Người đăng: MrTiep
Trong cái hộp để chính là một thanh Tiểu kiếm tinh sảo lớn bằng hai ngón tay,
hình dáng Tiểu kiếm rất kỳ lạ, tuy chỉ lớn bằng hai ngón tay nhưng toàn thân
được làm bằng Thiên ngoại vẫn thạch( thiên thạch), trên chuôi kiếm đính ba
viên Bảo thạch hồng vàng xanh không biết lên, phát ra quang mang chói mắt,
trên thân kiếm có khắc hai chữ “ Thiên Thương”.
Mặc dù Đinh Hạo không biết thanh Tiểu kiếm “Thiên Thương” rốt cuộc có phẩm
chất như thế nào, nhưng nhìn Vẫn thạch cùng với ba viên Bảo thạch là biết kiếm
này khẳng định không phải vật bình thường. Hơn nữa vừa nhìn thấy hai chữ
“Thiên Thương”, Đinh Hạo cảm thấy hai chữ này như có một lực hấp dẫn, không
ngừng thu hút ánh mắt hắn, như thế nào cũng không thể dời ra được, giống như
bên trong kiếm ẩn chứa tính mạng đang không ngừng kêu gọi hắn.
Mắt thấy Đinh Hạo ngây ngốc nhìn vào cái hộp nhỏ trong tay, Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên có chút không hiểu, không giải thích được cái hộp nhỏ nhìn
như không ra gì có thể làm cho hắn mê mẩn như thế.
Lai lịch của cái hộp này hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết rằng sau khi hắn
nắm giữ Tàng Bảo Các thì đã từng thấy nó ở trong này. Sau này, mặc dù hắn từng
lựa chọn vật phẩm cho Phùng Tinh Nhiên ở trong này, cũng đã nhìn qua chuôi
Tiểu kiếm này, nhưng không có để trong lòng. Giờ không rõ tên tiểu tử Đinh Hạo
sao lại để ý tới thanh Tiểu kiếm này. Nghĩ tới đây, không khỏi tiến về phía
trước vài bước, nhìn vào chiếc hộp trên tay của Đinh Hạo.
Nhìn một lát, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không phát hiện ra Tiểu
kiếm có chỗ nào thần kỳ, chỉ có một điểm duy nhất đó là Tiểu kiếm được tạo
thành từ tài liệu tương đối trân quý mà thôi, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
Nhưng thấy biểu hiện của Đinh Hạo như thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên
không tài nào hiểu nổi.
Cứ như vậy, Đinh Hạo nhìn chằm chằm vào Tiểu kiếm trong hộp với ánh mắt si mê,
hoàn toàn quên hết mọi chuyện xung quanh, ngay cả Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ ở bên cạnh cũng không để ý thấy.
Một lúc lâu sau, thấy Đinh Hạo vẫn không nhúc nhích, Phùng Ngạo Thiên hơi mất
kiên nhẫn, quát một tiếng tai hắn:
Đã nhìn kỹ chưa?
Vừa nghe thấy hắn quát, Đinh Hạo run lên, qua một hồi ánh mắt mới khôi phục
lại tỉnh táo, vừa nhìn Tiểu kiếm trong tay, vừa nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc
của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia
sáng kỳ dị, một lát sau mới nói:
Xem kỹ rồi, ta lấy thanh Tiểu kiếm “Thiên Thương” này.
Vừa nói Đinh Hạo từ trong Trữ vật giới chỉ lấy ra một sợi dây, buộc cây Tiểu
kiếm “Thiên Thương” lại, rồi đeo lên cổ. Một cảm giác mát lạnh từ Tiểu kiếm
theo chỗ tiếp xúc với da truyền khắp toàn thân, trong lòng vừa động, vẻ mặt
Đinh Hạo hơi đổi một chút, nhưng lúc này đang ở trước mặt Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên, nên cũng không nói gì.
Nhìn hai bên một chút. Đinh Hạo đột nhiên nhớ tới mình còn một vật chưa lấy,
thương lượng với Phùng Ngạo Thiên là lấy ba kiện bảo vật, bây giờ mới lấy được
hai kiện nên vẫn còn một kiện nữa, vì vậy Đinh Hạo chỉ sửng sốt một lát, rồi
lại bắt đầu tìm kiếm quanh Tàng Bảo Các của Luyện Ngục Ma Tông.
Thấy Đinh Hạo đã khôi phục lại bình thường, Phùng Ngạo Thiên mới yên tâm. Mặc
dù vừa rồi Đinh Hạo có vẻ đôi chút khác lạ, nhưng cho tới nay Đinh Hạo vẫn
luôn luôn thần bí, nếu không hắn như thế nào trong thời gian ngắn ngủi đã đạt
đến Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn thu phục được đám người Huyết Ma Liệt Sơn cùng
Độc Ma Vương Diệc Hàn. Phùng Ngạo Thiên sớm biết Đinh Hạo tuyệt không tầm
thường, bây giờ lại nhìn thấy vẻ quái dị của hắn, Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên mặc dù có không giải thích được, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Một lúc sau, Đinh Hạo mở hai tay, bất đắc dĩ nói:
Phùng lão, bảo vật trong Tàng Bảo Các của các ngươi ta đều đã xem qua, nhưng
không tìm được vật cần thiết, các ngươi còn có Tàng Bảo Các nào khác không?
Thấy Đinh Hạo nói như thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lắc đầu cười
khổ nói:
Tên tiểu tử nhà ngươi thật tham lam, đây đã là tất cả tích lũy mấy ngàn năm
của Luyện Ngục Ma Tông ta. Mỗi vật bên trong nếu lấy ra bên ngoài đều có thể
khiến cho đa số tu sĩ bình thường tranh cướp, nếu ngươi tìm không được vật
phẩm thích hợp thì vật trao đổi thứ ba coi như xong.
Phùng Ngạo Thiên vừa nói thế, Đinh Hạo khó xử cười một tiếng, nhưng ngay lập
tức đã mở miệng nói:
Cái này sao có thể được, có tiện nghi không chiếm không phải phong cách của
ta, như vậy đi ta lấy năm loại tài liệu Tu chân đổi lấy vật phẩm thứ ba, có
được không?
Trầm ngâm một lát, Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói:
Có thể!
Thấy Phùng Ngạo Thiên đã đồng ý, Đinh Hạo không hề cố kỵ, thu hết mấy dạng tài
liệu Tu chân mà mình ngay coi trọng vào trong Trữ vật giới chỉ.
Một lát sau, Đinh Hạo lấy hết toàn bộ vật phẩm trao đổi, liền vung tay lên,
bạch quang vừa hiện, trong tay Đinh Hạo đã xuất hiện Tiên Giới Kiếm Quyết.
Dâng lên cho Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo dặn dò nói:
Phùng lão nhớ rằng chỉ có thể tìm hiểu trong thời gian ba tháng. Nếu qua
khoảng thời gian này ta cần phải thu giá tiền khác!
Tức cười một tiếng, Phùng Ngạo Thiên cười dài nói:
Biết rồi!
Vừa dứt câu, ba thức Tiên Giới Kiếm Quyết đã biết mất không thấy đâu.
Một lúc lâu sau.
Đinh Hạo đi ra khỏi phòng ốc, quay đầu lại nhìn, vẫn là phòng ốc bình thường
giống như lúc đầu mới thấy, nhưng bên trong vô cùng quái dị, Luyện Ngục Ma
Tông không hổ là Luyện Ngục Ma Tông, thật có phong cách của một Đại phái cùng
thực lực cường đại.
Ngẩng đầu nhìn, thấy Phùng Tinh Nhiên vẫn đang chờ đợi mình, Đinh Hạo vừa bước
ra khỏi phòng, Phùng Tinh Nhiên liền thấy ngay, vui vẻ bước nhanh đến đón, dịu
dàng nói:
Nói hết mọi chuyện rồi chứ, ổn không?
Gật đầu, Đinh Hạo trầm giọng nói:
Tốt lắm, mọi thứ đều tốt, cả chuyện ta và ngươi cũng đã nói luôn rồi.
Mặt đỏ lên, Phùng Tinh Nhiên, hai mắt ướt át mỹ lệ nhìn Đinh Hạo, một lúc sau,
Phùng Tinh Nhiên mới cúi đầu nhẹ giọng nói:
Ngươi đã nói gì, cha của ta rốt cục có ý gì?
Thấy Phùng Tinh Nhiên có biểu hiện như thế, Đinh Hạo khẽ cười một tiếng,
nghiêm mặt nói:
Ta đã thừa nhận quan hệ của ta và ngươi với Phùng lão, mà cha ngươi chỉ bảo ta
chăm sóc cho ngươi thật tốt, ngoài ra không còn lời nào khác.
Cười duyên một tiếng, Phùng Tinh Nhiên chui vào trong lòng Đinh Hạo, dịu dàng
nói:
Coi như ngươi thức thời, đã như vậy chúng ta…
Tạm thời cứ là như thế, chuyện này sau này sẽ nói sau. Bây giờ còn phải vượt
qua khó khăn trước mắt đã!
Đinh Hạo vừa nghe nàng nói thế, cảm thấy đau đầu vội vàng nói thêm.
Gật đầu, Phùng Tinh Nhiên nói:
Biết rồi, ta nghe lời ngươi là được chứ gì!
Ừ, trước hết ta về Vô Cực Ma Tông cái đã, ngày mai tông ta sẽ tới Luyện Ngục
Ma Tông của các ngươi, ngươi cần phải sắp xếp một vị trí thật tốt đó!
Nói nhảm, hiện tại với địa vị Vô Cực Ma Tông của ngươi ở Đoạn Hồn sơn đã rất
cao, ai còn dám xem thường, nhất định sẽ sắp xếp cho các ngươi vị trí tốt nhất
rồi, hơn nữa thực lực đại biểu tất cả!
Phùng Tinh Nhiên mở miệng nói.
Cười hắc hắc, Đinh Hạo nói:
Như thế là tốt nhất, ta về tông trước đây, ngày mai gặp lại!
Một khắc sau, Đinh Hạo đã trở lại Vô Cực Ma Tông.
Bên trong phòng Đinh Hạo, Đinh Hạo, Huyết Ma Liệt Sơn cùng Độc Ma Vương Diệc
Hàn tập trung lại ở đây
Liệt lão đã truyền tin xuống chưa, Bổn Tông đến lúc nào có thể chuyển vào
Luyện Ngục Ma Tông?
Đinh Hạo thấy hai người đã ngồi xuống, liền mở miệng hỏi.
Gật đầu. Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Đã thông qua Trưởng lão đoàn truyền tin tức xuống, tất cả mọi người trong tông
đều đang chuẩn bị. Sáng sớm mai là có thể lên đường lên Luyện Ngục Ma Tông.
Vừa rồi ở Luyện Ngục Ma Tông, ngươi không gặp cái gì nguy hiểm chứ?
Ha ha cười một tiếng, Đinh Hạo nói:
Dĩ nhiên không có, chẳng những không gặp phải nguy hiểm, còn thành công làm
một số giao dịch!
Ồ, giao dịch gì, nói nghe chút coi!
Độc Ma Vương Diệc Hàn mở miệng hỏi.
Nghe hắn hỏi, Đinh Hạo kể lại mọi chuyện một lần, vừa nghe Đinh Hạo nói xong,
Huyết Ma Liệt Sơn gật đầu nói:
Như vậy xem ra, ngươi không bị thiệt. Cũng may người đó là người Tu ma, nếu
hắn là người Tu đạo vậy Tiên Giới Kiếm Quyết có thể phát huy tác dụng rất lớn,
còn Tu ma cũng chỉ có thể dẫn dắt hắn một chút mà thôi.
Dừng một chút, Huyết Ma Liệt Sơn đổi giọng, trầm giọng nói:
Vậy mai đã chắc chắn kẻ đánh lén ngươi lúc trước chính là Tông Chủ Âm Cơ của
Âm Dương Hòa Hợp Tông, có cần Lão phu nhân cơ hội này tiêu diệt, chứ chờ mọi
người đều đến Luyện Ngục Ma Tông, ra tay không tiện cho lắm.
Hắn vừa nói thế, Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng lạnh lùng nói:
Không sai, bây giờ nếu không tiêu diệt nàng ta, chờ đến khi tới Luyện Ngục Ma
Tông mới ra tay ta sợ sẽ muộn mất. Hơn nữa Luyện Ngục Ma Tông lại có nhiều cao
thủ, nếu ra tay ở đây chỉ sợ bị người phát hiện.
Cẩn thận suy nghĩ, Đinh Hạo trầm giọng nói:
Chuyện này để sau hãy nói, Phùng Ngạo Thiên lúc trước đã nói có thù riêng gì
thì mấy ngày nay tạm thời buông xuống. Mặc dù hắn không nói rõ tên tuổi, nhưng
rõ ràng đang nhắm vào Vô Cực Ma Tông chúng ta. Giờ phút này còn muốn dựa vào
Luyện Ngục Ma Tông để làm bia đỡ đạn cho mình, thì không nên để cho hắn hiểu
lầm, chờ chuyện này qua đi, tiêu diệt Âm Cơ cũng không muộn, hai vị nghĩ như
thế nào.
Thấy Đinh Hạo nói như thế, hai người gật đầu nói:
Như vậy cũng tốt, chính là tu vi Phân Thần kỳ, nếu Lão phu lại đột nhiên đánh
lén, đem việc này thần không biết quỷ không hay, cam đoan không ai có thể bắt
bẻ, coi như bọn họ biết Lão phu làm thì cũng là vô phương, với lại hiện tại
không ai nguyện ý vì một chuyện như thế mà xung đột với chúng ta Vô Cực Ma
Tông.
Nghe hắn nói thế, Độc Ma Vương Diệc Hàn cười một tiếng, nói:
Liệt huynh cũng không tranh với ta chuyện này, ta vừa mới gia nhập Vô Cực Ma
Tông, cũng nên làm một chuyện gì đó, tính mạng của Âm Cơ để cho ta giải quyết.
Ha ha cười dài một tiếng, Huyết Ma Liệt Sơn nói:
Nếu Độc Ma có hứng thú, vậy Liệt mỗ cũng không đoạt danh tiếng của ngươi, có
ngươi ra tay Âm Cơ chắc chắn sẽ chết.
Nghe hai người nói như vậy, Đinh Hạo biết bọn họ đã thực sự coi Vô Cực Ma Tông
là Tông phái của chính mình, cũng vì như vậy mới không cho phép bất cứ kẻ nào
xâm phạm uy danh Vô Cực Ma Tông.
Vô Cực Ma Tông có bọn họ gia nhập, còn lo gì đại sự không thành!