Tàng Bảo Chi Địa.


Người đăng: MrTiep

Nghe hắn nói những lời đó, Phùng Ngạo Thiên cảm thấy cực kỳ buồn cười, hắn
liền lắc đầu nói:

“Quả nhiên là một Tiểu tử có bản lĩnh, dám từ tay Lão phu đoạt đi vật quý giá
nhất của, bây giờ lại muốn cùng tra trao đổi, ha ha nhưng cá tính của ngươi
khiến Lão phu rất thích!”

Thấy Phùng Ngạo Thiên không hề cố kỵ nói ra những lời đó, Đinh Hạo cũng không
tỏ ra khó xử, cười hắc hắc nói: “Chuyện này thì khác, nếu Phùng lão muốn vật
trong tay Tiểu tử, thì ta sẽ không nói hai lời, lập tức dâng lên cho Phùng
lão. Nhưng lúc này Phùng lão cũng chỉ là trao đổi thay người khác mà thôi. Dù
sao vật phẩm trao đổi cũng là của Luyện Ngục Ma Tông, chứ không phải của Lão,
cho nên cũng không cần nói nhiều nữa!”

Cười dài một tiếng, Phùng Ngạo Thiên nói:

“Khá lắm,miệng lưỡi Tiểu tử nhà ngươi rất lợi hại, tuy nhiên Lão phu càng có
thích ngươi hơn. Không sai, thế gian này vốn không có đồ ăn miễn phí, dù là là
vật gì cũng đều cần có sự trao đổi mới có thể có, dĩ nhiên cũng không nên
chiếm tiện nghi của ngươi khác, dù sao đây cũng là nguyên tắc không bao giờ
sai!”

Nghe hắn nói thế, Đinh Hạo âm thầm cảm thán, càng là tuyệt đỉnh cao thủ thì
phong độ lại càng bất phàm, Huyết Ma Liệt Sơn hay Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên, mặc dù trong Ma Đạo là những kẻ cùng hưng cực ác, nhưng nói về khí
độ thật khiến người khác vô cùng bội phục, sợ rằng đó cũng là một nguyên tắc
của những cao thủ.

Thấy Phùng Ngạo Thiên đã nhận lời mình, Đinh Hạo cũng không che dấu nữa, quỷ
dị cười một tiếng:

“Cái đó cũng không phải là vật của mình ta, hơn nữa Tiểu tử cùng Tinh Nhiên
lại có quan hệ rất tốt, Phùng lão hẳn là…..”

Cười lên một tiếng, Phùng Ngạo Thiên liền nhìn Đinh Hạo:

“Vậy nên như thế nào?”

“Có phải là tính cả công lẫn tư, để ta thêm chút chỗ tốt được không.

Lời này vừa nói ra, Phùng Ngạo Thiên giống như tức giận nói:

“Giỏi cho ngươi Đinh Hạo Tiểu tử, Lão phu thân trao đổi với ngươi đã là tiện
nghi cho ngươi lắm rồi. Ngươi lại còn muốn dựa vào quan hệ với Tinh Nhiên để
đòi hỏi ta, trước kia sao ta không phát hiện ra tố chất gian thương của ngươi,
để ngươi ở tại Vô Cực Ma Tông thật là ủy khuất cho ngươi, xem ra chỉ có Tụ Bảo
Tông mới là nơi thích hợp nhất cho ngươi!”

Cười khó xử một tiếng, Đinh Hạo biết Phùng Ngạo Thiên không phải thực sự tức
giận, mà chỉ mượn cơ hội giễu cợt mình thôi, dừng lại một chút hắn liền nói:

“Phùng lão vẫn chưa nói giao dịch như thế nào, Đạo Môn tam tông sắp đến nơi,
Phùng lão có rất nhiều chuyện phải giải quyết, nên tiến hành cuộc giao dịch
này nhanh một chú đi.

Quả nhiên, khi Đinh Hạo vừa nói xong, Phùng Ngạo Thiên nghiêm mặt lại, trầm
giọng nói:

“Vị tiền bối kia của Bổn Tông có ý là để ngươi vào Tàng Bảo Các của Luyện Ngục
Ma Tông tùy ý lấy ra ba vật phẩm, mà ba thức Tiên Giới Kiếm Quyết phải giao
cho hắn nghiên cứu ba tháng, ngươi thấy cuộc giao dịch này như thế nào?”

Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, Dương Lăng trong lòng vừa động, dù nói như thế
nào thì lần mua bán này mình cũng không thua thiệt. Hơn nữa thực ra mình cũng
không có quyền lựa chọn, ở Đoạn Hồn sơn này dù sao cũng vẫn có đôi chút cố kỵ.
Còn nếu đã được lợi như thế này, Đinh Hạo dĩ nhiên là không dại gì mà từ chối.

Chỉ thấy Đinh Hạo cười nhạt, giả vờ nói:

“Nếu Phùng lão đã nói thế, Tiểu tử dĩ nhiên không dám từ chối. Coi như là ta
chịu thiệt một chút vậy, cũng vì Tinh Nhiên là con gái của Lão mà!”

“Đừng làm trò nữa, đã chiếm tiện nghi lại còn giả bộ. Nếu không phải ngươi có
quan hệ với Tinh Nhiên. thì ta nhiều nhất cũng chỉ xuất ra một vật phẩm để
trao đổi, mặc dù Kiếm quyết rất quý giá, nhưng đó cũng là vật của Tiên giới,
nên không có bao nhiêu tác dụng đối với vị Tiền bối kia của Bổn Tông!”

Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo đang giả vờ, không nhọn được mà mở miệng mắng
to.

Thấy Phùng Ngạo Thiên nói thế Đinh Hạo cũng hề chần chờ nữa, khẽ hỏi:

“Không nói chuyện này nữa, vậy Tàng Bảo Các ở đâu!”

Lắc lắc đầu, Phùng Ngạo Thiên nói:

“Tiểu tử, ngươi nóng ruột lắm rồi ư”

Vừa dứt câu, Phùng Ngạo Thiên liền huy động hai tay, từng làn sương mù phát ra
trong tay hắn, cảnh vật chung quanh lại sự thay đổi, chỉ thấy trong Không gian
đột nhiên hiện ra một thông đạo đen nhánh, chỉ vào thông đạo trước mặt, Phùng
Ngạo Thiên gật đầu với Đinh Hạo:

“Đi vào đi!”

Thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa, Đinh Hạo thất thần trong giây
lát, tuy nhiên chỉ trong nháy mắt hắn đã khôi phục lại, sau đó ánh mắt hắn lóe
lên, nhìn chằm chằm vào thông đạo đen nhánh vừa xuất hiện.

Nhìn Phùng Ngạo Thiên đang thúc dục mình, Đinh Hạo trầm giọng nói:

“Vật hoán tinh di Càn Khôn luân chuyển trận” không ngờ rằng Luyện Ngục Ma Tông
lại có thể bố trí thành công được Trận pháp này, thật sự ngoài ý muốn!”

Vừa dứt câu, hắn đã từ từ đi về phía Phùng Ngạo Thiên.

Đinh Hạo vừa nói xong, Phùng Ngạo Thiên không khỏi cảm thấy kinh hãi, vô cùng
kinh ngạc nhìn Đinh Hạo đang từ từ đi tới, chờ đến lúc Đinh Hạo đi đến trước
mặt mình, mới ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi làm sao biết Trận pháp này, nó đã thất truyền gần năm ngàn năm, Bổn
Tông cũng là nhờ cơ duyên mới biết được cách bố trí. Lão phu vốn nghĩ cả Tu
chân Giới cũng không ai có thể nhìn ra trận này, không ngờ ngươi lại biết!”

Nở một nụ cười đầy ẩn ý, Đinh Hạo cũng không có trả lời, mà chỉ dục Phùng Ngạo
Thiên dẫn đường.

Tư liệu về “Vật hoán tinh di kiền khôn luân chuyển trận” này đương nhiên cũng
cũng được ghi lại trong Vô Cực Ma Công. Trận pháp này cũng không có tác dụng
công kích nhưng lại có một điểm vô cùng kỳ dị chính là trong trận có thể bố
trí ra một loại không gian hư ảo, hơn nữa không gian trong trận có thể thay
đổi theo ý của người bày trận, vô cùng kỳ lạ!

Thấy Đinh Hạo nói ra tên Trận pháp rồi sau đó không có nói gì thêm, khiến
Phùng Ngạo Thiên rất tò mò, nhưng dù sao đây cũng là bí mật của người khác.
Cho dù quan hệ giữa mình và Đinh Hạo cũng không tệ, nhưng cũng không tiện hỏi
nhiều. Dừng một chút, Phùng Ngạo Thiên liền dẫn Đinh Hạo đi vào trong thông
đạo, chỉ thi thoảng nhìn Đinh Hạo với ánh mắt kỳ quái.

Đinh Hạo đi theo Phụng Ngạo Thiên đi vào bên trong thông đạo, vừa đi vừa nhìn
bốn phía. Mặc dù Trận pháp này cũng được ghi trong Vô Cực Ma Công, nhưng đây
là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó trong thực tế, hơn nữa loại Trận pháp này
cũng vô cùng kỳ lạ khiến cho Đinh Hạo cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, hai
mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào khắp ngõ ngách của Trận pháp.

Một lát sau, phía trước thông đạo đột nhiên có ánh sáng, Đinh Hạo biết mình
cùng Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên rốt cục cũng đi tới nơi, chỉ thấy
trước mắt hắn xuất hiện một gian trúc phòng cực kỳ bình thường.

Vừa đi theo Phùng Ngạo Thiên tiến vào trong phòng, Đinh Hạo lập tức nhìn
quanh, đập vào mắt hắn là la liệt các hộp lớn nhỏ, các loại tài liệu Tu chân
có thể thấy ở khắp nơi. Tất cả đều là tài liệu mà người Tu chân bình thường
đều mong muốn có được, ngoài Tu chân tài liệu ra thì vẫn còn những dược tài Tu
chân, ngay cả những thứ quý giá như Trữ vật giới chỉ cũng có tới hơn mười
chiếc, mà những đồ ở đây giống như thuộc loại rẻ tiền nhất.

Mà trên vách tường cũng treo các loại Pháp khí Tu chân rất cường đại, Trung
phẩm Phi kiếm cũng hơn trăm cây, mà thượng phẩm cũng có hơn mười kiện. Những
kiện phòng ngự Bảo giáp tuy không có nhiều, nhưng cũng có thể làm cho bất cứ
ai nhìn thấy đều đỏ mắt, tim đập loạn lên.

Âm thầm đánh giá một vòng, Đinh Hạo rốt cục đã có một nhận thức hoàn toàn mới
đối với thực lực của Đạo Ma lục tông. Bọn họ không hổ là Đại môn phái tồn tại
ngàn năm không đổ, chỉ nhìn vào sự phong phú của Tàng Bảo Các này đã vượt xa
sự tưởng tượng của người Tu chân bình thường.

Nhìn thấy Đinh Hạo nhìn ngó xung quanh với ánh mắt tham lam, hết sờ lại đụng
vào đủ mọi thứ, Phùng Ngạo Thiên kiêu ngạo nói::

“ Tiểu tử, ngươi chỉ có thể lấy ba vật phẩm mà thôi, đừng nên có chủ ý xấu xa,
Lão phu vẫn đang đứng bên cạnh nhìn ngươi đó!”

Cười lên một tiếng khó xử, Đinh Hạo để bốn năm vật phẩm trong tay xuống, nhìn
đống pháp bảo trong phòng, mắt hắn lóe lên vẻ tham lam, không biết đang suy
nghĩ cái gì.

Không biết qua bao lâu, Đinh Hạo rốt cục cùng nhìn xong toàn bộ vật phẩm đặt
trên các giá, bắt đầu mở từng cái hộp ra. Đinh Hạo phát hiện ra rằng, chỉ cần
mình cầm lấy một cái hộp, Phùng Ngạo Thiên liền lộ ra chút đau xót. Hơn nữa
Đinh Hạo vốn cũng đã nhìn ra bên trong những chiếc hộp đó chắc chắn là có bảo
vật, mặc dù hắn không biết công dụng thực sự của các Pháp bảo, nhưng hắn vẫn
đưa tay ra mở từng chiếc hộp một.

Chẳng biết đã mở bao nhiêu hộp, đột nhiên một bộ Bảo giáp màu lam xuất hiện
tại trước mặt Đinh Hạo, Đinh Hạo kinh ngạc nhìn Bảo giáp một lúc, liền không
do dự thu Bảo giáp vào trong Trữ vật giới chỉ của mình.

Mặc dù Đinh Hạo cũng không biết tác dụng thực sự của Bảo giáp này như thế nào,
nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt ngoài của Bảo giáp được bao phủ bằng Thần huyết
ngọc cùng với Hắc hồn thạch, Đinh Hạo liền xác định được chắc chắn nó không
phải vật phàm. Nhìn thấy Đinh Hạo thu Bảo giáp vào trong Trữ vật giới chỉ vẻ
mặt vốn đang bình tĩnh của Phùng Ngạo Thiên bình hơi đổi, giống như không ngờ
Đinh Hạo có con mắt tinh tường đến thế.

Nhìn Bảo giáp mới phát hiện được, Đinh Hạo lại càng thêm hưng phấn không nói
nên lời, bên trong tòa nhà này tất cả đều là bảo vật, nhưng bảo vật có giá trị
lại phù hợp với mình rốt cuộc đang ở đâu, có lẽ Đinh Hạo cũng phải tự mình đi
tìm, mà Phùng Ngạo Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Đinh Hạo xem hết vật này tới
vật khác, Pháp bảo trong phòng bị hắn xem xong liền để lung tung lộn xộn,
giống như đây không phải nơi để kỳ trân dị bảo của Tu chân Giới, mà như một
bãi rác vậy.

Nhưng cho dù Đinh Hạo tìm kiếm thế nào nhưng ngoài Úy Lam Bảo giáp mà hắn vừa
tìm được cũng không thể tìm thêm được thứ vừa mắt hắn. Mặc dù tất cả đều là kỳ
trân dị bảo nhưng Đinh Hạo có cảm giác không thể cầm được thứ nào, như thế nào
mới chọn được vật quý giá nhất lại phù hợp nhất với mình trong đám vật phẩm
này, đúng là có đôi chút khó khăn.

Ngay khi Đinh Hạo đang phân vân, đột nhiên phát hiện ra trong góc có một chiếc
hộp nhỏ bằng bàn tay. Nhìn chiếc hộp đó rất đơn giản, hơn nữa lại quá nhỏ, nên
vừa rồi Đinh Hạo không nhìn ra, nhưng nếu bây giờ đã thấy nó, Đinh Hạo dĩ
nhiên sẽ không bỏ qua.

Vừa mới mở chiếc hộp ra, Đinh Hạo đột nhiên ngây dại ra, giống như ma nhập
nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trên tay.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #137