Người đăng: MrTiep
Thấy mọi người bị lời nói của vị trưởng lão Hắc Ma Tông đó hấp dẫn, toàn bộ
những người ở đây đều quay sang nhìn mình, Huyết Ma Liệt Sơn lạnh lùng nói:
”Không có ở đây!”
Sau khi nói ra câu đó, Huyết Ma Liệt Sơn nghiêm mặt, không nói gì, chỉ dùng
ánh mắt lạnh lùng nhìn tên trưởng lão Hắc Ma Tông, trong mắt hiện rõ sát cơ.
Người này thấy Huyết Ma Liệt Sơn nhìn mình như thế, trán đổ mồ hôi lạnh, cuối
cùng nhìn sang Thành Hoàng của Luyện Ngục Ma Tông, dường như là cầu cứu hắn.
Lúc này, Đinh Hạo vốn đang chú ý đến người này, trong lòng vừa động, dùng ánh
mắt trao đổi với Huyết Ma Liệt Sơn, biết những lời này quả nhiên là do Thành
Hoàng sắp xếp để hắn nói ra. Nếu không chỉ với địa vị của Hắc Ma Tông hắn thì
căn bản không dám chống đối với Vô Cực Ma Tông. Hơn nữa hắn dám đưa ra câu hỏi
với Huyết Ma Liệt Sơn hung danh vang dội, nếu không phải sau lưng có chỗ dựa,
thì dù cho hắn ăn được tim hùm gan báo cũng không dám nói với Huyết Ma Liệt
Sơn như vậy.
Thấy người này đang đổ mồ hôi lạnh, Thành Hoàng hừ lạnh, không biết là trách
người này nhát gan sợ sệt hay thầm hận Huyết Ma Liệt Sơn không để ai vào trong
mắt. Nhưng khi hắn vừa hừ lên thì người này lập tức yên tĩnh trở lại. Huyết Ma
Liệt Sơn cũng không nhìn chằm chằm vào kẻ đang sợ hãi này nữa mà chuyển sang
nhìn Đồ Thủ Ma Tâm Thành Hoàng
Phát giác ra ánh mắt nhìn chằm chằm của Huyết Ma Liệt Sơn vào mình, Thành
Hoàng cũng không tỏ ra yếu thế một chút nào, chỉ “hắc hắc” cười khan một
tiếng, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn lại Huyết Ma Liệt Sơn
Thấy hai người này trừng mắt nhìn nhau, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ho
nhẹ một tiếng. Vừa nghe tiếng ho của Phùng Ngạo Thiên, hai người đều làm như
không có chuyện gì, cùng quay đầu đi chỗ khác, phảng phất như vừa rồi chẳng có
chuyện gì xảy ra.
Trong những người đang có mặt ở đây, chỉ có Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên mới có thể ra mặt làm cho hai người bọn họ dừng lại. Nếu đổi là người
khác, Huyết Ma Liệt Sơn sẽ cho hắn mất mặt, Thành Hoàng đương nhiên cũng vậy.
Mặc dù Đồ Thủ Ma Tâm Thành Hoàng đang tranh chấp ngôi vị Tông Chủ với Phùng
Ngạo Thiên, nhưng lúc này Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên vẫn là Tông Chủ
người đứng đầu của Luyện Ngục Ma Tông. Nói thế nào đi nữa thì Thành Hoàng đều
phải để cho Phùng Ngạo Thiên vài phần mặt mũi.
Thấy hai người không gằm ghè nhau nữa, Phùng Ngạo Thiên nói: “ Mặc dù cao thủ
của Đạo Môn tam tông đã liên hợp với nhau tìm đến Đoạn Hồn sơn, nhưng không
phải ngày một ngày hai mà chúng có thể đến Đoạn Hồn sơn được. Trong khoảng
thời gian này, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị, để đối phó Đạo Môn tam tông"
Vừa nghe hắn nói thế, mọi người đều trở lên yên lặng. Bây giờ, Phùng Ngạo
Thiên nói việc quan hệ đến việc tồn vong của Tông phái, nếu không xử lý được
việc này thì chuyện sau này cũng không cần bàn tới nữa. Sẽ bị Đạo Môn tam tông
tiêu diệt. Đã như thế, mọi người sẽ không dám phân tâm, tất cả đều tập trung
tinh thần, sợ để lọt dù chỉ một câu nói.
Thấy mọi người đều tập trung chú ý vào mình, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo
Thiên gật đầu nói tiếp: ”Sau khi nghe được tin tức này, Bổn Tông đã phái người
tới Thiên Diệt Ma Tông và Kiếm Ma Cung cầu viện. Mặc dù Bổn Tông cùng bọn họ
vẫn đang ngấm ngầm cạnh tranh với nhau, nhưng hai tông kia tuyệt đối sẽ không
bỏ mặc. Nếu Bổn Tông bị ảnh hưởng thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Vì
thế, không bao lâu nữa cao thủ hai tông kia sẽ đến Đoạn Hồn sơn giúp Bổn Tông"
Đó cũng là hiệp nghị giữa Ma Môn tam tông. Nếu bất kỳ một Môn phái nào bị Đạo
Môn tam tông chèn ép, thì hai Ma Môn còn lại phải đến hỗ trợ. Nếu không, một
khi thế thăng bằng bị phá vỡ thì hai Tông phái còn lại cũng sẽ phải chịu đả
kích rất lớn. Đây là điều mà cả ba tông đều không muốn xảy ra. Vì thế, các vị
hãy yên tâm, mặc dù Đạo Môn tam tông kia hung mãnh kéo tới nhưng Ma Môn bọn ta
cũng không ngồi không. Nếu thật sự giao chiến thì ai sống ai chết vẫn chưa thể
biết được!”
Hắn vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều âm thầm thở dài một hơi. Vừa rồi,
mọi người miệng đều nói những lời đầy chính trực, nhưng vừa nghĩ tới uy danh
của Đạo Môn tam tông trong lòng đều âm thầm kêu khổ.
Với thực lực của Luyện Ngục Ma Tông, nếu đối mặt với một Đạo Tông, mọi người
nhất định sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng đây lại là ba Tông phái cùng liên
thủ! Dù cho mọi người tự phụ đến đâu, cũng biết nếu với thế lực của mình Đoạn
Hồn sơn mà chống lại Đạo Môn tam tông, thì kết quả chỉ là chết mà thôi, tuyệt
đối không có khả năng nào khác.
Nhưng hiện tại, vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói có cao thủ của hai Môn phái Ma
Môn kia đều đang nhanh chóng chạy đến đây, liền lập tức thở dài một hơi. Thực
lực của Ma Môn tam tông tranh âm thầm chống lại Đạo Môn tam tông mấy ngàn năm,
đều không chút nào rơi vào thế hạ phong, nếu như Ma Môn tam tông tập hợp lại,
thì sao phải sợ uy hiếp của Đạo Môn tam tông chứ.
Ngay khi mọi người đang thầm yên tâm trong lòng thì Huyết Ma Liệt Sơn đột
nhiên mở miệng nói: “Theo tính toán, Đạo Môn tam tông nhất định sẽ đến Đoạn
Hồn sơn trước Thiên Diệt Ma Cung và Kiếm Ma Cung. Nếu ba Tông phái này vừa đến
dã tiến hành công kích điên cuồng thì chúng ta có thể cầm cự bao lâu?”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều biến sắc.
Không sai, nếu Đạo Môn tam tông vừa đến đã lập tức tấn công, thì chờ đến khi
cao thủ của Thiên Diệt Ma Cung cùng Kiếm Ma Cung đến nơi nhất định thế lực
Đoạn Hồn sơn đã tổn thất hơn một nửa. Luyện Ngục Ma Tông có “Cửu Đỉnh Vấn
Thiên Trận” thì còn có thể duy trì đến khi hai Ma Môn kia tới. Nhưng các Tông
phái khác ở bên ngoài có thể gặp phải thảm cảnh. Chỉ sợ không có Môn phái nào
có thể cản lại được một đợt tấn công của Đạo Môn tam tông. Có lẽ Vô Cực Ma
Tông bây giờ còn có thế cầm cự trong chốc lát, nhưng các Môn phái khác như Âm
Dương Tông và Hợp Hoan Tông chỉ sợ chỉ có con đường chết mà thôi.
Thấy Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói xong khiến mọi người đều biến sắc, Luyện Ngục
Ma Quân Phùng Ngạo Thiên dĩ nhiên biết trong lòng những người này lo lắng điều
gì. Chỉ nghe Phùng Ngạo Thiên trầm giọng cười một tiếng, nói: “Các vị không
cần lo lắng, Bổn Tông biết rõ các vị lo lắng điều gì, đây cũng là nguyên nhân
mà Bổn Tông cho mời các vị đến đây. Bổn Tông đã sớm nghĩ đường lui, đất bên
trong Luyện Ngục Ma Tông vẫn còn thừa rất nhiều, linh khí càng dư thừa, chỉ
cần trong thời gian này tất cả các vị đều tạm thời chuyển vào Luyện Ngục Ma
Tông, có “Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận” bảo vệ, Đạo Môn tam tông cũng không có biện
pháp phá vỡ ngay lập tức, chúng ta có thể đợi người của hai Tông Ma Môn kia
đến trợ giúp, các vị thấy thế nào?”
Phùng Ngạo Thiên vừa nói thế, Tông Chủ của mấy Tông phái còn lại đều gật đầu
liên tục, rối rít khen ngợi Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên suy nghĩ chu
đáo. Kể từ lúc đó, mọi người mới thực sự yên tâm. Đạo Môn tam tông sẽ không
dám tùy tiện tiến vào Cửu Đỉnh Vấn Thiên Trận”, kể từ đó chờ người của hai
Tông Ma Môn kia tới, thì sẽ lý luận với Đạo Môn tam tông, không có gì phải sợ.
Thấy vẻ mặt của mọi người đã bình thường trở lại, Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên nói tiếp: “Nếu các vị không có ý khác, mà thời gian cũng càng ngày
càng gấp gáp, như vậy trong hai ngày này chúng ta thu xếp chuẩn bị cho tốt,
chờ nguy hiểm đi qua, các vị lại trở về Tông phái của mình. Nếu không vượt qua
cửa ải khó khăn này, chẳng những Đoạn Hồn sơn mất mặt ở Tu Chân Giới Tây đại
lục, các vị cũng sẽ gặp những sự đả kích khó có thể thừa nhận được. Vì thế mọi
người cần phải đồng tâm hiệp lực, thù riêng thì để chuyện này trôi qua rồi
tính có được không?”.
Nghe hắn nói thế, mọi người cũng biết tình thế khẩn trương, vội vàng gật đầu
đồng ý, Phùng Ngạo Thiên nhìn mọi người, thấy không ai có ý kiến gì nữa, vì
vậy bảo mọi người đều tự trở về tông mình thu xếp công việc.
Ngay khi Đinh Hạo cũng đang định rời đi thì Phùng Tinh Nhiên chẳng biết từ nơi
nào đi tới, kéo tay áo Đinh Hạo, nhỏ giọng nói: “Cha ta bảo một mình ngươi ở
lại, người có chuyện muốn nói với ngươi.”
Hơi gật đầu với Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo đi tới cạnh Huyết Ma Liệt Sơn nói
nhỏ với hắn.
Nghe Đinh Hạo nói sẽ một mình ở lại, Huyết Ma Liệt Sơn hơi sửng sốt đôi chút,
nhìn Luyện Ngục Ma Quân ở phía xa, sau khi thấy Luyện Ngục Ma Quân gật đầu với
mình, Huyết Ma Liệt Sơn mới yên tâm, nhưng vẫn dặn dò Đinh Hạo: “Cẩn thận
Thành Hoàng, ở trong Luyện Ngục Ma Tông không được rời khỏi Phùng Tinh Nhiên,
tốt nhất cũng đừng rời xa Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, ta cùng Độc Ma
Vương Hàn trở về sắp xếp một chút sẽ trở lại ngay, một mình ngươi phải cẩn
thận!”.
Đinh Hạo gật đầu, trầm giọng nói: “Ta biết, Liệt lão cứ yên tâm, Thành Hoàng
không thể làm gì được ta, hắn cũng không thể một chiêu giết ta, hắn cũng không
dám ra tay trong Luyện Ngục Ma Tông, vậy thì Liệt lão cần gì phải lo lắng?”.
Nghe Đinh Hạo nói thế, Huyết Ma Liệt Sơn nhìn hắn một cách quái lạ, một lúc
sau mới thận trọng mở miệng nói: “Thành Hoàng không thể dùng một chiêu giết
ngươi nhưng trong Luyện Ngục Ma Tông thì có người có thể, ngươi cần phải cẩn
thận!”
Vừa nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, sắc mặt Đinh Hạo liền biến đổi, thầm nghĩ
trong Luyện Ngục Ma Tông thì Tông Chủ Phùng Ngạo Thiên có tu vi cao thâm nhất,
nhưng Phùng Ngạo Thiên tuyệt đối sẽ không ra tay với mình. Vậy ngoài hắn ra
còn ai có thể giết mình trước khi mình kịp bỏ chạy, Đinh Hạo nghĩ mãi không
hiểu.
Huyết Ma Liệt Sơn không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Đinh Hạo, trực tiếp đi
ra. Mà lúc này Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng đi tới bên cạnh Đinh Hạo, vỗ vỗ vai
hắn và nói: “có thể một chiêu giết chết ngươi cũng không phải là Luyện Ngục Ma
Quân Phùng Ngạo Thiên. Bởi vì Phùng Ngạo Thiên cũng chưa chắc có khả năng đó,
mà người đó có Tu vi còn cao hơn cả Phùng Ngạo Thiên. Ngươi cũng không cần
phải suy nghĩ nhiều làm gì, nếu hắn thực sự ra tay xuất thủ thì ngay cả kêu
cứu ngươi cũng không kịp."
Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nói xong, Đinh Hạo lập tức động tâm, khó trách Luyện
Ngục Ma Tông có thể đứng vững trong nhiều năm như vậy mà không suy tàn, trong
bóng tối vẫn ẩn giấu nhiều bí mật. Đạo Ma Lục Tông có thể ngạo thị cả Tây đại
lục, đều có chỗ không tầm thường, không hề đơn giản như bề ngoài mà mọi người
vẫn thấy.
Thấy Huyết Ma Liệt Sơn cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn lần lượt rời, Đinh Hạo quay
lại nhìn Phùng Tinh Nhiên, mà đưa mắt nhìn thì không biết Luyện Ngục Ma Quân
Phùng Ngạo Thiên cũng đã biến mất từ lúc nào rồi.
Khi Đinh Hạo đang đưa ánh mắt tìm kiếm, nhìn sang Phùng Tinh Nhiên thì nàng
đưa cánh tay ngọc lên vẫy hắn, khẽ kêu: “Nhìn cái gì vậy đồ ngốc? Cha ta đã
sớm rời đi rồi, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp người”.
Vừa nói hết câu, Phùng Tinh Nhiên đi về phía Đinh Hạo, không để ý ánh mắt kinh
ngạc của mọi người trong tông.