Người đăng: MrTiep
Tai nghe âm thanh càng lúc càng đến gần, Bát Sí Tử Mãng bên trong Trữ vật giới
chỉ của Đinh Hạo cũng càng lúc càng cuồng loạn bất an, mà giờ phút này cái
chén đựng Lễ Tuyền cũng sắp đầy.
Đưa thần thức vào bên trong Giới chỉ, Đinh Hạo cảm thấy Bát Sí Tử Mãng có điểm
khác thường, bèn không tiến lên phía trước mà lui lại một khoảng ngắn. Ánh mắt
vốn đang nhìn vào chiếc chén ngọc trong suốt được dời sang ba cửa động đang
phát ra âm thanh, thầm tính toán trong lòng.
Ngay khi năm khối nham thạch kỳ lạ vừa nhỏ xuống một giọt sữa màu trắng thì từ
ba cửa động, ba Quái vật vô cùng to lớn xuất hiện phóng tới chỗ đám người Ma
Đạo đang tham lam nhìn chằm chằm Lễ Tuyền.
Đinh Hạo vốn vẫn quan sát ba cửa động, vừa thấy ba con Quái vật xuất hiện liền
hít vào một hơi lãnh khí, lùi về sau thêm một đoạn.
Chỉ thấy một Con nhện vô cung to lớn, dài hai trượng, toàn thân đỏ như lửa từ
cửa động bên trái từ từ bò ra. Đinh Hạo đưa mắt đánh giá Con nhện. Lúc mới vào
Vô Cực Ma Tông, để tìm hiểu công hiệu của Bát Sí Tử Mãng, Đinh Hạo đã xem tất
cả tài liệu ghi chép về Dị Thú ở trong tông một lượt. Bây giờ, vừa nhìn thấy
Con nhện này, Đinh Hạo nhận ra ngay đây là một con Liệt Hỏa Tri Chu. Độc vật
này có thể phun ra liệt hỏa cực độc, ngay cả người Tu chân nếu bị lửa này phun
vào thì hậu quả cũng thật khó lường, trừ một số ít vật phẩm thuộc tính hàn ra
thì không có cách nào có thể khắc chế.
Hơn nữa, nhìn thân thể to lớn của nó hiện giờ mà nói thì nó đã tu luyện hàng
vạn năm. Chẳng trách gì mà Bát Sí Tử Mãng trong Trữ vật giới chỉ lại có biểu
hiện bất an như vậy. Mặc dù nếu so sánh về đẳng cấp thì Con nhện kia không thể
so với Bát Sí Tử Mãng vốn là một thượng cổ đại hung vật, nhưng tính tuổi tác
thì Bát Sí Tử Mãng không thể sánh bằng. Có thể làm cho Bát Sí Tử Mãng trở lên
cuồng bạo như vậy thì thực lực của Con nhện này tuyệt đối không phải thấp
Thế nhưng, con Liệt Hỏa Tri Chu chẳng qua cũng chỉ là một trong ba Quái vật
vừa xuất hiện mà thôi!
Từ động chính giữa vọt ra một Quái vật một chân có thân hình nhìn như trâu,
thân thể màu xám xanh, trên đầu có một cái sừng. Hơn nữa, từ trên thân Quái
vật đó luôn phát ra ánh sáng chói mắt. Đinh Hạo lập tức nhận ra, Quái vật kia
chính là “Quỳ” – một loại Dị Thú được nói đến trong sách cổ. Trong sách cổ có
ghi lại Quái vật này tính tình rất cuồng bạo, là một loài thú cực kỳ hung ác.
Quái thú này toàn thân cứng như sắt thép, ngay cả Chân khí của người Tu chân
cũng không thể xuyên qua. “Quỳ” có tốc độ nhanh như điện cùng sức lực vô cùng
mạnh mẽ, khi tấn công thì đều dùng cái sừng trên đầu để công kích đối thủ,
cũng rất khó dây vào.
Sự xuất hiện của hai hung vật kia đã đủ để Đinh Hạo trong lòng đại loạn. Không
nghĩ tới bên phải còn xuất hiện một Dị Thú kỳ lạ hơn, là một Quái vật mặt
người thân gấu. Đó cũng là một thượng cổ Dị Thú đại hung ác được gọi là “Hùng
Cung”. Thân thể quái vật này ngăm đen và vô cùng tráng kiện, cánh tay gấu to
lớn kia tuyệt đối không dễ trêu chọc vào.
Ba hung vật này đột nhiên xuất hiện mà người của hai phe Đạo Ma vẫn tham lam
nhìn cái chén sắp đầy. Đinh Hạo thầm hưng phấn, tự mình ẩn tàng tung tích, ba
Ác thú kia sẽ không phát hiện tung tích của mình. Tình thế đã loạn càng thêm
loạn nhưng đối với hành động của bản thân sẽ chẳng ảnh hưởng gì mà ngược lại
còn càng thêm có lợi.
Khi ba con thượng cổ kỳ thú vọt tới, hai phe Đạo Ma đột nhiên phát hiện ra
rằng tình hình không ổn. Vốn trong lòng không nghĩ tới đám động vật trong động
lại Dị Thú như vậy, thái độ mấy người kia lập tức đại biến, mặc dù Lễ Tuyền
rất quý giá, nhưng phải giữ lấy tính mạng thì mới có thể hưởng dụng, nếu không
thì tất cả chỉ là điều vô ích mà thôi.
Trong nháy mắt hai phe Đạo Ma lập tức đoán được tình thế, chia làm ba hướng
tấn công đến ba con Quái vật, nhất thời trong Sơn động diễn ra một trận đánh
tối tăm trời đất (hôn thiên ám địa), vô cùng kịch liệt. Khắp nơi vang lên
tiếng Phi kiếm xé gió, tiếng liệt hỏa phun, tiếng người quát mắng hòa cùng
tiếng thú dữ gầm gừ. Đinh Hạo hô lên thỏa mãn, thiếu chút nữa đã quên đi mục
thực sự của chuyến đi này.
Mặc dù các cao thủ của Huyền Âm Tông cùng Dật Điện Tông đến cướp Lễ Tuyền đều
có tu vi cao thâm, mà trợ thủ họ mang đến cũng có cao thủ Hợp Thể Kỳ, nhưng
lúc này đây đối mặt với ba con thú dữ, bọn họ có cảm giác không thể xuống tay.
Sơn động này mặc dù cũng coi là rộng rãi, nhưng lại bất lợi đối với việc Ngự
kiếm phi hành, đồng thời, trong không gian của Sơn động nếu phát ra kiếm quang
đều sợ làm bị thương người của phe mình.
Chính vì thế, họ phải giảm bớt thế công, không thể phát huy hết thực lực của
bản thân. Cho dù có đánh trúng ba con Dị Thú kia thì uy lực cũng yếu đi rất
nhiều. Mà ba hung vật này, ngoại trừ Con nhện khổng lồ kia ra, đều có da thịt
rất dày, thậm chí có thể chịu đựng kiếm quang đồng loạt công kích vào. Còn Con
nhện kia, dù không có da dày nhưng tốc độ của nó lại nhanh đến mức quỷ dị, chỉ
cần động chân là có thể thay đổi phương vị, hơn nữa nó có thể phun ra liệt
hỏa, kiếm quang chưa tới đã bị liệt hỏa của nó làm tan rã rồi.
Hai phe Đạo Ma vốn vì Lễ Tuyền mà đến đây, vì thế cũng không đồng lòng, chẳng
khi nào chịu cùng nhau liên thủ tấn công, tình thế trong Sơn động vốn đã loạn
lại càng thêm loạn. Mà Bát Sí Tử Mãng trong Trữ vật giới chỉ cảm ứng được hơi
thở của đồng loại cũng liên tục phát ra những tiếng vang kỳ dị. Đinh Hạo dĩ
nhiên có thể cảm ứng được tâm tính hung tàn của nó, thầm mắng trong lòng. Bát
Sí Tử Mãng quả nhiên là còn chưa tiến hóa hết, mặc dù đã đạt tới Dị Thú trung
cấp, một cấp bậc rất cao, nhưng trí lực của nó cũng thấp vô cùng, chỉ biết
giết chóc theo bản năng, mặc dù biết rõ ràng ba hung vật kia rất khó đối phó
mà vẫn có biểu hiện như vậy.
Đinh Hạo thầm dùng tâm thần trấn an Bát Sí Tử Mãng, rồi bắt đầu cẩn thận đánh
giá tình hình. Tình thế trong sân rất hỗn loạn, chẳng biết từ khi nào chén Lễ
Tuyền trong Sơn động đã từ từ đầy lên. Thấy thời gian cũng không còn nhiều,
Đinh Hạo cũng từ từ tiến vào trong Sơn động.
Hai phe Đạo Ma mặc dù đang tranh đấu không ngừng nhưng tâm thần cũng không rời
khỏi Lễ Tuyền một chút nào, căn bản là không xuất toàn lực. Đồng thời, ba Dị
Thú mặc dù thực lực cao thâm vô cùng nhưng chẳng biết tại sao giống như cũng
không phát huy toàn bộ. Nhìn bộ dáng kia hiển nhiên ba con Quái vật này cũng
đang nhắm tới Lễ Tuyền. Trong lúc nhất thời, giữa sân mặc dù tình thế hết sức
hỗn loạn nhưng lại hình thành một tình thế thật kỳ dị.
Đang từ từ đi vào, Đinh Hạo cũng cảm giác được sự không bình thường giữa sân,
không dám tiếp tục tùy tiện xâm nhập. Mặc dù cuộc chiến nhìn rất kịch liệt,
nhưng bất kể người hay thú đều không ra tay hết sức, âm thầm che giấu thực lực
của bản thân. Hơn nữa, bây giờ là lúc bọn họ đang hết sức cẩn thận, Đinh Hạo
cũng không dám tới gần, nếu không chỉ một chút không cẩn thận là tất cả mọi sự
bố trí đều thành công cốc.
Ngay khi Đinh Hạo vừa mới dừng lại, thì thạch nhũ phía trên Sơn động kia đột
nhiên ngừng không tiếp tục nhỏ Lễ Tuyền xuống nữa, mà chén ngọc cũng đã tràn
đầy chất lỏng trong suốt. Những người trong Sơn cốc nhìn thấy sự biến hóa như
vậy, thanh kiếm trong tay đột ngột tăng cường công kích, đồng thời, ba con Dị
Thú cũng đột nhiên trở lên uy mãnh vô cùng, giống như bây giờ mới thi triển ra
hết thực lực.
Hành động nhanh nhất vẫn là Huyền Âm Tông Chủ cùng Dật Điện Tông Chủ, chỉ thấy
thạch nhũ trên đỉnh núi vừa mới ngừng nhỏ Lễ Tuyền xuống là hai người đã nhanh
như một tia chớp lao về phía chén Lễ Tuyền gần mình nhất. Trong chớp mắt đã bỏ
những người khác một khoảng xa. Những người đang tranh đấu vừa thấy hai người
này động thủ trước đều không cam lòng bị bỏ rơi lại phía sau mà đều lao về
phía ba chén Lễ Tuyền còn lại.
Ngay khi Tông Chủ hai phái Huyền Âm và Dật Điện vừa mới đến gần cái chén đựng
Lễ Tuyền, đột nhiên ba con Dị Thú chẳng biết khi nào cũng đã phóng tới. Con
nhện trực tiếp phun ra một tia sáng hình tròn, bắn liệt viêm ra bốn phía, nhằm
vào Mã Vân Phi, so với liệt viêm mà nó phun ra lúc nãy thì mạnh hơn không biết
bao nhiêu lần. Mà hai hung vật còn lại cũng lao tới Tông Chủ Huyền Âm Tông,
nhìn bộ dáng thì có thể thấy bọn chúng đều đang xuất ra thực lực chân chính.
Mà hai phe Đạo Ma chưa kịp chạy tới nơi đặt chén Lễ Tuyền đã giao chiến với
nhau, so với trận chiến vừa rồi thì hung mãnh hơn rất nhiều. Giờ phút này trận
chiến thực sự mới diễn ra, trận chiến vừa rồi xem ra chỉ là màn khởi động làm
nóng người mà thôi.
Chỉ thấy trong không trung và trên mặt đất, các loại Chân khí kỳ dị bay vùn
vụt khắp nơi, Kiếm quang cương mãnh cũng xẹt ra loạn xạ, bắn vào các bức tường
nham thạch, bốn phía vang lên những tiếng động rất lớn. Chẳng biết nham thạch
kia hình thành từ vật chất gì, mặc dù những người này cũng là các tuyệt đỉnh
cao thủ thế nhưng Kiếm quang cùng Cương khí của họ bắn vào vách đá cũng chỉ
lưu lại những dấu vết mờ mờ. Nham thạch này quả nhiên cứng chắc vô cùng nếu
không thì trong trận chiến kịch liệt này cả Sơn động cũng đã sớm sụp đổ.
Vốn đang dùng ẩn hình phù để tàng hình, thấy biến hóa trước mắt như vậy, Đinh
Hạo cũng từ từ tiến vào trong Sơn động. Sợ bị những cao thủ nơi đây phát hiện
ra, hắn cố gắng cẩn thận di chuyển. Mà không biết từ lúc nào Nghịch Thiên Ma
Kiếm cũng được hắn cầm trong tay, trên thân kiếm cũng dán một đạo phù chú hình
mặt quỷ. Nhìn bộ dạng này, nhất định là Đinh Hạo đã sớm có chuẩn bị, ngay cả
Nghịch Thiên Ma Kiếm cũng sớm đem ẩn dấu đi.
Mặc dù tình thế không ngừng biến hóa nhưng năm chén Lễ Tuyền vẫn còn nguyên
tại chỗ, thậm chí không có một kẻ nào có thể cướp lấy một chén. Thấy mình càng
ngày càng đến gần, Đinh Hạo liền phong bế hô hấp, thậm chí ngay cả các lỗ chân
lông trên người hắn cũng đem đóng lại.
Đang đánh nhau tại chỗ này có bốn người, trong đó có hai lão già bên Huyền Âm
Tông đã từng truy đuổi hắn, đối thủ của bọn họ là một trưởng lão Dật Điện Tông
và một đại hán có thân hình to lớn. Bốn người này phân ra làm hai cặp đại
chiến với nhau, trong nhất thời không nhận ra xung quanh có một làn khí tức
mới.
Chỉ thấy bốn người mặc dù cách cái chén chỉ hai trượng nhưng thế nào cũng
không thể tới gần được. Đinh Hạo sau khi len lén di chuyển vào cách cái chén
tầm hai, ba trượng cũng bắt đầu thi triển Ma Công cách không lấy vật. Sau nửa
khắc, trên mặt hắn lộ ra thần sắc cổ quái, không biết nguyên nhân gì mà Ma
Công hắn thi triển ra không thể làm cho cái chén này nhúc nhích dù chỉ một
chút. Điểm này làm cho Đinh Hạo không thể giải thích được. Thấy thời gian
không còn nhiều, trên mặt hắn lộ ra một vẻ hung ác, trong nháy mắt gia tăng
tốc độ, đi tới cái chén nhấc lên. Tay vừa nâng cái chén lên, hắn đã hiểu rõ
nguyên nhân: thì ra cái chén đựng Lễ Tuyền nặng gần ngàn cân, bảo sao Ma Công
mình vừa thực hiện lại không có một chút tác dụng nào.
Bốn người đang đánh nhau đột nhiên phát hiện ra cái chén đựng Lễ Tuyền đã biến
mất, sắc mặt đại biến, rối rít đánh ra vài Pháp quyết nhằm vào vị trí của Đinh
Hạo.
Rốt cuộc, pháp lực của ẩn hình phù cũng bị phá vỡ, Đinh Hạo tay cầm Nghịch
Thiên Ma Kiếm xuất hiện trước mặt bốn người cùng nụ cười lạnh trên mặt.