phản bội hắn, theo lời ăn
tiếng nói thì y quyết chẳng đơn giản như vẻ bề ngoài!

Có được sự giúp đỡ của Hồ Thạc, trước mắt tuy chẳng có gì đáng nói nhưng Đinh
Hạo tin rằng có một ngày hắn có thể phát xuất uy lực.

Đến chỗ Trần Lĩnh, thấy tên này sắc mặt âm trầm, chẳng biết Mã Phong nói với
hắn chuyện gì nhưng xem vẻ mặt cũng biết chẳng phải điều tốt lành gì.

Mới vừa rồi trong đại hội Mã Phong đối với hắn vẫn tay bắt mặt mừng, nhưng bây
giờ vẻ mặt của hắn lại ra như thế nên Đinh Hạo có chút nhìn không thấu.

Thấy Đinh Hạo từ phía sau đi đến, Trần Lĩnh trong phòng bày sẵn một tiểu trận,
nhìn bốn phía một chút rồi nói:

- Mã Phong đối với thầy trò chúng ta đã có hoài nghi, từ nay về sau chúng ta
hành sự phải càng thêm cẩn thận. Ngươi hãy xuất ngoại du lịch hai năm, không
cần ở trong tông đợi ta để tránh cho hắn nắm được nhược điểm. Vi sư biết ngươi
làm việc cẩn thận nhưng bất quá ta vẫn dặn kĩ, ngươi tuy gan lớn trùm trời
nhưng ra bên ngoài làm gì cũng phải gọn gàng, không được lưu lại dấu vết. Nếu
không chẳng những chính mình thi cốt vô tồn mà còn liên lụy tới sư môn.

Đinh Hạo trong lòng lập tức hiểu được sao vừa rồi sắc mặt hắn nhìn có vẻ khách
khí. Bất quá mấy câu đó hắn nói đó đều rất đúng, hai năm này tuyệt không thể
ngồi đợi trong tông, có lẽ chờ đến Hồn Luyện tông hội rồi trở về là tốt nhất.
Liên lụy sư môn, hắc hắc, trong lòng hắn từng có sư môn khi nào, chỉ là sợ
Đinh Hạo sau khi gây chuyện lại nói luôn rằng mình là đệ tử Trần Lĩnh!

Dù cuối cùng Đinh Hạo vẫn hướng vầ Trần Lĩnh vâng dạ liên hồi. Tuy bản thân
hắn vẫn chưa để Trần Lĩnh vào mắt nhưng thân phận trước mắt của hắn đối với
việc hành sự vô cùng trọng yếu. Hắn vẫn chưa muốn hoàn toàn lật mặt.

Sau đó hắn cầm một khối cực phẩm tinh thạch ra tặng Trần Lĩnh rồi cáo từ mà
đi.

Mấy tháng sau đó Đinh Hạo thường lui tới vùng phụ cận Đoạn Hồn sơn, một mặt nỗ
lực tu luyện để củng cố cảnh giới trước mắt, mặt khác tìm kiếm một ít tu chân
tài liệu tốt nhằm tu luyện một món pháp bảo. Pháp bảo này ở trong Vô Cực ma
công ghi rõ rằng tu vi trước mắt của hắn có thể luyện, nó cũng chẳng có tác
dụng phòng ngự hay công kích mà có tác dụng kí gửi nguyên anh của tu chân giả,
dù xem ra tưởng vô dụng nhưng thật ra là trụ cột để tu luyện một món pháp bảo
mạnh mẽ khác.

Khoảng thời gian tìm kiếm này chưa phát hiện được tài liệu giá trị gì, hiện
tại những tài liệu cần thiết không phải là vật phẩm thông thường, trong ngọc
giản của Trần Lĩnh cũng không thấy ghi lại xuất xứ của những vật phẩm này nên
Đinh Hạo chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Lúc này hắn mới nhận ra những ghi chú
lúc trước của Trần Lĩnh trân quý thế nào.

Hôm nay Đinh Hạo vô tình đi đến vùng phụ cận của một cái đầm rất sâu, nhận
thấy việc tìm kiếm vô mục đích thế này không phải là biện pháp, hắn nhìn đầm
nước trong suốt không khỏi nổi hứng muốn tắm rửa. Chẳng biết tại sao, bản thân
hắn sau khi thôn phệ nội đan của Bát Sí Tử Mãng xong đối với nước đặc biệt có
hứng thú, hơn nữa khi ở trong nước lại có cảm giác lục thức thông tuệ.

Vừa xuống nước tắm gội một hồi thì hắn cảm giác trong nước có ba động không
đúng, dường như có người khác ở đây nên trong lòng không khỏi tò mò, theo ba
động tìm được ngồn cơn. Bỗng trong đầu hắn ầm ầm chấn động, sao trên đời lại
có nữ tử mĩ mạo như thế?

Chỉ thấy một làn da nõn nà, gương mặt sáng sủa xinh tươi, mĩ nữ như tiên tử hạ
phàm kia vẫn ở trong nước tẩy rửa thân thể như cũ. Búi tóc trên đầu nàng có
cài một cái lược theo hướng chéo lên phối hợp với vẻ uyển chuyển của chiếc eo
lưng thon nhỏ cùng dáng cổ dài đẹp như ngọc. Làn da thịt trắng nõn của nàng
được ánh sáng tươi đẹp rọi lên người làm phản chiếu một vẻ vũ mị đa tư. Đôi
mắt nàng vừa huyền bí vừa thâm sâu, khi nhìn quanh phát ra ánh quang long
lanh. Hàm răng trắng đẹp cùng phong thái phát ra vẻ đẹp nội tại... tất cả kết
hợp lại tạo thành một bức tranh mĩ nhân khiến người ham muốn làm Đinh Hạo đang
xem cảm thấy kích thích.

Lần đầu tiên thân thể Đinh Hạo không thể ngăn lại những xúc động nam tính đang
dâng trào.

Bất quá tu vi của nữ tử này Đinh Hạo nhìn không thấu, liền hiểu cảnh giới của
nàng ở trên mình. Thấy bản thân không thể khống chế hơi thở càng lúc càng dồn
dập, trong lòng hắn thầm kêu bất hảo.

Vừa lúc hắn muốn rời đi thì nữ tử này lại phát hiện Đinh Hạo rình xem liền kêu
lên tức giận:

- Tiểu tặc, muốn chết!

Một thanh phi kiếm dài hai xích đã hướng Đinh Hạo đánh tới. Mặc dù đang tức
giận nhưng thanh âm của nàng vẫn rất êm tai!

Đinh Hạo vừa muốn xuất ra Nghịch Thiên Ma Kiếm thì đã bị thanh kiếm kia đuổi
đến. Mới nhìn chất kiếm đã biết ngoại trừ Nghịch Thiên Ma Kiếm ra đây là phi
kiếm tốt nhất bản thân hắn từng nhìn thấy!

Lúc này muốn chạy trốn đã không còn kịp, trên tay trái của Đinh Hạo bỗng xuất
hiện một khối hắc phù nghênh đón phi kiếm. Phù này là pháp khí tối cường phòng
ngự do Đinh Hạo sở luyện. Hắc phù vừa xuất đã hoá thành một thuẫn bài cao hai
trượng chắn phía trước người Đinh Hạo.

Chợt phi kiếm xạ ra hồng quang mãnh liệt làm cả mặt hồ xuất hiện hào quang vạn
trượng, hắc thuẫn trực tiếp bị nó xuyên phá. Chỉ là tốc độ của phi kiếm đã
giảm nhưng vẫn như cũ hướng Đinh Hạo đâm tới. Như đã sớm đoán được tình huống,
giờ khắc Nghịch Thiên Ma Kiếm đã cầm trong tay Đinh Hạo.

Đinh Hạo vận khởi chân khí toàn thân vào Nghịch Thiên Ma Kiếm để chống lại phi
kiếm đang đến. Vừa mới tiếp xúc bỗng nhận hắn thấy một cỗ lực lượng bài sơn
đảo hải theo Nghịch Thiên Ma Kiếm truyền đến, cỗ lực lượng này tựa hồ dẫn khởi
làm ngọn lửa thiêu đốt, Đinh Hạo khó khăn chống đỡ nhưng bị phi kiếm này đánh
bay ba mươi mét mới hạ được xuống.

Toàn thân như bị hoả thiêu thành hôi đầu tang kiểm (đầu bù xù, mặt trắng toát
ko còn giọt máu), bất quá lúc này Đinh Hạo lại rất may mắn, nếu không có
Nghịch Thiên Ma Kiếm là cực hàn chi khí cản bớt luồng sóng. Thân thể Đinh Hạo
tuy vô cùng cường tráng nếu cơ thể không sớm làm quen với hoả nhiệt chân
nguyên thì Đinh Hạo lần này đã hoàn toàn ngũ thần tan tác, bất quá cho dù như
thế, Đinh Hạo đã bị nội thương không nhẹ.

Đinh Hạo biết mình quyết không phải đối thủ nữ nhân này, khí tức của nữ nhân
này so với Trần Lĩnh còn cường đại hơn nhiều. Hắn vẫn nằm ở trong nước mà
không có dũng khí nhúc nhích. Đinh Họa giả chết để hi vọng nàng có thể buông
tha cho mình.

Một lát sau một cỗ hương phong ập đến, Đinh Hạo biết nàng đã đến, nghe một
tiếng hừ lạnh:

- Ngươi chết thì có thể đền bù việc lén nhìn ngọc thể bổn cô nương sao, chết
rồi cũng phải đem con mắt ngươi moi ra!

Nàng vừa dứt lời thì Đinh Hạo đã ra tay trước, thân thể hắn vốn đang trôi
trong nước thì đột nhiên trầm xuống, dựa vào tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm
theo đáy nước mà nhắm vào nữ tử đó một kiếm phách tới, nữ nhân đó vốn vẫn nắm
quyền chủ động nhưng khuôn mặt rốt cuộc lần đầu cuất hiện vẻ hoảng hốt.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #14