Người đăng: MrTiep
Hai Trưởng lão vừa thấy kẻ xuất hiện chính là Đinh Hạo thì đồng thời gầm lên,
vội vàng bỏ qua đối thủ mà trực tiếp phóng đến chỗ Đinh Hạo.
Hai người còn lại thấy mình thật cực khổ để tranh giành Lễ Tuyền lại bị một
tên tiểu tử Nguyên Anh kỳ len lén lấy đi, đều trở nên độc ác, cùng hú lên
những tiếng quái dị, trực tiếp nhằm hướng Đinh Hạo mà phóng vọt tới.
Lúc này, Đinh Hạo vừa mới thu được Lễ Tuyền, thấy phát sinh như vậy, vẻ mặt
lạnh lẽo, bạch quang xuất hiện quanh chỗ hắn đứng, trong nháy mắt liền di dộng
ra xa mấy trượng, lao thẳng hướng cửa động.
Ngay khi hắn còn cách cửa động khoảng mười trượng thì bên cạnh đột ngột hiện
ra một người, một đạo Chân khí mạnh mẽ xuất hiện trong mắt hắn. Đinh Hạo thầm
kêu lên một tiếng không tốt, thân hình hắn trong nháy mắt thay đổi phương
hướng, lao sang phải hai trượng, khi hắn vừa biến mất thì Đạo Công kích đó đã
đánh tới vị trí của hắn vừa nãy.
Hai Trưởng lão Huyền Âm Tông đang đuổi theo Đinh Hạo, đột nhiên phát hiện đạo
Cương khí đang bắn tới đều sững người, chẳng hiểu Cương khí đó phát ra từ đâu,
cũng không kịp suy nghĩ, vội vàng dừng lại, trong tay phát ra vài tia kiếm khí
đánh tan đạo Cương khí kia.
Khi dừng lại, khoảng cách giữa Đinh Hạo cùng mấy người Huyền Âm Tông đã giảm
bớt . Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy một người đang nhanh chóng lao về phía
mình, chính là người vừa rồi bắn ra đạo Cương khí kia. Người này chính là một
trong những cao thủ tuyệt đỉnh đi theo Dật Điện Tông Chủ. Đinh Hạo cũng chẳng
hiểu sao người này cứ chăm chăm nhằm vào mình.
Nhưng lúc này, tuyệt đối không được phép có bất kỳ sự do dự gì, Đinh Hạo lạnh
giọng cười một tiếng, Nghịch Thiên Ma Kiếm phát một luồng ma viêm đen thẫm.
Luồng ma viêm này che kín toàn thân Đinh Hạo lại, đến khi người kia chạy tới
nơi thì từ trong ma viêm ba Đinh Hạo thân hình giống nhau như đúc nhanh chóng
chia làm ba hướng lao về phía ba cửa động,
Thấy tình hình như vậy, người này hơi chút do dự, nhưng ngay lập tức đuổi theo
một Đinh Hạo, quát lớn: “Công pháp Man Thiên quá hải của ngươi cũng vô dụng
thôi, tiểu tử ngươi cứ chờ chết đi!”
Lời này vừa phát ra, Đinh Hạo liền tỏ vẻ khinh thường, nếu tu vi của Tiểu gia
ta cao hơn thì ngươi làm sao có thể phát hiện ra ta đang ở đâu, nếu Tiểu gia
và ngươi có cùng cấp độ Tu vi thì nhất định Tiểu gia ta sẽ đùa bỡn với ngươi
một phen. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Đinh Hạo cũng không mở miệng
nói ra, mắt nhìn thấy mình sắp tới cửa động, hắn cảm thấy khoái chí, như vậy
là mục của chuyến này cũng sắp đạt được rồi.
Đang lúc Đinh Hạo âm thầm vui mừng thì Huyền Âm Tông Chủ Trương Tùng, vốn đang
chiến đấu cùng một người bên Đạo Môn, đột nhiên biến đổi thân hình, thậm chí
buông tha cho đối thủ, phóng thẳng tới hướng Đinh Hạo đang sắp thoát ra khỏi
cửa động. Mà lúc này, đối thủ của Huyền Âm Tông Chủ lập tức tỏ vẻ vui mừng,
phóng tới nơi để chén Lễ Tuyền . Tuy nhiên, khi hắn vừa động thân một chút,
Con nhện chẳng biết từ nơi nào đột nhiên lao ra, lập tức giao chiến với người
này.
Thấy sắp thoát khỏi chốn nguy hiểm thì lại phát sinh biến đổi, mặt Đinh Hạo
hơi đổi, nhìn bộ dáng của Huyền Âm Tông Chủ quả nhiên là hận mình thấu xương,
thậm chí bỏ cả chén Lễ Tuyền sắp đoạt được mà lao tới quyết ăn thua đủ cùng
mình. Có thể thấy rằng sự căm hận của hắn đối với mình không hề nhỏ, nếu không
hắn tuyệt đối sẽ không làm việc không có lý trí như vậy.
Vào lúc này, ở tình thế trước trước lang sau hổ vô cùng nguy hiểm như vậy, đột
nhiên Đinh Hạo cảm giác được hơi thở cuồng bạo bất an của Bát Sí Tử Mãng, mắt
thấy tình thế phát sinh như vậy, cũng không hề lẩn tránh nữa, dứt khoát ra tay
đánh một trận, dù sao thì mình cũng có một quả Huyền Âm Sát Lôi, nếu đem ra sử
dụng thì cho dù chính bản thân mình trốn không thoát thì những người nơi đây
cũng đừng hòng thoát đi một người.
Chỉ thấy Trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo lóe ra một tia bạch quang, tiếp theo
một màn khói đen lan ra, thân hình to lớn của Bát Sí Tử Mãng đã xuất hiện,
đồng thời Đinh Hạo cũng lập tức nhảy lên lưng Bát Sí Tử Mãng.
Bất luận là người của phe Huyền Âm Tông hay Dật Điện Tông, vừa nhìn thấy Bát
Sí Tử Mãng xuất hiện trong không trung, lập tức đoán ra tiểu tử Nguyên Anh kỳ
này chính là tên Đinh Hạo mà mình vừa bàn luận. Mọi người rất kinh kinh ngạc,
vội vã đề cao cảnh giác, tiểu tử này mặc dù tu vi thấp kém nhưng sự độc ác,
xảo trá thì không ai bì kịp.
Mặc dù hai phe Đạo Ma đều coi Đinh Hạo là kẻ địch, nhưng vẫn thầm tiếc. Tiếu
tử này dám lấy tu vi Nguyên Anh kỳ xông vào trong động, đối mặt với nhiều cao
thủ Đạo Ma như vậy mà không lộ ra một chút sợ hãi, khúm núm, lại còn nhân cơ
hội cướp lấy một chén Lễ Tuyền, khí phách ấy, thủ đoạn ấy thật là hiếm có,
thật là can đảm.
Tất cả không nhịn được, đều thầm khâm phục, lại than thầm, nếu trong số môn hạ
đệ tử của mình mà có một tên có phong thái bằng một nửa kẻ này thì đó cũng đã
là một điều đại may mắn của Môn phái. Quả nhiên lời đồn đại về tên này đúng là
không sai.
Đinh Hạo đang đứng trên lưng Bát Sí Tử Mãng dĩ nhiên không biết ý nghĩ của mọi
người. Giờ phút này chính là thời khắc quan trọng, sinh tử tồn vong trước mắt,
căn bản không cho phép bản thân có bất kỳ một sự sai lầm nào. Hắn đứng yên
lặng trên lưng Bát Sí Tử Mãng, nhìn chằm chằm vào hai phe Đạo Ma, chuẩn bị cho
mọi tình huống
Bát Sí Tử Mãng vừa xuất hiện, ba dị thú kia cũng giống như Bát Sí Tử Mãng, trở
lên cuồng bạo vô cùng, điên cuồng lao tới tấn công người của hai phe Đạo Ma
gần đó.
Mà Đinh Hạo cũng không hướng tới cửa động nơi Huyền Âm Tông Chủ Trương Tùng
đang trấn giữ nữa, hắn thay đổi phương hướng, trực tiếp nhằm một cửa động
khác. Người của phe Đạo Môn truy đuổi hắn lúc nãy, vừa thấy hắn thay đổi
phương hướng liền lập tức đuổi theo.
Vì Đinh Hạo cưỡi trên mình Bát Sí Tử Mãng, di chuyển rõ ràng là không bằng so
với lúc Ngự kiếm phi hành, nên khoảng cách giữa hắn và người phe Đạo Môn kia
cũng rút ngắn lại vài phần. Phía bên kia, Huyền Âm Tông Chủ thấy Đinh thay đổi
phương hướng, cũng không hề do dự, không canh giữ cửa động để ôm cây đợi thỏ
nữa mà trực tiếp cũng bay vọt lên, đuổi theo hắn.
Thấy hai người này thậm chí không màng tranh giành cả Lễ Tuyền quý báu, truy
đuổi mình, Đinh Hạo âm thầm kêu khổ. Mắt thấy cửa động kia đã ở trước mặt,
nhưng chẳng hiểu từ lúc nào lại mọc ra một Trưởng lão Huyền Âm Tông chắn giữ,
Đinh Hạo càng khóc không ra nước mắt, nếu bị bọn họ vây công thì chắc chắn là
hắn không thể không nếm mùi đau khổ rồi.
Nghĩ đến đây, mặt Đinh Hạo vốn đang lạnh lùng liền trở lên hung ác. Thân hình
hắn vốn đang đứng trên lưng Bát Sí Tử Mãng đột nhiên bay ra, hướng tới một cái
chén Lễ Tuyền ở hướng khác. Vì một số cao thủ đã chắn trước cửa động, nên thực
lực của phe Ma Môn đang tranh đoạt Lễ Tuyền giảm đi không ít, tình thế hiện
tại trong Sơn động lại đổi thành người phe Đạo Môn cùng ba con dị thú đang
không ngừng tranh đoạt.
Mấy lão già Huyền Âm Tông thấy Đinh Hạo vừa rời khỏi Bát Sí Tử Mãng, không
tiếp tục chạy tới cửa động mà lại phóng tới nơi đang tranh đoạt Lễ Tuyền, liền
đắc ý cười một tiếng, lập tức đuổi theo, gia nhập vào cuộc tranh chấp này.
Nhìn bộ dạng của Huyền Âm Tông Chủ đang đuổi theo Đinh Hạo thì chắc hẳn nếu
không giết được hắn, lão quyết không bỏ qua.
Thấy khí thế hung mãnh như chó điên đang cắn tới của Huyền Âm Tông Chủ, Đinh
Hạo cười phá lên. Nhưng hắn cũng không nói một lời, thân hình chớp lên như lưu
tinh, trong nháy mắt đã tới gần cái chén. Tại chỗ này, Dật Điện Tông Chủ Mã
Vân Phi cùng với một Trưởng lão của tông này đang chiến đấu với một cao thủ Ma
Môn và con Cự hùng kia
Ba người một thú đang đánh nhau, đột nhiên phát hiện ra Đinh Hạo nhân cơ hội
lao tới cướp cái chén Lễ Tuyền liền đồng thời ngừng chiến, quay lạy phía Đinh
Hạo phát ra từng đạo kiếm quang sắc bén.
Vừa thấy ba người một thú đột nhiên ra tay với mình, Đinh Hạo chẳng những
không hoảng hốt mà còn lộ vẻ đắc ý. Chỉ thấy tốc độ của hắn tăng lên, không
hướng tới chén Lễ Tuyền nữa mà quay ngược lại hướng cửa động. Mấy tia kiếm
quang sắc bén kia không đánh trúng Đinh Hạo, liền trực tiếp cuốn về phía sau
hắn.
Huyền Âm Tông Chủ Trương Tùng vốn đang đuổi sát theo Đinh Hạo, đột nhiên thấy
Đinh Hạo bay vọt lên cao, mà ba đạo kiếm quang sắc bén trong nháy mắt lại lao
tới trước mặt mình. Nhìn thấy thế công mạnh mẽ như vậy, Huyền Âm Tông Chủ kinh
hãi, cuống quít hạ xuống ứng chiến. Một đạo Chân khí tạo thành một lá chắn đột
nhiên được phát ra từ hai tay Trương Tùng. Chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, thân
hình ba người một thú kia từ trên không rơi xuống đất, Trương Tùng càng không
chịu nổi trực tiếp bị đợt công kích kia đánh cho lùi lại tới mười trượng,
miệng há to thở hổn hển.
Ngay sau khi hai phe vừa giao chiến với nhau, tới tấp lui về phía sau. Tốc độ
của Đinh Hạo chợt tăng lên, giống như thiên thạch lao xuống đất, trong nháy
mắt đi tới nơi để cái cái chén đựng Lễ Tuyền. Chỉ thấy bạch quang chợt lóe lên
trong tay Đinh Hạo, cái chén Lễ Tuyền Kia cũng bị hắn lấy mất.
Đinh Hạo điên cuồng cười ha ha một tiếng tràn đầy đắc ý, lớn tiếng quát: “Thú
vị, thật là thú vị! Bây giờ tiểu gia ta thậm chí chiếm được hai chén Lễ Tuyền,
quả nhiên ngoài dự tính của ta”
Huyền Âm Tông Chủ và Dật Điện Tông Chủ Mã Vân Phi vừa ổn định thân hình, vừa
nghe thấy tiếng cười của Đinh Hạo, đều tức giận đến mức thiếu chút nữa thì
phun ra máu tươi. Như thế nào cũng không ngờ tới tiểu tử này lại không công mà
chiếm được tiện nghi, nhưng tức hơn nữa là tiểu tử này thậm chí còn đắc ý như
thế, quả thực là không đem mình để vào mắt.
Chỉ nghe hai âm thanh giận giữ không giống loài người từ miệng hai lão phát
ra. Hai lão điên cuồng trực tiếp vọt tới chỗ Đinh Hạo như mãnh thú, thân hình
vừa động, kiếm quang, Cương khí trong tay đã tập kích đến trước mặt hắn.
Thấy hai người không để ý gì hết mà ra tay, sắc mặt Đinh Hạo cũng biến đổi,
gia tăng tốc độ, trong nháy mắt lao về phía Bát Sí Tử Mãng.
Mà Bát Sí Tử Mãng hiện tại đang cùng Con nhện chiến đấu với tên Đạo Môn vừa
đuổi theo Đinh Hạo. Ngoại trừ hai thú một người, chỗ này còn có một đại hán Ma
Môn cao lớn.
Chỉ thấy hai người và hai thú đánh nhau đến trời đất tối tăm, lúc thì thú đánh
với thú, khi thì người đánh với thú, lúc lại là Đạo Ma đánh nhau, căn bản là
không có đối thủ cố định, tình thế đang vô cùng hỗn loạn.