Người đăng: MrTiep
Nói thì chậm, nhưng thực tế diễn ra lại rất nhanh, ngay khi Đinh Hạo bắt đầu
ra tay, thì cô gái Đạo Môn đã khẽ kêu lên:
“Hạng Sư huynh cẩn thận.”
Cùng lúc nàng ta nói ra thì tên họ Hạng cũng vừa mới có phản ứng. mặc dù hắn
còn đang giao đấu với một cô gái Ma Môn, nhưng thế công rõ ràng đã yếu đi
nhiều. Nhìn thấy Đinh Hạo đánh tới, liền lập tức lui lại, thậm chí còn bỏ qua
cô gái Ma Môn, bay thẳng về phía Đinh Hạo, khoát tay phát ra hai đạo Cương khí
màu xám.
Thấy hắn đột nhiên có động tác như vậy, Đinh Hạo ngửa mặt lên trời cười phá
lên, nói: “ngươi cho rằng ta cần phải liên thủ với người khác để đối phó với
ngươi sao, thật nực cười. Nói thực ra nếu không phải ngươi đột nhiên đánh lén
ta, thì ta cũng không thèm ra tay với ngươi”
Đinh Hạo còn chưa dứt câu, thì hai đạo Tử Hồng Ma Viên trong tay đã đột nhiên
bay lên, như mặt trời lặn sà sà bay xuống. Nhìn rất từ tốn, nhưng thực ra lại
nhanh như sấm đánh, trong nháy mắt đã đến trước mặt tên họ Hạng.
Màn công kích màu xám nhạt do tên này phát ra không thể tránh khỏi, nên phải
va chạm với hai đạo Tử Hồng Ma Viên mà Đinh Hạo phát ra. Huyền Băng Ma Viêm
Quyết mà Đinh Hạo sử dụng thì Công pháp bình thường sao có thể sánh bằng. Với
thực lực bây giờ của Đinh Hạo vốn không thể hoàn toàn phát huy được hết sự
huyền bí của Công pháp này. Vì thế nên khi gặp phải đối thủ có Tu vi cao hơn
mình thì Huyền Băng Ma Viêm Quyết không thể gây cho đối phương nguy hiểm chết
người. Nhưng người này Tu vi sao có thể sánh bằng Đinh Hạo, nên hắn sao tiếp
được Huyền Băng Ma Viêm Quyết chứ.
Quả nhiên không ngoài suy đoán, chỉ thấy hai đạo Tử Hồng Ma Viên vừa chạm với
làn Cương khí của tên họ Hạng, đạo Cương khí màu xám nhạt đã bị Tử Hồng Ma
Viên phá hủy hoàn toàn. Nhưng thế đi tới của Tử Hồng Ma Viên không bị ngăn cản
chút nào, đánh về phía đối phương đang đứng như trời trồng.
Khi Tử Hồng Ma Viên sắp chạm phải người thì hắn mới có được phản ứng. Lúc này
tránh cũng không thể tránh, nên hắn bắt buộc huy động một làn cương tráo hộ
thân, hi vọng có thể ngăn cản đòn công kích của Đinh Hạo.
Nhưng Huyền Băng Ma Viêm Quyết là Ma công cái thế này thì hắn sao có thể hóa
giải dễ dàng như vậy được chứ. Chỉ thấy Ma Viêm màu đỏ đột nhiên ngừng lại
trong không trung, nhưng Ma Viêm màu tím thì không hề ngừng lại, va chạm vào
làn Cương khí mà tên họ Giảng biến thành trước tiên. Một tiếng vang kỳ dị được
phát ra.
Ở trong mắt mọi người thì Ma Viêm màu tím do Đinh Hạo phát ra đã biến mất
không thấy đâu, mà vầng Cương tráo lại không bị tổn hại chút nào. Mấy người
bọn họ đều cảm thấy nghi hoặc, họ không ngờ được rằng Đinh Hạo ra vẻ như vậy
mà lại đánh ra một chiêu chẳng có chút uy lực nào. Nhưng Đinh Hạo lại rất đắc
ý.
Mọi người đang rất nghi hoặc thì đột nhiên phát hiện ra rằng tên đệ tử Đạo Môn
đang có điểm cổ quái. Giống như sau khi bị Ma viêm màu tím tập kích vẫn giữ
nguyên một động tác đó, giống như một pho tượng vậy.
Khi vừa phát hiện ra chỗ kỳ quái này, thì Ma viêm màu đỏ vốn vẫn đang dừng lại
trong không trung cũng nhanh chóng bay về phía nào. Mà người ở bên trong làn
cương tráo vẫn không nhúc nhích, không hề phát hiện ra mình đang bị tập kích.
Lại một âm thanh kỳ lạ vang lên, sau khi âm thanh này phát ra, vẻ mặt mấy
người đều vô cùng sợ hãi. Thì ra đúng vào lúc này, người đang ở trong làn
Cương tráo bị Ma viêm màu hồng hòa tan như miếng băng mỏng rơi vào trong đống
lửa. Chỉ trong nháy mắt, chỗ đó không còn một vật gì hết, ngay cả xương cốt
cũng không còn.
Lúc này, mấy người kia mới đoán được ra, vừa rồi khi Tử Viêm công kích lần đầu
tiên thì người kia đã bị hàn khí đóng thành băng, đã sớm chết từ trước rồi. Mà
Ma viêm màu hồng chỉ là luyện hóa xác chết này mà thôi.
Biến hóa xảy ra như vậy, khiến cho hai phe đang giao chiến trợn mắt há mồm,
vội vàng ngừng lại đòn tấn công, hoảng sợ nhìn Đinh Hạo.
Nhìn thấy Đinh Hạo đang từ từ đi đến giữa sân, cô gái Đạo Môn mặt lạnh như
sương nhìn Đinh Hạo, hừ lạnh nói: “Ngươi là ai, mà dám giết người của Dật Điện
Tông chúng ta? Không cần biết ngươi sau lương ngươi có thực lực như thế nào,
ngươi nhất định sẽ bị Bổn Tông trả thủ”
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo lắc đầu, không để ý đến vẻ kinh ngạc của mọi
người, từ từ đi về phía nàng ta: “Dật Điện Tông thì sao, Tại hạ nếu dám giết
người của Tông phái các ngươi, thì sẽ không sợ Tông phái các ngươi trả thù.
Huống hồ chỉ là hắn ra tay trước, ta chỉ là phòng vệ mà thôi, chẳng lẽ ta phải
chìa cổ ra cho hắn giết sao, không có chút đạo lý nào.”
Nghe thấy Đinh Hạo nói thế, cô gái này không hề giận dữ chút nào, vẫn nói với
vẻ lạnh lùng: “Bất kể ngươi nói như thế nào cũng không thể nào thay được sự
thật là ngươi đã giết đệ tử của Bổn Tông. Cho dù hôm nay chúng ta không thể
làm gì được ngươi, nhưng ngày sau chờ ta trở về Tông, thì sẽ mời cao thủ của
Bổn Tông giết ngươi, ngươi sớm tính nên chết như thế nào đi”
Cô gái Đạo Môn vừa nói ra như thế, có vẻ như không có gì thay đổi được. Đinh
Hạo nghe thấy thế rất ngạc nhiên, một lát sau hắn lắc đầu thầm nghĩ: “Đám
người Đạo Môn đúng là không thể dùng lý, bất kể là chuyện gì, bọn hắn đều như
chiếm về lý vậy. Cho dù vật chết cũng có thể bị bọn họ nói thành sống, hơn nữa
vĩnh viễn cũng không thừa nhận mình đã sai.
Nhưng Đinh Hạo vốn là một tên ác ma, sao phải sợ hãi chứ, hắn hừ lạnh một
tiếng: “không cần phải dài dòng làm gì. Bất kể Tông phái của ngươi muốn trả
thù thế nào, đây đều là chuyện sau này. Tuy nhiên chắc chắn các ngươi không
nhìn thấy điều đó”
Nói xong lời này, Đinh Hạo quay lại cười nói với bốn tên đệ tử Ma Môn: “Các vị
Đạo hữu chẳng lẽ để một mình ta ra tay hay sao. Tại hạ chỉ giúp các ngươi mà
thôi, đến đâu đi. Mọi người đều động thủ, nàng này để cho Tại hạ đối phó, mọi
người giết chết ba tên Đạo Môn còn lại, được chứ?”
Vừa nói ra lời này, mấy người bên phía Ma Môn đều lộ vẻ vui mừng, cười ác độc.
Trong đó có một cô gái còn liên tục nhìn Đinh Hạo với ánh mắt quyến rũ. Thấy
nàng ta như vậy, Đinh Hạo cười cười đáp lại nàng ta, khiến cho cô gái đó vui
mừng ra mặt. Đinh Hạo nghiêng đầu sang chỗ khác, cười lạnh với cô gái Đạo Môn.
Chỉ thấy Đinh Hạo khẽ di chuyển, trong nháy mắt đã đi đến trước mặt nàng ta
năm trượng, Tử Hồng Ma Viên cũng không biết xuất hiện trên hai tay hắn từ lúc
nào. Ở khoảng cách gần như thế này nên cô gái Đạo Môn có thể nhận thấy được Tử
Hồng Ma Viên ẩn chứa Năng lượng vô biên. Nghĩ lại lúc nãy có một tên bị Tử
Hồng Ma Viên giết chết trong nháy mắt, mặt mày biến sắc, vội vàng lui về phía
sau, tốc độ rất nhanh.
Thấy cô ta có động tác lui lại phía sau, Đinh Hạo ngẩn người, không nghĩ ra
rằng một Nguyên Anh trung kỳ lại có tốc độ nhanh như vậy. Nhưng chỉ ngạc nhiên
một lát, Đinh Hạo nghĩ đến nàng ta đến từ Môn phái tên là Dật Điện Tông, thì
nhất định Tông phái này nổi tiếng nhờ tốc độ. Nghĩ đến đây, hắn khẽ cười một
tiếng, vận chuyển Cửu U Quỷ Mị Quyết.
Đinh Hạo đang ở phía trước đột nhiên trở nên mờ nhạt, giống như đã dung nhập
vào trong không trung, càng là cẩn thận quan sát càng không thấy được rõ rang.
Đến khi cô gái Đạo Môn rốt cuộc tìm được vị trí của Đinh Hạo, thì không biết
Đinh Hạo đã xuất hiện cách nàng ta khoảng ba trượng từ lúc nào. Mà Tử Hồng Ma
Viên trong tay bay ra từ tay Đinh Hạo, trực tiếp tập kích cô ta.
Biến hóa như vậy nàng ta không thể nào tưởng tượng ra được. nàng vẫn nghĩ bằng
tốc độ của mình là có thể tránh khỏi Đinh Hạo, sau đó lại dựa vào tốc độ của
mình mà du đấu với Đinh Hạo. như vậy sẽ không phải e ngại Tử Hồng Ma Viên của
Đinh Hạo nữa. Nhưng nàng dù tính toán như thế nào cũng không ngờ được Đinh Hạo
lại có tốc độ cao siêu đến thế. Dù Đinh Hạo không lấy ra Nghịch Thiên Ma Kiếm,
thì chỉ bằng thân phấp Cửu U Quỷ Mị Quyết thì nàng ta cũng không thể sánh
bằng.
Nguyên nhân chính là do nàng ta nhận định sai lầm, đến khi nàng ta đột nhiên
nhận thấy Tử Hồng Ma Viên đang đánh tới, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo,
miệng phun ra một ngụm máu tươi, than hình lóe lên biến mất không thấy tăm
hơi. Vào lúc này, Tử Hồng Ma Viên mà Đinh Hạo phát ra mới tập kích đến được vị
trí của nàng ta. Biến hóa đột nhiên xảy ra như vậy làm cho Đinh Hạo ngẩn người
một lát. Nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt cổ quái của nàng ta, Đinh Hạo lập tức đoán
được nàng ta nhất định sử dụng phương pháp tương tự Huyết Độn Thuật của Ma
Đạo, hao tổn mấy chục năm Tu vi để kích thích tiềm lực của bản than mà chạy
trốn.
Lắc đầu, Đinh Hạo biết có đuổi cũng không kịp, mặc dù mình có tốc độ rất
nhanh. Nhưng thứ nhất hắn không biết cô ta ở chỗ nào, thứ hai nhờ Độn pháp nên
tốc độ của cô ta cũng sẽ không chậm. Lúc này nhất định đã rời xa đây mấy trăm
dặm, căn bản không thể nào tìm thấy được.
Mà vào lúc này, hai tên đệ tử Đạo Môn đang bị bốn người Ma Môn vây công thấy
kẻ có Tu vi cao nhất bên mình còn phải dùng Độn pháp – là cách tổn hại Tu vi
để chạy trốn, nên đều biến sắc. Nhưng bốn người Ma Môn cũng sợ hai người này
cũng sử dụng phương pháp như vậy để chạy trốn, nên công kích càng thêm mãnh
liệt, không để cho hai tên Đạo Môn có thời gian ngừng nghỉ.
Điều này làm cho hai tên Đạo Môn tránh đông né tây, không được nghỉ một giây
phút nào, khổ sở đối phó đòn công kích mãnh liệt của người Ma Môn.
Thấy tình hình như vậy, Đinh Hạo suy nghĩ rất nhanh nên giết toàn bộ tất cả
đám người ở đây, hay là giữ đám người Ma Môn lại để tìm hiểu tình hình của
Doanh Châu. Nếu như mình gọi Bát Sí Tử Mãng ra và không che giấu thực lực thì
tuyệt đối có thể giết chết hết bọn họ ngay tại đây. Tuy nhiên thực lực của bốn
người này quá thấp, mình có giết cũng chẳng được chút lợi lộc gì. Lại nghĩ đến
mục chuyến đi này của mình, hắn nhanh chóng có quyết định.
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo nói: “Tại hạ vừa nãy hơi sơ suốt, thậm chí để cho
Nữ tử Đạo Môn kia chạy toát. Để chuộc lỗi nên sẽ giúp các vị một tay, đuổi hai
tên còn lại đi vậy”
Vừa dứt câu, Đinh Hạo đã bay vọt sang bên này nhanh như chớp. Tử Hồng Ma Viên
trong tay vừa bay lên lập tức khiến hai tên đệ tử Đạo Môn đang mong muốn chạy
trốn giờ trở nên hoàn toàn tuyệt vọng.