Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂
Chương 12: Tông môn bất hạnh
Sau khi đến bí động ở đáy hàn đàm, Đinh Hạo lập tức ngồi xếp bằng, toàn lực
vận chuyển Vô Cực ma công. Tu vi hai kẻ mà Đinh Hạo vừa thôn phệ đều là Khai
Quang hậu kỳ, tuy chỉ hấp thu được một phần mười chân nguyên tinh hóa nhưng
hắn cũng cảm nhận được chúng lớn vô cùng, trong lòng không nén nổi cảm thán,
nguyên lai cùng cảnh giới nhưng vì không cùng cấp độ mà khoảng chênh lệch lại
to lớn đến thế.
So với trước kia khi thôn phệ nội đan của Bát Sí Tử Mãng thì cảm giác có chút
không giống, tuy năng lượng nội đan của Bát Sí Tử Mãng cường đại phi thường
nhưng dù sao cũng chỉ là dị vật tu luyện mà thành, so với chân nguyên bổn mệnh
của tu chân giả khác biệt rất lớn, chẳng những tốc độ thôn phệ nội đan chậm mà
công hiệu lại càng nhỏ, nhưng cho dù như thế thì cũng đã cho Đinh Hạo thu được
lợi ích rất lớn rồi.
Nhưng hai người kia đều là người trong ma đạo, mặc dù công pháp không giống
với Vô Cực ma công nhưng về bản chất chân nguyên lại giống nhau, ban đầu khi
Đinh Hạo thôn phệ chỉ cần làm một quá trình tinh lọc là xong, tốc độ đương
nhiên nhanh hơn rất nhiều, chỗ tốt lại càng lớn hơn.
Chỉ nửa tháng thời gian Đinh Hạo đã đem chân nguyên hai người đó tinh hóa thôn
phệ xong, hiện tại hắn đã đạt tới Khai Quang hậu kì.
Lúc này mới bắt đầu xem xét chiến lợi phẩm bản thân đoạt được, Đinh Hạo đem
trữ vật thủ trạc và túi trữ vật của ba người đổ ra một lượt mà thấy cảm khái
cho đệ tử của của Vô Cực Ma Tông.
Ba người dù đều chỉ là đệ tử đời thứ ba của các tông nhưng đồ vật tu luyện
trên người cũng thật phong phú, trước tiên không nói tài liệu công pháp cơ bản
đều không ít mà trên thân mỗi người còn có vài khối trung phẩm tinh thạch dùng
cho tu luyện, cái này cũng chưa tính, xem ra mấy pháp bảo mang theo trên mình
ba người cũng đều không tồi. Quả nhiên là lắm tiền nhiều của a, thật là người
với người đem ra so sánh thật bất công, trong khi đệ tử đời thứ ba của Vô Cực
Ma Tông, đừng nói xứng mang theo pháp bảo mà ngay cả vài khối hạ phẩm tinh
thạch để tu luyện cũng không có, một thanh phi kiếm bình thường nhất chính là
toàn bộ trang bị sử dụng của họ.
Mấy tông này vẫn còn như thế thì Luyện Ngục Ma Tông cực mạnh kia giàu có đến
mức nào có thể tưởng tượng được. Hơn nữa đệ tử của Vô Cực Ma Tông do ngộ luyện
công pháp nên tu luyện vốn rất chậm, cứ như vậy cho đến hôm nay rơi vào tình
cảnh khốn khổ thật sự không ngoài dự liệu.
Mấy thứ tài liệu cơ sở Đinh Hạo còn thiếu vừa hay đều có trên thân ba người
kia. Cảnh giới trước mắt của hắn cũng có thể tu luyện vài dạng vật phẩm, pháp
quyết cũng đã kiểm lấy vài môn thực dụng để tu luyện.
Làm xong chút việc này không ngờ hơn nửa năm thời gian đã trôi qua, lúc này
công pháp của Đinh Hạo đại tiến, tin rằng trong hàng đệ tử đời thứ ba của Vô
Cực Ma Tông sẽ không có đối thủ, cho dù Trương Lợi cũng có tiến bộ lớn thì
Đinh Hạo cũng tin chắc có thể giết chết hắn trong trận đấu!
Sau khi xuất quan, Đinh Hạo trước tiên đi tới chỗ ở của Trần Lĩnh bái kiến,
thấy lão vắng mặt, chắc là đang bế quan chưa ra. Khi hắn nghe ba kẻ kia nói về
Hồn Luyện Tông Hội thì cảm thấy đại hứng thú, mặc dù loại đại hội này tràn
ngập nguy hiểm nhưng cũng đầy kì ngộ. Nếu có thể bắt được vài người để thôn
phệ thì bản thân sẽ có thể đột phá lần nữa rất nhanh, chỉ là trước mắt hắn còn
chưa đạt tới Dung Hợp kì thế nên không có tư cách tham dự lần này.
Xem ra cơ hội cũng không có chờ người, mặc dù hiểu được cảnh giới tu luyện của
mình đề thăng đã rất nhanh nhưng dù sao cũng nhập môn quá muộn, bỏ lỡ cơ hội
lần này thì phải chờ tới năm mươi năm nữa, còn phải nỗ lực... bất đắc dĩ đành
phải liều lĩnh lại đi tìm mấy người để thôn phệ.
Đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Ma Tông cho dù thôn phệ thì tác dụng cũng không
lớn, xem ra đành phải tìm kiếm mấy người đệ tử đời thứ hai thực lực yếu. Nhưng
nếu tại bổn tông mà làm việc này mà hắn lại có tiến bộ lớn như thế sẽ khó
tránh khỏi làm cho người ta sinh nghi, khả năng bị phát hiện cũng khá cao. Đem
ý nghĩ dụ hoặc dìm xuống, Đinh Hạo thấy phải xem xét tình huống cụ thể của Hồn
Luyện Tông Hội mới quyết định làm gì.
Ngoại trừ sư phụ Trần Lĩnh, Đinh Hạo tại Vô Cực Ma Tông cũng chỉ biết vị sư
huynh ở Tàng thư phòng. Sau khi tới hắn quả nhiên thấy vị sư huynh kia vẫn ở
đó, con mắt khép hờ nửa ngủ nửa thức.
Thấy Đinh Hạo tiến đến, sau khi ngẩng đầu nhìn lướt qua y liền dị thường kinh
ngạc:
- Sư đệ, mấy năm không gặp a, lần gặp trước chính là thời điểm đệ mới vừa
nhập môn, không nghĩ đến bây giờ ta lại nhìn không ra đệ rốt cuộc đạt tới cảnh
giới nào, chẳng lẽ việc tu luyện của đệ bay nhanh như phi kiếm! Thật sự là kẻ
khác khó có thể tưởng tượng ra! Điều này... cái kia... ta lần trước dường như
giúp đệ giải đáp không ít nghi hoặc, sư đệ lúc trước nói sau này sẽ báo đáo
ta, đừng quên nha!
- Đinh Hạo trong lòng không khỏi thầm buồn cười, lúc trước hắn vì mấy lời nói
tốt của mình thì bảo không cần báo đáp, bây giờ thấy mình phát đạt rồi nên
nhắc lại... Bất quá Đinh Hạo cũng không phải là người nhỏ mọn, thuận tay móc
ra vài khối trung phẩm tinh thạch đưa ra.
- Sư đệ sao dám quên ân tình đề bạt của sư huynh lúc trước, đây là sư đệ ngẫu
nhiên có được mấy khối tinh thạch, mong sư huynh vui lòng nhận cho mới tốt,
nói ra thật xấu hổ, đàm đạo với nhau nhiều lần mà Đinh Hạo còn chưa biết sư
huynh xưng hô thế nào? Mong sư huynh cho biết.
Y vốn cũng chỉ là tùy tiện nói mà thôi, không thật sự hi vọng Đinh Hạo có thể
xuất ra cái gì cho hắn, tông nhân Ma môn đều là tự tư tự lợi, nếu không có
vướng víu lợi ích gì thì quyết sẽ không dễ dàng đem vật phẩm quý mà cấp cho
người khác như vậy, mặc dù bản thân y từng vì Đinh Hạo mà giải đáp qua một
chút về tình hình tông phái trên Đoạn Hồn Sơn, nhưng cũng chỉ là kiến thức phổ
thông người người đều biết a.
Có lợi không lấy không phải tác phong làm việc của người trong ma môn, sau khi
đem mọi thứ thu hết vào trong túi trữ vật, người này cười, sắc mặt càng thêm
sáng lạn:
- Đinh sư đệ khách khí rồi, sư huynh họ Hồ tên Thạc, theo sư phụ Trình
Nguyên. Đáng tiếc 30 năm trước, lúc gia sư xuất ngoại để sưu tầm tài liệu
luyện khí đã bị người Hắc Ma Tông phát hiện trên người hắn mang lông vũ của
Chậm điểu (Chậm: một loài chim độc) và bị giết chết bên ngoài, từ đó ta vẫn
đợi tại Vô Cực Ma Tông, không ra ngoài sơn môn nữa! Sư đệ quả may mắn, chẳng
những có nhiều tài liệu tu luyện, hơn nữa công pháp lại được Trần Lĩnh sở
truyền nên chắc là lợi hại dị thường, bằng không sư đệ tuổi còn trẻ cũng sẽ
không đạt được cảnh giới như vậy. Như ta đây vẫn đang luyện Vô Cực ma công,
công pháp vô dụng nhất của sư môn nên bây giờ vẫn chỉ là Tích Cốc trung kỳ mà
thôi! Thực là so người với người thật tức chết a!
Hồ Thạc luôn miệng vừa nói vừa thở dài.
- Sư huynh cần gì phải bi quan như thế, Vô Cực ma công bác đại tinh thâm, chỉ
là chúng ta ngu dốt vẫn chưa hoàn toàn giải thích được tinh túy của nó mà
thôi. Trước tiên không nói cái này nữa, sư huynh chắc cũng biết chuyện Hồn
Luyện Tông Hội chứ?
Đinh Hạo hỏi.
Hồ Thạc chỉ coi lời nói đó là đang an ủi hắn mà tuyệt không biết theo mỗi câu
của Đinh Hạo đều là thật nên cũng không tranh cãi.
- Đương nhiên biết, chỉ là tông phái ta liên tục có hai nhóm đã bỏ quyền tham
dự thì còn có việc gì có thể nói nữa? Trước mắt có vài nhóm đã phái đến mấy đệ
tử đến... ngay cả hai mươi người cũng chưa đủ mà còn bị các tông phái khác xem
như bia đỡ đạn, thành ra có nguy cơ bị rơi vào tình cảnh toàn quân bị diệt!
Tông ta đệ tử vốn đã ít người, sao chịu được dày vò như vậy? Bây giờ sáng suốt
bỏ quyền tham dự, nếu không thì không cần người khác động thủ mà Vô Cực Ma
Tông cũng đã bị diệt môn rồi!
Hồ Thạc liên tục lắc đầu, xem tình hình này Đinh Hạo cũng thấy chán nản trong
lòng, tuy hắn biết Vô Cực Ma Tông khẳng định không có nổi chỗ tốt nào, nhưng
cũng không nghĩ đến tình hình lại xấu như thế.
Hỏi tiếp vài câu hắn biết được còn ba năm nữa Hồn Luyện Tông hội mới bắt đầu
nên không phải gấp mà liều mạng đi thôn phệ sư môn trưởng bối. Đinh Hạo trở
lại phòng mình, mấy ngày sau đã bị người ta phân phó tạm thời không được ly
khai khỏi tông môn. Họ nói tông chủ sắp xuất quan nên đến lúc đó Vô Cực Ma
Tông sẽ mở hội, tất cả đệ tử trưởng lão đều phải tham gia!
Vài ngày sau, các trưởng bối trong môn phái lần lượt xuất quan.
Trần Lĩnh cũng xuất quan trước hội, khi thấy Đinh Hạo đã đạt tới Khai Quang
trung kỳ liền không khỏi hết sức tán dương vài câu, rằng kể từ khi Vô Cực ma
công khai tông hắn là tu luyện giả tiến bộ nhanh nhất, cho dù tại các môn phái
khác chưa từng nghe qua có ai tiến bộ nhanh như vậy cả!
Đinh Hạo chỉ "hắc hắc" cười, luôn miệng nói đều nhờ sư phó dạy dỗ có phương
pháp mới có được như thế. Trần Lĩnh tuy biết nhưng cũng không nói ra, trong
lòng hai thầy trò đều biết rõ ràng, vẫn khách sáo không thôi!
Đinh Hạo dẫn Trần Lĩnh đi theo, tại trong phòng bố trí một Cách Âm Huyễn Thị
trận, sử dụng trận pháp này chỉ là phòng ngừa người khác nghe lén rình coi,
công hiệu không lớn. Trần Lĩnh rất hứng thú nhìn Đinh Hạo đem trận pháp này bố
trí hoàn tất rồi mới mở miệng nói:
- Hảo đồ nhi, trận pháp này sư phụ như thế nào không nhớ đã từng truyền dạy
ngươi, xem ra đồ nhi đến giờ dấu diếm sư phụ rất nhiều sự tình a!
- Tiểu huyễn thuật mà thôi, sao lọt vào pháp nhãn của sư phụ được? Sư phụ bế
quan đã lâu như vậy không biết đã đến cảnh giới nào rồi? Lần trước sư phụ từng
nói với Đinh Hạo là Nguyên Anh tiền kỳ, chẳng biết bây giờ có tiến triển gì
không?
- Hắc hắc, thơm lây phước của đồ nhi, hiện tại đã đến trung kỳ, nửa bộ Tử Mặc
Độc Âm quyết ngươi cấp sư phụ cũng bắt đầu luyện, chẳng biết hảo đồ nhi có thể
đem nửa sau bộ pháp quyết này cùng đưa cho ta hay không, tu vi của sư phụ cao
ngươi cũng nở mày mở mặt a!
Trần Lĩnh nhìn Đinh Hạo mặt lộ vẻ hi vọng.
- Sư phụ cũng không tránh khỏi quá mức nóng vội a, Tử Mặc Độc Âm quyết người
vừa mới tu luyện đã nghĩ đến phần hạ rồi! Ồ, đợi sư phụ đem phần thượng tu
luyện xong hãy nói tiếp... Đúng rồi, chẳng biết sư phụ có biết tông chủ vì sao
muốn mở hội? Ngay cả trong lúc sư phụ bế quan cũng bị gọi ra, thật là kỳ quái
a!
Đinh Hạo hỏi.
- Kỳ hạn các tông phái trên Đoạn Hồn Sơn cứ trăm năm một lần tiến cống đã đến
rồi, chắc muốn chúng ta đem tài sản trên người hiến cho Luyện Ngục Ma Tông...
Lần trước tông ta dùng hết tài sản cất dấu ngàn năm mới có thể miễn cưỡng gom
đủ, lần này không biết như thế nào mới có thể vượt qua cửa ải khó này, cho dù
có đem toàn bộ gia sản xuất ra cũng là không đủ a, trăm năm qua môn nhân của
tông ta ngay cả bản thân tu luyện cũng chưa từng sử dụng tinh thạch, lại không
dám xuất môn tìm kiếm khai thác, xem ra kiếp nạn lần này thật sự là chạy khó
thoát!
Trần Lĩnh liên tục thở dài rồi giương mắt nhìn Đinh Hạo, phảng phất như coi
hắn chính là hy vọng duy nhất của tông môn.
- Ai, thương cảm a, không nghĩ tới đồ đệ mới nhập Vô Cực Ma Tông lại phải
chịu sỉ nhục này! Ồ, sư phụ vì sao nhìn ta như thế? Đồ nhi tuy có chút tài vật
nhưng chính mình sử dụng cũng còn chưa đủ, vậy có đạo lý cấp cho người khác
sao, nếu bị bất đắc dĩ cũng đành phải lưu lạc khắp nơi, không ở Vô Cực Ma Tông
tu luyện nữa!
Đinh Hạo cũng là thở ngắn than dài, rất là ái ngại, nhưng lại là chết không
buông xuôi!
Trần Lĩnh cũng biết nhân tài Đinh Hạo này sẽ không quản sự sống chết của tông
môn, trong lòng cũng đang âm thầm tính toán có hay không cũng phải tìm đường
thoát.
Bỗng lúc này một tiếng chuông vang lên bên tai hai người, tông chủ Lý Nam
Thiên đã xuất quan, Vô Cực Ma Tông chi hội rốt cục cũng sắp sửa bắt đầu rồi.