Kim Phi Tích Bỉ.


Người đăng: MrTiep

Ba ngày sau.

Đinh Hạo cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn một đường từ Doanh Châu chạy tới Đoạn Hồn
sơn, lần này rời tông cũng đã được bốn năm năm thời gian, nói dài cũng không
dài mà nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đối với Đinh Hạo mà nói nhất những
chuyện đã trải qua ở Tam Châu Nhất Đảo rất thú vị.

Chuyến đi đến Tam Châu Nhất Đảo lần này, thu hoạch lớn nhất chính là Độc Ma
Vương Diệc Hàn đã nhận lời gia nhập Vô Cực Ma Tông, mang đến một cường viện
cho Vô Cực Ma Tông. Hơn nữa bản thân hắn cũng đã đoạt được hai chén Lễ Tuyền ở
Lan Lăng sơn mạch, cải tạo lại kinh mạch bên trong thân thể. Mặc dù dọc theo
trên đường đi gặp phải không ít kẻ địch, nhưng Đinh Hạo không có để trong
lòng, hơn nữa sau này trở lại càng có cớ để ra tay.

Luyện Ngục Ma Tông Vô Cực Ma Tông Nếu không phải Luyện Ngục Ma Tông sắp tuyển
Tông Chủ một lần nữa, Đinh Hạo và Vô Cực Ma Tông sẽ bị cuốn vào cuộc tranh
đoạt ngôi vị Tông Chủ lần này, nên hắn phải quay lại Vô Cực Ma Tông lão.

Đinh Hạo cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa mới tiến vào phạm vi thế lực của Đoạn
Hồn sơn, liền giảm tốc độ, mà Bát Sí Tử Mãng Đinh Hạo đang cưỡi cũng được thu
vào trong Trữ vật giới chỉ, lấy ra Nghịch Thiên Ma Kiếm bay cùng Độc Ma Vương
Diệc Hàn.

Trên đường đi, Đinh Hạo đã nói sơ qua tình huống của Vô Cực Ma Tông. Ngay cả
hiệu quả đặc thù của Vô Cực Ma Công là cắn nuốt hắn cũng không hề giấu giếm.Vô
Cực Ma CôngĐộc Ma Vương Diệc Hàn mặc dù có chút cổ quái, nhưng chẳng biết tại
sao Đinh Hạo rất tin tưởng hắn, cảm giác như vậy thật không rõ ràng, cuối cùng
bị Đinh Hạo cho là do trực giác của mình, mà Đinh Hạo rất tin tưởng đối với
trực giác của mình, thậm chí còn tin tưởng hơn cả chính mắt mình nhìn thấy
nhiều.

Mà Độc Ma Vương Diệc Hàn sau khi nghe Đinh Hạo Vô Cực Ma Tông nói ra bí mật
của Vô Cực Ma Tông, cũng chỉ hơi ngạc nhiên mà thôi, cũng không có vẻ gì tham
muốn Công pháp này. Sau này Đinh Hạo mới biết được Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng
bởi vì có công pháp đặc thù nên không thể tu luyện công pháp khác.

Vô Cực Ma Công mặc dù uy lực không gì sánh nổi, Pháp quyết mạnh mẽ cũng có
không ít, nhưng Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng không thể tu luyện. Đinh Hạo biết
được tình huống như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, cũng không rõ Độc
Ma Vương Diệc Hàn tu luyện Độc Công rốt cục là đúng hay sai nữa.

Một lát sau, Đinh Hạo cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn đã đi tới phạm vi của Vô Cực
Ma Tông, hai người từ không trung hạ xuống, Đinh Hạo cùng Độc Ma Vương Diệc
Hàn chậm rãi đi vào bên trong.

Chớp mắt, bốn năm, năm thời gian đã qua, Vô Cực Ma Tông bây giờ đã thay đổi
khá nhiều so với lúc Đinh Hạo rời đi. Chỉ thấy đại môn của Vô Cực Ma Tông đã
rộng gấp ba lần trước kia, Đại lý thạch bình thường giờ đã bị thiên thanh
thạch thay thế. Bốn chữ to “Vô Cực Ma Tông” càng dùng Viên Diệu thạch trân quý
điêu khắc mà thành. Từ xa nhìn lại bốn chữ “ Vô Cực Ma Tông” Môn phái không
ngừng lóe sáng, có chút khí thế của Đại Môn phái.

lắc đầu cười, Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ nói: “Vô Cực Ma Tông không tệ. Dường
như không giống với lời Tiểu ca nói”

Vừa nghe hắn nói như thế, Đinh Hạo cười hắc hắc nói: “Cá chép rốt cuộc cũng có
một ngày vượt vũ môn! Không nghĩ tới trong khoảng thời gian ta rời tông, Vô
Cực Ma Tông đã có biến hóa lớn như vậy, xem ra tông môn có cao thủ tọa trấn
đúng là khác”

Gật đầu, Độc Ma Vương Diệc Hàn cười nói:

“ Đây không phải là nói thừa sao. Có Huyết Ma Liệt Sơn tọa trấn, Môn phái Môn
phái Tu chân của cả Tây đại lục dám trêu chọc Bổn Tông cũng chỉ có thể đếm
trên đầu ngón tay, Bổn Tông phát triển cũng là chuyện đương nhiên!”

Nghe Độc Ma Vương Diệc Hàn gọi Vô Cực Ma Tông là Bổn Tông. Đinh Hạo trong lòng
vừa động, biết Độc Ma Vương Diệc Hàn đã thừa nhận mình là Cung phụng của Vô
Cực Ma Tông., Biến hóa này nhìn như không có gì, nhưng Đinh Hạo lại biết hắn
có thể tự mình thừa nhận, nói rõ hắn đã thật sự thích Vô Cực Ma Tông rồi.

Các Tông phái đều có đại môn, mặc dù người Tu chân đa số đều có năng lực Ngự
khí phi hành, nhưng bất luận là người trong hay ngoài Môn phái, đều trước cửa
Tông đều hạ xuống, đi qua Đại môn tiến vào Tông phái, để tỏ sự tôn trọng. Chỉ
có kẻ địch xâm lấn mới có thể trực tiếp bay trên không trung tiến vào bên
trong.

Mà Vô Cực Ma Tông trước kia là thế lực nhỏ yếu nhất trên Đoạn Hồn sơn, bất
luận Môn phái nào đều có thể thoải mái khi nhục Bổn Tông, giống như Thị Hồn
Tông đã bị diệt tông, còn có mấy Tông phái khác ngày đó đến hỏi tội, đều trực
tiếp bay trong không trung tiến vào Vô Cực Ma Tông căn bản không coi đại môn
của Vô Cực Ma Tông là gì.

Nhưng tình thế bây giờ lại hoàn toàn khác, bất luận là Môn phái nhỏ, hay là
Luyện Ngục Ma Tông Chủ nhân thật sự của Đoạn Hồn sơn, bất luận người nào đến
Vô Cực Ma Tông đều phải hạ xuống từ không trung, sau đó được mời mới có thể
tiến vào Vô Cực Ma Tông, Vô Cực Ma Tông bây giờ đúng khác quá xa so với trước
kia.

Tôn trọng được thành lập trên thực lực mạnh mẽ.

Đinh Hạo cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn đi tới đại môn Vô Cực Ma Tông, nhìn nhau
cười một tiếng, Đinh Hạo đi tới trước cửa, gõ cửa vài cái

Một lát sau, “chi” một tiếng cửa đại môn mở ra, từ bên trong đi ra một gã đồng
tử giữ cửa, nghi hoặc nhìn hai người một cái: “ Hai vị là người phương nào, vì
việc gì tới Vô Cực Ma Tông ta!”

Vừa nghe nói thế, Đinh Hạo vô cùng kinh ngạc, người này dường như trước kia
chưa từng thấy qua, khẳng định vừa mới gia nhập Vô Cực Ma Tông không có bao
lâu. Xem ra trong khoảng thời gian mình rời khỏi nơi này, Vô Cực Ma Tông biến
hóa khá lớn, nhìn tu vi tên này ngay cả Tích cốc kỳ còn chưa đạt tới, đúng là
môn nhân mới.

Thấy vẻ mặt kỳ lạ của Đinh Hạo, nhưng lại không nói một lời, tên đồng tử hơi
mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “ Các ngươi rốt cục là người phương nào, có
chuyện gì, Vô Cực Ma Tông ta rất bận rộn, không có thời gian đùa giỡn với
những kể nhàn rỗi các ngươi!”

Lời này vừa nói ra, Độc Ma Vương Diệc Hàn tức cười một tiếng, cổ quái nhìn
Đinh Hạo, hiện lên vẻ cười nhạo.

Cười khổ một tiếng đối với Độc Ma Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo quay đầu nói với
tên đồng tử:

Vô Cực Ma Tông “đệ tử đời thứ ba Đinh Hạo hồi tông, Sư đệ có thể thông báo một
tiếng hay không?”

Lời này vừa nói ra khiến vẻ mặt tên đồng tử trở nên tái nhợt, nghi hoặc nhìn
Đinh Hạo một cái, mặt mày biến sắc, nụ cười không biết xuất hiện trên mặt từ
lúc nào, lập tức mở đại môn ra, cười nịnh nói: “Thì ra là Đinh Hạo Sư huynh,
đại danh của Sư huynh trên Đoạn Hồn sơn không ai không biết, Sư đệ mới tới còn
chưa gặp qua Sư huynh, mong Sư huynh chớ trách.”

Cười ha ha một tiếng, Đinh Hạo khẽ nói: “không sao, không nghĩ tới rời Tông
bốn năm năm, Vô Cực Ma Tông đã xảy ra nhiều biến hóa như vậy, quả thật đáng
mừng, ta cao hứng còn không được, sao lại trách ngươi.”

Đinh Hạo vừa nói xong, Đinh Hạo đã cùng Độc Ma Vương Diệc Hàn đi vào bên trong
Vô Cực Ma Tông.

Vừa mới đi được vài bước, chợt có vài tiếng hoan hô, thì ra nghe được giọng
nói của Đinh Hạo, Hồ Thạc cùng Sư phụ Trần Lĩnh đã chạy ra trước tiên

Vừa nhìn thấy quả nhiên là Đinh Hạo hồi tông, hai người rất vui mừng, trong
nháy mắt chạy tới trước mắt Đinh Hạo.

“ Tiểu tử thúi nhà ngươi lần này đã chạy tới nơi nào, một lần đi mấy năm, bây
giờ mới chịu trở về”

Trần Lĩnh hừ một tiếng, cười mắng.

Nghe hắn nói như thế, Đinh Hạo cảm giác có chút ấm áp, lúc đầu mình cùng Trần
Lĩnh coi như là lợi dụng lẫn nhau, đều là đề phòng lẫn nhau. Nhưng chẳng biết
khi nào đã xây lên tình thầy trò thực sự, mặc dù Trần Lĩnh cũng không có dạy
mình cái gì, cũng chưa cho mình chỗ tốt gì. Nhưng Đinh Hạo cảm giác được Trần
Lĩnh bây giờ đối với mình thật là xuất phát từ nội tâm, mà cảm giác như vậy
cũng làm cho Đinh Hạo rất vui mừng.

Ha ha cười dài một tiếng, Đinh Hạo nói: “Không phải nói cho ngươi biết đồ nhi
tới Tam Châu Nhất Đảo đi du lãm một chút sao, không nghĩ tới chuyến này lại
thú vị đến thế”

Mà lúc này Hồ Thạc cũng chạy tới trước mặt Đinh Hạo, chỉ quái lạ nhìn Đinh
Hạo, nhưng không có nói gì, Đinh Hạo nhìn hắn, cũng không nói gì.

Bên trong Vô Cực Ma Tông, Hồ Thạc cùng Sư phụ Trần Lĩnh là hai người gần gũi
nhất của Đinh Hạo. Lúc trước khi Đinh Hạo còn chưa phát triển thì hai người
này đã toàn tâm toàn ý với Đinh Hạo rồi. vì vậy hai người bọn họ cũng được
nhiều điểm tốt nhất so vối những người khác.

Việc đưa tặng Pháp bảo công pháp tạm thời không nhắc đến, chỉ nhìn Trần Lĩnh
từ khi gặp Đinh Hạo, chỉ trong vòng hơn mười năm ngắn ngủi đã từ Nguyên Anh kỳ
đạt đến Xuất Khiếu kỳ là sẽ biết. Trần bây giờ chính là đệ tử đời hai có Tu vi
cao nhất của Vô Cực Ma Tông, thực lực mạnh mẽ vô cùng. Hơn nữa còn có mối quan
hệ giữa hắn cùng Đinh Hạo, nên có vị trí rất cao trong Vô Cực Ma Tông.

Mà Hồ Thạc tiến bộ càng lớn hơn, vốn hắn chẳng qua chỉ là một tiểu thư đồng
nho nhỏ trong Vô Cực Ma Tông mà thôi, luôn bị người trong nội tông khi dễ,
nhưng bây giờ cũng đã đạt đến Động Tâm trung kỳ, trở thành đệ tử đời ba của Vô
Cực Ma Tông.Hơn nữa người này giỏi che giấu, càng giỏi dùng tâm kế, cũng tuyệt
đối trung thành với Đinh Hạo, sau này có thể phát triển đến mức nào không ai
có thể đoán trước được.

Nghe Đinh Hạo vừa nói như thế, Trần Lĩnh cũng không có nói gì thêm, chỉ là kỳ
lạ nhìn Độc Ma Vương Diệc Hàn mỉm cười.

Một lúc sau, Trần Lĩnh phủi phủi miệng, cổ quái nói: “Tiểu tử thúi nhà ngươi
từ nơi nào lừa gạt được tuyệt thế mỹ nữ này vậy, cẩn thận cô nàng Phùng Tinh
Nhiên ngươi liều mạng với!”

Hắn vừa nói câu này, Đinh Hạo biến sắc, cẩn thận liếc nhìn Độc Ma Vương Diệc
Hàn một cái, thấy hắn không có tức giận, mới thở ra một hơi, cười với Vương
Diệc Hàn: “Vương lão trớ trách, Sư phụ của ta già mắt kém, không có nhìn ra
thân phận của Vương lão, hi vọng Vương lão đừng chấp nhất hắn không có mắt”

Độc Ma Vương Diệc Hàn lạnh nhạt cười một tiếng, nhưng cũng không mở miệng.

nháy mắt ra hiệu với Sư phụ Trần Lĩnh, thấy Trần Lĩnh có vẻ khó hiểu, Đinh Hạo
vội vàng nói cho Trần Lĩnh biết: “Ta nói cho Sư phụ đại nhân biết, vị này
chính là Độc Ma Vương Diệc Hàn mà đồ nhi mời tới, Vương lão bây giờ đã đồng ý
gia nhập Cung phụng đường của Bổn Tông còn không mau đến bái kiến”

Hắn vừa nói xong, mấy người Vô Cực Ma Tông ở gần đó lập tức lui lại vài bước,
mà ngay cả Sư phụ Trần Lĩnh mặt mày xám xịt, nhìn thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn
đang cười cười, Trần Lĩnh đổ mồ hôi lạnh.

Như thế nào cũng không có ngờ tới người xinh đẹp như Mỹ nữ này lại là Độc Ma
Vương Diệc Hàn nổi tiếng.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #128