Ngũ Động Tề Hiện.


Người đăng: MrTiep

Một lát sau, mấy tiếng “Xoát xoát” vang lên, vài bóng người từ trên không
trung hạ xuống.

Quả nhiên chính là mấy người của Huyền Âm Tông. Bốn người truy đuổi Đinh Hạo
lần trước không thiếu một ai, hơn nữa còn có thêm năm lão già Tu vi cao thâm.
Xem ra nhất định chính là những người trong Ma Đạo được Huyền Âm Tông mời đến.

Cười dài một tiếng, Tông Chủ Huyền Âm Tông thấy Tông Chủ Dật Điện Tông đã đến
đây từ trước, liền nói: “Mã Tông Chủ đến thật là sớm. Hắc hắc, tuy nhiên đến
sớm không có nghĩa là chiếm được ưu thế đâu. Không có Bổn Tông thì các ngươi
ngay Sơn môn cũng đừng mong tiến vào.”

Tông Chủ Huyền Âm Tông vừa nói ra mấy lời này, lập tức làm cho mấy người đi
theo hắn đều mở miệng cười to.

Hừ lạnh một tiếng, Tông Chủ Dật Điện Tông nói: “Trương Tông Chủ đến chậm như
vậy, có phải là Sơn môn các ngươi chưa sửa chữa xong hết nên đến chậm đúng
không. Bổn Tông xấu hổ thay cho Huyền Âm Tông các ngươi, một Môn phái lớn như
vậy mà để cho một tên Tu Ma Nguyên Anh kỳ làm cho long trời lở đất, thật thú
vị”

Tông Chủ Dật Điện Tông vừa nói thế, mấy người Đạo Môn đều thể hiện ra vẻ cười
cợt.

Mà Tông Chủ Huyền Âm Tông nghe thấy thế, mặt mày phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Mã
Vân Phi ngươi có tư cách gì giễu cợt Bổn Tông. Ba tên đệ tử kiệt xuất của Dật
Điện Tông các ngươi không phải cũng bị tiểu tử đó giết chết sao. Hắc hắc, nếu
không phải chấp nhận hao tổn Tu vi mà sử dụng Độn pháp, thì sợ rằng ngay cả
tên Nữ đệ tử của ngươi cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn. Bây giờ lại còn
cười Bổn Tông, thật là không biết xấu hổ”

“Giỏi cho Trương Tùng ngươi. Không nói những chuyện đó nữa, ngươi lấy chìa
khóa ra để mở Cấm chế ra sớm đi. Những việc khác chờ sau khi Lễ Tuyền xuất thế
giải quyết” Tông Chủ Dật Điện Tông Mã Vân Phi lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói thế, Trương Tông Chủ Huyền Âm Tông gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Chỉ thấy hai người bọn họ bước ra khỏi đám người đi cùng, liếc nhìn nhau một
cái, rồi phân biệt đi đến hai tảng đá nhô lên cao. Chỉ thấy trong tay hai
người không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một chiếc chìa khóa đen ngòm,
hình thù kỳ lạ.

Chỉ thấy hai người vừa đi đến trước tảng đá, thì trên tảng đá đột nhiên xuất
hiện hai lỗ khóa. Hai người từ từ nhét chìa khóa trong tay vào lỗ khóa, đến
khi nghe thấy tiếng “Oanh oanh” rất lớn, mới lấy chìa khóa từ trong lỗ khóa
ra.

Tiếng “Oanh oanh” rất lớn đó giống như truyền đến từ khắp nơi quanh núi, cả
Lan Lăng Sơn mạch đều bị chấn động. Mà Bát Sí Tử Mãng đang nằm trong Trữ vật
giới chỉ của Đinh Hạo cũng đột nhiên trở nên nóng nảy, giống như trong Lan
Lăng Sơn mạch ẩn chứa nguy cơ gì đó rất lớn.

Biến hóa như thế làm cho Đinh Hạo lo lắng, Cấm chế ở đây không biết là do ai
bố trí, với thực lực của Huyền Âm Tông và Dật Điện Tông cũng không thể phá vỡ
nó, nên phải dung đến chiếc chìa khóa. Xem ra Lan Lăng Sơn mạch này ẩn chứa
không ít bí mật.

Tiếng động dần dần biến mất, trên vách đá xung quanh xuất hiện năm Sơn động.
Năm Sơn động này như vốn vẫn nằm ở đó, đen ngòm không thấy đáy, bên trong
dường như ẩn chứa nguy hiểm rất đáng sợ.

Thấy đột nhiên xảy ra biến hóa như vậy, ngoại trừ người của Huyền Âm Tông và
Dật Điện Tông ra, thì mấy người còn lại đều lộ vẻ ngạc nhiên. Dù thế nào cũng
không ai nghĩ được rằng sau khi hai vị Tông Chủ này dùng đến chiếc chìa khóa,
bốn phía xung quanh lại đột nhiên có thêm năm Sơn động đen ngòm.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Mã Vân Phi – Tông Chủ Dật Điện Tông giải
thích cho mấy tên Đạo Môn bên mình: “Cấm chế đã được mở ra, sau khi Lễ Tuyền
sản sinh được nửa khắc thì Cấm chế sẽ lại đóng lại. chúng ta phải rời khỏi Sơn
động trong thời gian này, nếu không chờ cho Cấm chế đóng lại, thì không thể
nào ra khỏi”

Tên Đại hán cao lớn phía Đại nhân không tin hỏi lại: “Mã Tông Chủ nói vậy là
sao. Cho dù Cấm chế có đóng lại, thì năm trăm năm sau, chờ lúc Lễ Tuyền xuất
thế lần nữa, hai Tông phái các vị không phải lại mở Cấm chế ra lần nữa sao.
Đối với người Tu Chân chúng ta mà nói, năm trăm năm mặc dù không ngắn, nhưng
cũng không nói là dài. Đợi đến lúc đó thì sẽ ra khỏi Sơn động, vì sao Mã Tông
Chủ lại nói Cấm chế một khi đóng lại thì chỉ còn đường chết?”

Cười khổ một tiếng, Mã Vân Phi nói tiếp: “Lúc đầu Bổn Tông cũng nghĩ như
ngươi. Nhưng trước kia Bổn Tông cũng đã có môn nhân không kịp thời thoát ra,
năm trăm năm sau khi Cấm chế mở ra một lần nữa, thì tên đó đã biến thành một
bộ xương khô. Rốt cuộc là đã chết như thế nào, và chết bao lâu rồi không ai
biết được? Nhưng từ đó về sau Bổn Tông chỉ biết, nếu như không kịp rời khỏi
Sơn động trước khi Cấm chế đóng lại, thì hắn phải chết”

Vừa nghe mấy lời này, mấy tên Đạo Môn hít sâu một hơi. Không ngờ lại có chuyện
như vậy, xem ra Sơn động là không hề đơn giản.

Mà Đinh Hạo vẫn đang nghe lén cũng rất cảm khái. Lan Lăng Sơn mạch này tuyệt
đối không hề đơn giản như bề ngoài. Nếu không sẽ không ẩn chứa nhiều bí mật
như vậy. Thật không biết Lan Lăng Sơn mạch này rốt cuộc có điểm thần kỳ gì, là
Cao nhân nào có thể bố trí được Cấm chế như thế này. Vì sao trải qua mấy ngàn
năm rồi mà vẫn còn giữ được uy lực như thế. Hậu nhân đến tận bây giờ vẫn không
thể phá giải, khiến Đinh Hạo vô cùng bội phục.

Ngay khi Đinh Hạo đang suy nghĩ, thì hai phía Đạo Ma không hề do dự, lục tục
tiến vào trong các động khẩu. Nhìn thấy mọi người đã bắt đầu hành động, Đinh
Hạo cũng không hề do dự, ẩn dấu khí tức thật cẩn thận, rồi lẻn về phía Sơn
động gần nhất.

Vừa mới tiến vào Sơn động, Đinh Hạo còn chưa thích ứng, mặc dù trong động có
viên Minh châu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng không thể nào bằng ánh sáng
rực rỡ bên ngoài. Mùi ẩm mốc bốc lên bên trong Sơn động, Đinh Hạo chờ cho hai
mắt thích ứng với ánh sáng trong động, mới từ từ đi vào bên trong.

Bên trong Sơn động rộng rãi hơn trong tưởng tượng của Đinh Hạo rất nhiều. Bên
trong mặc dù vì đóng chặt bao nhiêu năm nên không khí không thong thoáng,
nhưng với người Tu Chân đã đạt đến Nguyên Anh kỳ như Đinh Hạo mà nói, thì đã
sớm không cần dùng miệng để hô hấp rồi. hắn càng tiến vào, Sơn động càng thêm
rộng rãi, Đinh Hạo thầm ngạc nhiên.

Một lúc lâu sau, phía trước xuất hiện một tia ánh sáng yếu ớt. Nhưng Đinh Hạo
càng đi về phía trước thì ánh sáng càng lúc càng rực rỡ. Đến lúc Đinh Hạo cảm
thấy hơi chói mắt thì đã phát hiện thấy mình đã đi đến cuối Sơn động rồi.

Chỉ thấy cao thủ hai phái Đạo Ma mà Huyền Âm Tông và Dật Điện Tông mời đến,
đang lần lượt xuất hiện ở trong vùng ánh sáng rực rỡ đó. Thì ra đây là một
hang động rộng chừng mấy chục trượng trong lòng núi. Mục cuối cùng của năm Sơn
động đều là nơi này, nhưng cho đến bây giờ Đinh Hạo vẫn không biết ánh sáng
rốt cuộc phát ra từ đâu, tìm một lúc cũng không thấy, thật thần kỳ.

Mà trên nóc hang mọc đầy thạch nhũ, từ đó không ngừng nhỏ xuống một giọt vật
chất màu trắng, ở bên dưới có năm chiếc chén nhỏ. Người của hai phía Huyền Âm
Tông và Dật Điện Tông đã lấy Pháp Khí ra tay, dùng ánh mắt tham lam nhìn vào
chất lỏng kỳ lạ trong những chiếc chén đó.

Thấy vậy, Đinh Hạo đương nhiên biết là thứ gì trong năm chiếc chén đó. Nhưng
hắn lại không biết Lễ Tuyền rốt cuộc đến lúc nào mới ngừng chảy. Có lẽ mấy
người đó cũng có tâm trạng như mình, nếu không sợ rằng sớm đã ra tay tranh
đoạt, giờ chỉ còn có thể đứng im bất động mà thôi.

Đinh Hạo thấy tình thế đang rất khẩn trương, hắn âm thầm đánh già. Chờ cho đến
khi Lễ Tuyền hình thành toàn bộ, cũng là lúc mọi người điên cuồng tranh đoạt.
Mà mục tiêu của hắn chỉ là một chén Lễ Tuyền mà thôi. Bây giờ mọi người cũng
không phát hiện được bên mình còn có người ẩn núp. Nhưng chỉ cần mình vừa hiện
thân, thì phải cướp được chén Lễ Tuyền đó trong thời gian nhanh nhất. Hơn nữa
còn phải nhanh chóng bỏ chạy, nếu không chỉ chậm trễ trong giây lát, thì chỉ
cần năm người chặn đứng cửa động lại, thì cho dù hắn có bản lĩnh lớn đến đâu
cũng không thể chạy thoát.

Bây giờ mình vẫn chưa tiếp cận quá gần mấy người kia, lại tận lực che giấu
tung tích, bọn họ đương nhiên không biết có người đang lén lút theo sau. Nhưng
mình chỉ cần vừa bị lộ, với Tu vi cao siêu của mấy người này thì nhất định sẽ
phát hiện ran gay. Bọn họ nhất định sẽ có thể đoạn để mình không có chỗ trốn,
mà mình dù sao cũng mới là Nguyên Anh kỳ, nếu thực sự rơi vào cảnh đó, vậy sẽ
không thể nào gặp may được nữa.

Nghĩ đến đây, Đinh Hạo hơi lùi về sau một chút, nhìn quanh hai bên, Đinh Hạo
xác định đường mình chạy trốn sẽ là cửa động này. Bất luận như thế nào mình
cũng chỉ có một cơ hội, cho dù không thể trong nháy mắt đoạt được Lễ Tuyền,
cũng phải nhanh chóng bỏ chạy. hắn rất muốn bố trí “Thập Phương Huyễn Ma Trận”
ở cửa động, nhưng không khí bây giờ rất khẩn trương, nên Đinh Hạo cũng không
dám tùy tiện. Nếu để mấy người đó nhận thấy có chân khí ba động khác lạ, thì
sợ mình chưa kịp ra tay đã bị giết chết rồi.

Lắc đầu, Đinh Hạo bỏ ngay chủ ý này đi. Hắn thầm nghĩ nếu như thật sự bị nhốt,
mình vẫn còn một quả Huyền Âm Sát Lôi nữa. Chẳng may mình bị ép đến đường
cùng, vậy cá chết lưới rách. Nếu như cho nổ Huyền Âm Sát Lôi ở đây, thì bất cứ
ai cũng không thể chạy thoát, toàn bộ đều mất mạng ở nơi này. Nghĩ đến đây,
hắn cười lạnh một tiếng.

Ngay khi Đinh Hạo đang thầm suy nghĩ, Lễ Tuyền nhỏ xuống từ những ngọn thạch
nhũ trên nóc động cũng càng lúc càng chậm lại. Mọi người hai phía Đạo Ma đều
rất khẩn trương, có mấy người còn vận Chân khí, từ từ tiến về phía đặt mấy cái
chén chứa Lễ Tuyền, cả Sơn động tràn ngập các loại Chân khí, đại chiến chỉ một
lát là diễn ra.

Ngay khi mọi người cẩn thận đến cực điểm, thì đột nhiên từ trong ba Sơn động
truyền đến ba loại âm thanh kỳ dị. Nghe âm thanh giống như không phải loài
người, mọi người sửng sốt một chút, nhưng không hề để ý, vẫn đặt tâm thần vào
mấy chiếc chén đựng Lễ Tuyền Kia. Trong mắt mấy cao thủ Tu Chân này, không có
Yêu Thú nào bọn họ để vào trong mắt hết.

Nhưng Bát Sí Tử Mãng ở bên Giới chỉ của Đinh Hạo đột nhiên trở nên nóng nảy
bất thường, giống như có một sinh vật cùng cấp bậc như nó sắp xuất hiện. Thấy
tình thế phát sinh như vậy, Đinh Hạo âm thầm kêu một tiếng không ổn, xem ra ba
vật trước mặt tuyệt đối không thể xem thường, âm thầm đề phòng.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #123