Chấn Kinh Toàn Tràng.


Người đăng: MrTiep

Độc Ma Vương Diệc Hàn vốn đang chiếm ưu thế nhưng vì không ngờ được đến Lục
mang tinh lại có hiệu quả đến như vậy nên chỉ một sơ xuất nhỏ dẫn đến tình thế
đảo ngược. Một kích vừa rồi, một mình hắn chống lại công kích của ba người Ngô
Tinh, không thua thiệt mới là lạ.

Biến hóa như thế khiến cho mọi người đang vây xem đều trợn mắt há mồm. Khi
thấy vẻ mặt ung dung của ba người Hoắc Đồng Tông, lại nghĩ đến lúc nãy mình
cười nhạo bọn họ, liền vội vàng ngậm miệng lại, lùi ra thật xa. Rõ ràng là
không muốn trêu chọc ba người này. Có thể thấy Hoắc Đồng Tông có danh tiếng
rất lớn trên Bồng Khâu đảo.

Ba người Ngô Tinh sau khi cười phá lên, rồi lạnh lùng nhìn mọi người xung
quanh, khi thấy Đinh Hạo cả ba đều lộ ra nụ cười độc ác. Giống như Đinh Hạo đã
thành vật trong túi bọn họ rồi, không thể nào chạy thoát.

Bị ba người bọn họ nhìn vào, Đinh Hạo run lên. Mặc dù hắn đối phó Ti Đồ Kiếm
thì rất dễ dàng, nhưng nếu như ba người Hoắc Đồng Tông đồng thời chặn lại, thì
hắn có thể dễ dàng chạy thoát như vậy nữa hay không cũng khó nói.

Nghĩ đến đây, mắt Đinh Hạo lóe lên, như đang âm thầm tính kế gì đó.

Mà lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn bị bắn bay ra rất xa mới ngừng lại được, khó
khăn lắm mới đứng ổn định được trong không trung, cười thảm một tiếng nói:
“không ngờ rằng Trấn tông chi bảo của Hoắc Đồng Tông các ngươi lại có công
dụng như vậy, không bị Độc Công ăn mòn. Đã như vậy, ta sẽ cùng sống chết với
các ngươi, dù cá chết cũng làm cho rách lưới ta sợ các ngươi sao”

Vừa nói dứt câu, Vương Diệc Hàn không lùi mà tiến, lao vọt về phía ba người,
Hắc khí quanh thân ào ào tuôn ra như muốn che kín cả bầu trời.

Mặc dù khí thế của Độc Ma Vương Diệc Hàn rất kinh người, nhưng Đinh Hạo biết
đó chỉ là ra vẻ mà thôi. Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa bị trúng một kích hợp lực
của ba người Hoắc Đồng Tông, nên động tác này chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Lần
công kích này chỉ là liều chết, nếu không thể giết chết ba người kia, thì hắn
sẽ phải chết.

“Ha ha” cười phá lên vài tiếng, ba người Hoắc Đồng Tông lại phát ra Lục Mang
Phá Ma Trận. Ba người Ngô Tinh dĩ nhiên cũng nhìn thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn
chỉ là đang cố gắng chống trả mà thôi. Chỉ cần hóa giải đòn công kích này của
hắn, thì đến lúc đó hắn dù có chắp cánh cũng khó bay.

Chỉ thấy Lục mang tinh do ba người điều động phát ra ánh sáng rực rỡ, bay vọt
vào làn Hắc khí. Ngay lập tức làn hắc khí bị vầng sáng rực rỡ kia chia cắt ra
làm nhiều phần. Trong chốc lát, Hắc khí trong không trung bị tan đi hết, chỉ
còn Lục mang tinh giữa không trung, phát ra ánh sáng rực rỡ như muốn tranh đua
với ánh mặt trời.

Vào lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn vốn được giấu trong làn Hắc khí cũng xuất
hiện trước mặt mọi người. Chỉ thấy khóe miệng của hắn ứa ra một vệt máu lớn,
giờ hắn đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.

Mà ba người Ngô Tinh mặc dù đang thở dồn dập nhưng không bị thương tích gì
thêm, chỉ một kích này, thắng bại đã được phân định rõ ràng.

Mặc dù Đinh Hạo sớm biết tình thế của Độc Ma Vương Diệc Hàn rất không ổn,
nhưng vẫn không nghĩ ra rằng hắn lại thua nhanh đến vậy. Theo tình thế bây giờ
hắn không biết có nên ra tay giúp Vương Diệc Hàn hay không. Nếu ra tay, thì
thực lực của hắn lại kém, có tác dụng hay không cũng không biết, không khóe
mình cũng mất mạng thì thảm rồi. Nhưng nếu không cứu mà chạy trốn, thì có thể
chạy thoát hay không cũng không biết. Vì vậy hắn vẫn chưa có quyết định chính
thức.

Ba người Ngô Tinh lạnh lùng đi về phía Vương Diệc Hàn đang rất khó khăn mới
đứng vững được trong không trung. Đinh Hạo nhìn thấy thế cuối cùng đã có quyết
định. Hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ trong nháy mắt tăng lên đến cực điểm, tạo
thành một vệt sáng trong không trung. Một khắc sau Đinh Hạo đã đứng ở bên cạnh
Độc Ma Vương Diệc Hàn, lạnh lùng nhìn ba người Hoắc Đồng Tông đang từ từ đi
tới.

Ba người không hề ngạc nhiên chút nào với sự xuất hiện của Đinh Hạo, dường như
đã sớm đoán được Đinh Hạo sẽ ra tay giúp Vương Diệc Hàn. Cho nên, lúc trước
khi Đinh Hạo chưa đến, động tác của ba người đi tới rất thong thả, nhưng khi
hắn vừa đến thì liền chia làm ba hướng vây hắn lại. Cho nên nếu Đinh Hạo muốn
dựa vào tốc độ lao ra sẽ càng thêm khó khăn hơn nhiều.

Thấy Đinh Hạo xuất hiện bên cạnh mình, Độc Ma Vương Diệc Hàn nói một cách yếu
ớt: “Tiểu ca sao phải khổ như vậy chứ. Ngươi rõ ràng không có quan hệ với việc
này, vì thế không nên tham dự vào vũng nước đục này làm gì. Bằng tốc độ của
ngươi nếu muốn chạy trốn thì ba người này cũng không thể làm gì. Nhưng bây giờ
lại sắp mất mạng vì ta, thật không đáng giá chút nào”

Cười dài một tiếng, Đinh Hạo trầm giọng nói: “Người sống trên đời, phải phóng
khoáng. Nếu làm việc gì đều sợ này sợ nọ thì sao có thể thoải mái được chứ.
Huống chi ba tên tiểu nhân bỉ ổi kia có thể lưu ta và ngươi lại ở đây được hay
không cũng chưa biết được. Hắc hắc, cho dù Tiểu gia có mất mạng, thì nhất định
cũng phải kéo một hai tên chôn cùng”

Hắn vừa nói mấy lời này, Độc Ma Vương Diệc Hàn sững cả người. Có vẻ như không
nghĩ được rằng Đinh Hạo lại nói ra như vậy. Nhưng vừa nghĩ đến Đinh Hạo chỉ là
Nguyên Anh kỳ, lại lắc đầu.

Mà ba người Hoắc Đồng Tông vừa nghe Đinh Hạo nói như thế xong đều ra vẻ khinh
thường. Chỉ thấy Ngô Tinh lạnh lùng nói: “ngươi nghĩ ngươi là gì. Mặc dù không
biết ngươi dùng cách nào mà lại có được tốc độ như vậy, nhưng chỉ bằng tu vi
Nguyên Anh kỳ của ngươi mà cũng dám nói làm chúng ta bị thương… đây là chuyện
buồn cười nhất mà bao năm qua Lão phu nghe được”

“không cần phải tranh cãi với hắn. Lão phu không muốn nhìn thấy tên Tiểu tử
đáng chết này thêm một khắc nào nữa. Làm phiền Tông Chủ giữ cho hắn sống, Lão
phu sẽ để cho hắn chịu tất cả thống khổ của thế gian này, tuyệt đối không để
hắn chết đi dễ dàng được” Ti Đồ Kiếm đột nhiên cắt ngang lời của Ngô Tinh,
nghiến răng nói.

Nhìn Ti Đồ Kiếm đang rất phẫn nộ, Ngô Tinh gật đầu nói: “Bổn Tông nhất định sẽ
để cho Ti Đồ Trưởng lão hoàn thành mong muốn”

Ngay khi hắn vừa dứt lời, thì Đinh Hạo đã nắm lấy Độc Ma Vương Diệc Hàn, thân
hình khẽ biến đổi, trong nháy mắt bay về một hướng không người.

Ba người này vừa mới phát hiện thấy động tác của Đinh Hạo, thì Đinh Hạo đã bay
ra xa hơn chục trượng, sắp thoát khỏi vòng vây của ba người. Ngô Tinh khẽ nhún
người, một khắc sau đã xuất hiện ở trước mặt Đinh Hạo, tốc độ rất là nhanh.

Nhìn thấy Ngô Tinh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, Đinh Hạo trở nên lạnh
lùng. Mà lúc này Độc Ma Vương Diệc Hàn lại đột nhiên mở miệng: “Nếu như bả ta
xuống, tốc độ của ngươi nhất định hơn được hắn. Nhưng bây giờ chỉ sợ tương
đương hắn mà thôi. Ngươi chỉ có thể rời khỏi đây một mình mới có cơ hội chạy
trốn. Ta không muốn làm liên lụy đến ngươi”

Hừ lạnh một tiếng, Đinh Hạo nói: “Vương lão không cần phải lo lắng, ta đã có
kế sách”

Vừa dứt câu, trong tay Đinh Hạo đột nhiên xuất hiện một viên Đan dược to như
nắm tay. Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nhìn thấy thứ trong tay Đinh Hạo, vẻ mặt
biến sắc, lại nhìn thấy ánh mắt rất tỉnh táo của Đinh Hạo, lại cảm thấy có cơ
hội sống.

Chỉ thấy một làn cương khí rất lớn trực tiếp phát ra từ tay phải đang cầm viên
đan dược của Đinh Hạo, sau khi Ma khí phát ra, đan dược trong tay Đinh Hạo đã
biến mất.

Ngô Tinh thấy thế đột nhiên cười phá lên, không lùi mà tiến, nhanh chóng lao
lên đón lấy Cương khí mà Đinh Hạo phát ra. Vung tay lên, một vòng xoáy được
phát ra trong nháy mắt, lập tức đánh tới Ma khí mà Đinh Hạo phát ra.

Thấy tên này xông lên, Đinh Hạo nở nụ cười tàn nhẫn, thân hình đột nhiên dừng
lại, thậm chí còn lao về một hướng khác hẳn.

Đúng lúc này, Ma khí mà Đinh Hạo phát ra đã bị Ngô Tinh đánh bay, hiện ra một
viên đan dược cổ quái. Chỉ nghe thấy Ngô Tinh phát ra một tiếng thét chói tai,
giống như chó bị đánh, bị đánh bay về sau.

Trong nháy mắt đó Đinh Hạo cũng đã bay được hơn trăm trượng. Thấy mình đã
thoát khỏi phạm vi vụ nổ, Đinh Hạo lập tức cho viên Huyền Sát Âm Lôi phát nổ.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ rung trời phát ra từ chỗ vừa rồi, khí lưu đánh ra
khiến Đinh Hạo dù đã lùi ra thật xa cũng bị chấn động. Vụ nổ trôi qua, giờ chỉ
còn một tiếng kêu thảm thiết phát ra mà thôi.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thân thể của Ngô Tinh đã bị vỡ nát, Nguyên Anh
Xuất Khiếu bay về phía hai người Ti Đồ Kiếm. Tình trạng của hắn bây giờ còn
thê thảm hơn cả Âm Cơ của Âm Dương Hòa Hợp Tông rất nhiều. không có mấy chục
năm thì Ngô Tinh đừng hòng khôi phục lại như cũ.

“Ha ha ha” Đinh Hạo nói:

“Xem mấy con Lão cẩu nhà ngươi còn đắc ý như thế nào. Muốn giết Tiểu gia các
ngươi còn chưa đủ tư cách.?

Lời vừa dứt, Đinh Hạo không hề dừng lại, mang Độc Ma đang bị thương rất lạnh
nhanh chóng rời đi. Vương Diệc Hàn dù cho đang rất yếu vẫn cười phá lên:
“Giỏi, không ngờ Lão tặc kia thậm chí bị ngươi làm bị thương”

Lúc này hai người Ti Đồ Kiếm chỉ có thể nhìn Đinh Hạo rời đi. Ngô Tinh mất đi
thân thể phải được bảo vệ ngay lập tức. Đồng thời với tốc độ hai người họ cũng
không thể nào đuổi kịp Đinh Hạo.

Hai người Đinh Hạo và Độc Ma Vương Diệc Hàn cười dài rồi biến mất không còn
tung tích. Còn về phần Hoắc Đồng Tông, lần này có bao nhiêu cao thủ đều đã
điều động ra hết, chẳng những phí công vô ích, mà thân thể của Tông Chủ còn bị
hủy, thật quá uất ức. Cẩn thận suy nghĩ, lần này thất bại đó là vì sự xuất
hiện của tên Tiểu tử Ma Đạo kia. Nếu không có hắn, sợ là Độc Ma Vương Diệc Hàn
đã sớm chết trăm lần rồi.Nghĩ đến đây mấy người bọn họ đều ghi nhớ hình dạng
của hắn, thề nhất định phải giết được hắn.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #116