Người đăng: MrTiep
Một lúc sau, Phùng Tinh Nhiên kéo Đinh Hạo tới chỗ một cánh cửa mộc mạc, đơn
sơ và dừng lại, chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Cha ta chờ ngươi ở bên
trong, ngươi vào một mình đi!”
Phùng Tinh Nhiên nói thế xong, lè lưỡi ra hiệu Đinh Hạo đi vào một mình.
Nhìn bộ dạng lúc này của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo dở khóc dớ cười, lắc đầu,
một mình đi vào trong. Trong Luyện Ngục Ma Tông ai cũng có thể hại mình nhưng
Phùng Tinh Nhiên tuyệt đối sẽ không làm điều gì gây bất lợi cho mình. Vì vậy,
Phùng Tinh Nhiên vừa nói xong, Đinh Hạo không hề do dự cất bước đi tới.
Đi tới trước cửa, Đinh Hạo dừng lại, nói: “Vô Cực Ma Tông tam đại đệ tử Đinh
Hạo cầu kiến Phùng Tông Chủ”
“Vào đi!” – Tiếng Phùng Ngạo Thiên vọng ra. Âm thanh vừa dứt thì cửa trúc
trước mặt cũng tự động mở ra.
Đinh Hạo vừa mới vào trong phòng, cửa trúc sau lưng hắn cũng tự động đóng lại.
Ngay cả Phùng Tinh Nhiên cũng không được phép đi vào. Khi cửa trúc vừa đóng
lại, cảnh vật trước mắt Đinh Hạo cũng biến đổi. Không gian bình thường vốn có
của một căn phòng đột nhiên biến mất, hắn phát hiện ra mình dường như là xuất
hiện tại một không gian xa lạ, nhìn xung quanh chỉ thấy mờ mịt một màu trắng
mang mang, ngoài Phùng Ngạo Thiên ngồi đó ra thì không còn gì cả.
Thấy biến hóa như vậy, Đinh Hạo biết mình căn bản không nhúc nhích qua, các
cảnh tượng xuất hiện trước mắt nhất định là do trận pháp mang lại. Mặc dù Đinh
Hạo không phải là đại hành gia về trận pháp nhưng trong Vô Cực Ma Công có ghi
lại rất nhiều Thượng cổ kỳ trận vốn đã bị thất truyền từ lâu, nên cơ sở của
hắn cao hơn người khác rất nhiều.
Để tâm quan sát trận một lúc, hắn lập tức đoán được trận này mặc dù mình nhìn
không ra nhưng cũng biết là không phải sát trận, xem qua chỉ là một loại ảo
trận cao cấp mà thôi. Hơn nữa, trong lòng hắn cũng tin chắc Phùng Ngạo Thiên
tuyệt đối sẽ không ra tay với mình, vì vậy Đinh Hạo lập tức không hề lo lắng,
chỉ nghi hoặc nhìn Phùng Ngạo Thiên, không biết rốt cuộc hắn có ý gì.
Thấy Đinh Hạo nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc, Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên, vốn đang ngồi giữa hư không, gật đầu nói: “Lần này Lão phu bảo
Tinh Nhiên tìm ngươi thực ra là có việc muốn nói với ngươi, tuyệt đối không có
ác ý gì, điểm này chắc ngươi cũng rõ, nếu không nhất định ngươi sẽ không một
mình đến đây!”
Nghe hắn nói vậy, Đinh Hạo im lặng, không nói nhưng cũng gật đầu đồng ý với
lời hắn nói.
Phùng Ngạo Thiên thấy Đinh Hạo gật đầu liền nói: “Tiểu tử ngươi chuyến này đi
Tam Châu Nhất Đảo cũng đã vang danh lắm đó! Hiện nay, ở Tam Châu Nhất Đảo
người được nhắc đến nhiều nhất là ngươi đó, làm Luyện Ngục Ma Tông chúng ta
cũng bị liên lụy. Bọn họ còn tưởng rằng ngươi là do Luyện Ngục Ma Tông cố ý
phái đi làm loạn!”
Vừa nghe xong, trên nét mặt Đinh Hạo lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Tam Châu Nhất
Đảo và Đoạn Hồn sơn cách xa nhau hơn mười vạn dặm, việc này vừa mới xảy ra
chưa lâu, sao Phùng lão lại biết nhanh như vậy? Thật là làm tiểu tử sao giải
thích được!”
Đinh Hạo vừa mới gọi Phùng Ngạo Thiên là Phùng lão mà không gọi là Phùng Tông
Chủ, mặc dù sự khác biệt không lớn, nhưng cũng làm Phùng Ngạo Thiên hơi sửng
sốt. Một lát sau, lão lộ ra vẻ mặt vui mừng, cười nói: “ Có phải ngươi đã chấp
nhận Tinh Nhiên, nếu không tuyệt đối sẽ không đổi cách xưng hô như thế!”
Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên gác chính sự sang một bên, hỏi việc khác, hơn nữa
nhìn dáng vẻ rất vừa lòng, Đinh Hạo mặc dù da mặt rất dày nhưng lúc này cũng
khỏi đỏ bừng mặt, khẽ gật đầu thừa nhận.
Vừa thấy Đinh Hạo thừa nhận, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ha ha cười
lớn, rất là đắc ý.
Thấy biểu hiện như thế của Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo càng cảm thấy khó xử
hơn, một lát sau, chờ Phùng Ngạo Thiên cười xong mới mở miệng nói: “Phùng lão
làm sao biết được chuyện của ta tại Tam Châu Nhất Đảo?”
Phùng Ngạo Thiên lắc đầu, cười hắc hắc nói: “ Chuyện đó để sau, Lão phu nói
chuyện riêng với ngươi trước đã, rốt cuộc ngươi tính xử lý quan hệ sau này với
Tinh Nhiên thế nào, ngươi nói nghe một chút, Lão phu cũng được an tâm trong
lòng"
Hắn vừa nói ra điều này, Đinh Hạo càng không biết nên đối mặt như thế nào, vốn
là mình cùng Phùng Ngạo Thiên chỉ là quan hệ hợp tác, bây giờ vì Phùng Tinh
Nhiên, lại trở thành một kiểu quan hệ khác, như thế thì từ nay mình nói chuyện
với lão lại có điều cố kỵ.
Một lát sau, Đinh Hạo mới trầm giọng nói: “Tạm thời tiểu tử chưa nghĩ nhiều,
đến đâu hay đến đó, tình thế bây giờ của Vô Cực Ma Tông chúng ta Phùng lão
cũng biết, chờ vượt qua cửa ải khó khăn này rồi hãy nói tiếp”.
Phùng Ngạo Thiên gật đầu nói: “Chuyện này ngươi không phải lo, Lão phu đảm bảo
Vô Cực Ma Tông của ngươi sẽ bình yên vô sự. Đạo Môn tam tông bọn hắn mặc dù
thực lực mạnh mẽ, nhưng Đoạn Hồn sơn ta cũng không dễ chọc, nếu thực sự đánh
nhau, cả Tây đại lục sẽ xảy ra mưa máu gió tanh, Lão phu không tin Đạo Môn tam
tông bọn chúng dám lỗ mãng như thế!”
Dừng một lát, Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo một chút, thở dài và nói: “Con
nhỏ Tinh Nhiên này cũng mang mệnh khổ, mẫu thân nó qua đời sớm, nhiều năm qua
Lão phu lại bận rộn vì việc của Tông môn, không có thời gian chăm sóc nó. Đó
cũng là nguyên nhân hình thành tính cách điêu ngoa của nó, thanh niên tài giỏi
của cả Đoạn Hồn sơn này đều không lọt được vào mắt nó. Ngay cả hai huynh đệ
Thành Giao, Thành Hùng theo đuổi nó lâu như vậy mà Tinh Nhiên cũng không để ý.
Không ngờ nó lại xiêu lòng trước ngươi, ta hy vọng sau này ngươi có thể đối
tốt với nó. Lão phu xem ra trong tương lai ngươi nhất định sẽ trở thành một
đại nhân vật, chuyện nam nữ giữa các ngươi Lão phu cũng không muốn quản nhiều,
chỉ mong rằng ngươi có thể chăm sóc nó thật tốt!”
Nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, Đinh Hạo cũng không biết rốt cuộc nên trả lời
thế nào, chỉ có thể gật đầu.
Một lúc sau, tâm trạng của Phùng Ngạo Thiên mới trở lại như cũ, cười dài một
tiếng và nói: “Tình cảm tạm thời gác lại, bây giờ sẽ bàn vào chuyện chính. Tam
Châu Nhất Đảo mặc dù cách xa Đoạn Hồn sơn nhưng bất kể Bổn Tông hay các Môn
phái Đạo Ma khác đều có tai mắt trên Tam Châu Nhất Đảo. Dù sao thì Tam Châu
Nhất Đảo cũng là một nơi kỳ lạ, nếu Đạo Ma Lục Tông không biết mới là lạ.
Nhưng vì nơi đó có chút đặc thù về địa hình và các mối quan hệ nên Đạo Ma Lục
Tông cho dù có muốn xen vào cũng không tiện. Vì thế mọi người đều giữ thái độ
quan sát, chỉ cần nơi đó chưa uy hiếp đến địa vị của Đạo Ma Lục Tông thì không
sao. Nếu có chuyện gì thì chắc chắn Lục tông sẽ không để yên. Ta nói như vậy
ngươi chắc hiểu được ý ta?”.
Phùng Ngạo Thiên vừa nói xong, chỉ thấy mắt Đinh Hạo hiện lên một tia sáng kỳ
lạ, không biết trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, ánh mắt Đinh Hạo mới khôi phục vẻ bình thường. Hắn quay đầu nhìn,
phát hiện Phùng Ngạo Thiên vẫn đang nhìn mình đầy nghi hoặc thì sửng sốt, nhận
ra rằng mình vẫn chưa trả lời câu hỏi của lão.
Đinh Hạo gật đầu trầm giọng nói: “Thì ra là như vậy, Tam Châu Nhất Đảo hóa ra
có thể giữ lại có địa vị đặc thù như vậy, cũng là do Đạo Ma Lục Tông cố ý thả
lỏng. Lão có lo lắng Vô Cực Ma Tông ta chuyển qua đó sẽ làm cho ở đó mất đi
bình hành vốn có?"
“Không sai, đây chính là điều Lão phu lo lắng, Vô Cực Ma Tông ngươi có Huyết
Ma Liệt Sơn gia nhập, sau đó lại thu nhận bốn người bọn Thiên Thi Thượng Nhân
Âm Vô Xương, xem chừng thực lực đã rất cường đại. Hiện nay lại có Độc Ma Vương
gia nhập, quả thực là như hổ thêm cánh. Mà Ngươi vẫn muốn vội vàng rời khỏi
Đoạn Hồn sơn, đem ánh mắt nhắm vào Tam Châu Nhất Đảo. Mục của ngươi không nói
thì Lão phu cũng hiểu, Lão phu chỉ lo ngươi không biết tình thế thực sự của
Tam Châu Nhất Đảo mà hành động lỗ mãng!”
Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Nghe lão nói vậy, Đinh Hạo biết Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói không
sai, mà Lão lại có ý tốt với mình. Chỉ là mục tiêu của mình tuyệt đối không
thể chỉ vì mấy lời nói kia của Lão mà thay đổi. Tuy nhiên, nếu Phùng Ngạo
Thiên đã nói như vậy, sau này khi làm việc cần phải cẩn thận một chút. Nhưng
quyết tâm xưng bá Tam Châu Nhất Đảo thì không thể thay đổi, chuyện càng khó
khăn thì khi thành công mới càng cảm thấy hưng phấn. Còn về hậu quả thì Đinh
Hạo, vốn là một kẻ không sợ trời chẳng sợ đất càng không lo lắng.
Thấy Đinh Hạo đang suy nghĩ sau khi nghe mình nói ra điều đó, Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên biết tiểu tử này tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa hắn
lại càng không phải là kẻ dễ buông xuôi. Phùng Ngạo Thiên vốn chỉ hy vọng hắn
có thể chú ý một chút, hiện tại mục của lão đã đạt được, lão cũng không nói
thêm nữa.
Một lát sau, Đinh Hạo khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo khẽ cười một tiếng nói: “Trước hết, tiểu tử xin cảm
ơn Phùng lão đã quan tâm, chuyện này tiểu tử đã rõ ràng, sau này khi làm việc
tiểu tử sẽ cẩn thận, xin lão cứ yên tâm!”.
Phùng Ngạo Thiên gật đầu trầm giọng nói:
“Như thế là tốt nhất, Lão phu tin rằng ngươi sẽ có chủ ý, hơn nữa có Huyết Ma
Liệt Sơn cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn hỗ trợ, ngươi cũng sẽ không gặp quá nhiều
khó khăn. Chuyện này coi như kết thúc, hiện nay Lão phu muốn cùng ngươi làm
một cuộc giao dịch, chẳng biết ý của ngươi thế nào?”.
Vừa nghe những lời này, Đinh Hạo lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Phùng lão muốn cùng ta
giao dịch chuyện gì?”.
Phùng Ngạo Thiên nhìn Đinh Hạo bằng ánh mắt kỳ dị, trịnh trọng nói: “Trong tay
ngươi phải chăng có Tiên Giới Kiếm Quyết?”
Nhìn Phùng Ngạo Thiên một cách khó hiểu Đinh Hạo nói: “ Chẳng phải ta đã đưa
kiếm quyết cho lão tìm hiểu rồi sao? Chẳng lẽ lão định giao cho Đạo Môn tam
tông để hóa giải thế công lần này? Đây vốn không phải là phong cách làm việc
của Phùng lão mà!”
Phùng Ngạo Thiên lắc đầu, nói: “Không phải, đây cũng không phải là ý của Lão
phu, mà là ý của một vị Tiền bối trong Tông"
Khiếp sợ nhìn Luyện Ngục Ma Quân, Đinh Hạo thầm nghĩ bọn Độc Ma Vương Diệc Hàn
nói không sai, liền thử dò xét: “Ý lão là…?”
“ Không sai, đúng như suy nghĩ trong lòng ngươi. Đằng sau Đạo Ma Lục Tông đều
có tuyệt đỉnh cao thủ. Vị tiền bối kia đã bế quan mấy trăm năm, nhưng lần này
Đạo Môn tam tông đến Đoạn Hồn sơn khiến ngay cả người cũng kinh động. Cũng vì
chuyện lần này, vị đó mới hiếu kỳ với Tiên Giới Kiếm Quyết trong tay ngươi!”
Phùng Ngạo Thiên nói.
Hắn vừa nói thế, Đinh Hạo đã hiểu toàn bộ, chỉ ngừng lại trong chốc lát, lại
nói: “Vậy giao dịch thế nào?”.