Người đăng: MrTiep
Chỉ thấy hai tay của Độc Ma Vương Diệc Hàn đột nhiên được mở rộng ra khiến cho
Lục mang tinh đang ngừng lại trong không trung trở nên run rẩy mãnh liệt.
Hai người Ngô Tinh đang vô cùng lo lắng vừa thấy biến hóa như vậy, mặt mày
biến sắc. Hai người không ngừng đánh ra các loại pháp quyết, từng đạo Cương
khí được đưa vào trong Lục mang tinh đang lung lay muốn vỡ. Lục mang tinh được
tiếp thêm sức mạnh liền từ từ chuyển động về phía hai người. bọn họ nhìn thấy
Vương Diệc Hàn đã loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể mình, nên không thể sử dụng
“Lục Mang Phá Ma Trận” để công kích nữa.
Cũng vào lúc này, Đinh Hạo đã dẫn theo Ti Đồ Kiếm quay lại đây. Độc Ma Vương
Diệc Hàn thấy thế, khẽ cười lên một tiếng, rồi nói: “Đa tạ (Cảm ơn) Tiểu ca đã
ra tay giúp đỡ. Ta nợ ngươi ân tình này, ngày sau nhất định sẽ báo đáp”
Nghe hắn nói như thế, Đinh Hạo cười dài, quát lên một tiếng thật to: “Vương
lão không cần khách khí, thật ra mà nói tiểu tử vốn không muốn tham gia vào
chuyện này, hơn nữa tu vi của tiểu tử cũng kém cỏi, vốn không thể giúp được gì
cho Vương lão. Ai ngờ tình thế thường thường phát triển nằm ngoài dự đoán của
mọi người, thậm chí tiểu tử còn giúp được cho ngươi, quả là đáng buồn cười”
Đinh Hạo và Độc Ma Vương Diệc Hàn nói qua nói lại tự nhiên như chỗ không
người, căn bản không để ba người Hoắc Đồng Tông vào mắt. Tên Ti Đồ Kiếm đuổi
theo Đinh Hạo rốt cuộc cũng đã bay đến đây, nhìn thất Đinh Hạo ở ngay trước
mặt, Ti Đồ Kiếm quát lên một tiếng, mặt mày biến dạng, mất hẳn vẻ đạo mạo vốn
có.
“Hôm nay mai không thể phân thây tên Tiểu tử nhà ngươi, Lão phu thề không bỏ
qua” Ti Đồ Kiếm lạnh lùng nói.
Đinh Hạo lạnh lùng nói: “Lão cẩu(Con chó già) nhà ngươi đuổi theo Tiểu gia đã
nửa ngày, cũng chẳng làm gì được ta. Mạnh miệng nói ra thì ai cũng nói được,
nhưng có thể làm được thì lại không có mấy người. ngươi thử lại sẽ biết”
Nói xong Đinh Hạo cười thật to, làm cho Ti Đồ Kiếm giận dữ đến mức thiếu chút
nữa ngã từ trên không trung xuống.
Ti Đồ Kiếm khó khăn lắm mới ổn định lại được thân hình, đang định tiếp tục
đuổi theo Đinh Hạo, thì lại bị Tông Chủ Ngô Tinh quát lên: “Ti Đồ Trưởng lão,
bây giờ còn không nhanh giúp Lão phu thu lại Trấn tông chi bảo của bản tông(
Tông phái chúng ta). Chờ giải quyết xong tên Độc Ma Vương Diệc Hàn này, thì dù
cho tên Tiểu tử này có chạy đến chân trời góc biển, Bản tông cũng nọc da lột
xương hắn giúp ngươi”
Vừa nghe thấy Ngô Tinh hét lên như vậy, Ti Đồ Kiếm cuối cùng cũng lấy lại được
lý trí, nhìn Lục mang tinh đang được kéo ra một cách khó khăn, Ti Đồ Kiếm biến
sắc, trừng mắt nhìn Đinh Hạo một cái, rồi bay về phía hai người Ngô Tinh.
Thực ra nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Đinh Hạo, thì sợ là Độc Ma
Vương Diệc Hàn còn chưa thể nào bức hết chất độc ra ngoài, và đã bị trúng độc
thủ của ba người Hoắc Đồng Tông rồi. Ba người bọn họ mặc dù đã tính toán mọi
đường, nhưng vẫn không thể ngờ được rằng Đinh Hạo lại có tốc độ siêu nhanh như
vậy, lại có mưu kế. Chỉ dùng lời nói ác độc làm cho Ti Đồ Kiếm mất đi lý trí.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Cũng bởi vì Ti Đồ Kiếm tạm thời rời đi, khiến cho Lục Mang Phá Ma Trận vốn
đang hoàn thiện xuất hiện sơ hở trong giây lát. Đến khi hai người Ngô Tinh
hiểu ra đây là quỷ kế của Đinh Hạo thì Ti Đồ Kiếm đã hoàn toàn mất đi lý trí
rồi. Mưu kế ba người cẩn thận bố trí bị Đinh Hạo dùng một cách kỳ lạ phá hủy
hoàn toàn. Bảo sao Ngô Tinh lại không nói nặng lời như vậy, hiển nhiên là cũng
bị Đinh Hạo làm cho giận dữ.
Thấy Ti Đồ Kiếm không còn để ý đến lời nói ác độc của mình nữa, Đinh Hạo lại
bắt đầu lo lắng cho Độc Ma Vương Diệc Hàn. Chỉ riêng Ngô Tinh đã có tu vi
tương đương với Độc Ma rồi, huống chi lại còn thêm hai tên Trưởng lão có tu vi
kém hơn một chút mà thôi. Nếu không phải ba người bọn họ e ngại Độc Công cao
siêu của Độc Ma, thì ba người bọn họ căn bản không cần phải bày mưu tính kế
làm gì. Cho dù là thẳng mặt giao chiến thì họ cũng dễ dàng chiến thắng.
Ngay khi Ti Đồ Kiếm mới vừa rời khỏi, trong tay Độc Ma Vương Diệc Hàn đột
nhiên tuôn ra một loạt các làn hắc tuyến giống như con nhện thả tơ, bao lấy
Lục mang tinh đang từ từ lui lại. hắn khẽ quát lên một tiếng, Lục mang tinh
phát ra rất nhiều đốm lửa, vô cùng kỳ lạ.
Cũng theo những đốm lửa phát ra, hai người Ngô Tinh hoảng sợ, chợt quát lên
một tiếng, dùng toàn lực thu hồi lại Lục mang tinh. Nhưng khóe miệng hai người
đã ức máu.
Nhưng đúng vào lúc này, Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ cười lên một tiếng, thân
hình biến đổi, trong nháy mắt lao nhanh về phía Ti Đồ Kiếm.
Ti Đồ Kiếm mới đi được nửa đường không ngờ rằng chỉ trong nháy mắt lại xảy ra
biến cố, càng không ngờ rằng Độc Ma Vương Diệc Hàn thậm chí để mặc hai người
Ngô Tinh, rồi lao về phía mình. Nghĩ đến uy danh vang dội của Độc Ma, Ti Đồ
Kiếm cảm thấy bối rối. Độc Ma Vương Diệc Hàn nhìn thấy vẻ mặt của hắn, liền
khẽ cười nói: “Ti Đồ Trưởng lão rất e ngại Tại hạ thì phải”
Vừa dứt câu, Vương Diệc Hàn đã đánh ra ba đạo hắc khí. Nhìn động tác của các
đạo Hắc khí này, Đinh Hạo cảm thấy như sinh vật sống vậy. Ti Đồ Kiếm vừa thấy
mấy đạo hắc khí này đánh tới rất là hoảng hốt, vội vàng tránh phải né trái,
thay đổi phương hường khác bay về phía hai người Ngô Tinh.
“Lão phu sao phải sợ tên Độc nhân nhà ngươi chứ. Nếu không dùng Độc, Lão phu
sẽ cho ngươi hối hận không kịp” Ti Đồ Kiếm bay đến xa xa quay đầu lại nói.
Ti Đồ Kiếm vừa nói ra những lời đó, khiến cho mọi người vây quanh cảm thấy
khinh bỉ. Độc Ma Vương Diệc Hàn lấy Độc xưng bá thiên hạ, sao có thể bỏ qua sở
trường của mình chứ. Huống chi ba người bọn họ từ đầu đến cuối đều lấy ba đánh
một, bây giờ thậm chí còn nói ra như vậy, đúng là không biết xấu hổ.
Cười dài một tiếng, Đinh Hạo châm chọc nói: “Tư Đồ lão cẩu, ngươi đúng là nằm
mơ giữa ban ngày. Nói như ngươi có khác nào chúng ta đứng im tại chỗ chịu
chết. Chẳng lẽ ngươi tu Đạo nên đầu óc ngu đi. Thật buồn cười. Hắc hắc, Tông
Chủ như vậy, môn nhân như vậy, khó trách, khó trách”
Đinh Hạo nói một câu mà đã mắng chửi cả Tông phái bọn Ngô Tinh.
Lời vừa dứt, mọi người đang vây xem rốt cuộc không nhịn được nữa, đều phá lên
cười, thậm chí còn quên đi Hoắc Đồng Tông có thực lực mà mắng chửi.
“không sai, Tiểu ca nói như vậy là đã nói đúng phong cách của Hoắc Đồng Tông.
Có Tông Chủ hèn hạ vô sỉ như vậy, thì Môn nhân cũng không thể nào tốt đẹp
được” Độc Ma Vương Diệc Hàn vừa nghe Đinh Hạo nói như vậy cũng cười mà thêm
vào.
Do hai người Đinh Hạo và Vương Diệc Hàn châm ngòi, mọi người vây xem đều nhìn
ba người Hoắc Đồng Tông với ánh mắt cổ quái. Ba người Ngô Tinh nhìn thấy tình
thế thậm chí còn biến hóa đến như thế này, vẻ mặt trở nên ác độc, liếc nhìn
nhau một cái, rồi cùng lao về phía Độc Ma và Đinh Hạo.
Thấy ba người bọn họ có động tác như vậy, Đinh Hạo không dám khinh thường.
Ngay khi bọn họ vừa mới lao tới, vung Nghịch Thiên Ma Kiếm lên, như con trạch
khóe lóe bay ra ngoài mấy trăm trượng. Lời nói ác độc không ngừng tuôn ra,
khiến ba người Hoắc Đồng Tông phẫn nộ đến mức Thất khiếu bốc khói.
Cũng ngay khi Đinh Hạo vừa mới dời đi, Độc Ma Vương Diệc Hàn hừ lạnh một
tiếng, hắc khí tuôn ra quanh người. trong nháy mắt lấy hắn làm trung tâm lan
ra xung quanh Phạm vi hơn mười trượng. Ba người Ngô Tinh đang lao tới nhìn
thấy Hắc khí cuộn trào khắp nơi đành phải dừng người lại.
Mà mọi người đang vây xem nhìn thấy công pháp của Độc Ma cũng vội vàng tránh
ra thật xa. Vương Diệc Hàn được gọi là Độc Ma, cả người là độc, cho nên làn
Hắc khí này hiển nhiên cũng không bình thường. Nếu ai nói là không có độc dù
đánh chết cũng không có ai tin. Mặc dù biết Vương Diệc Hàn sẽ không đối phó
với mình, nhưng mọi người vừa thấy liền tránh ra thật xa.
Ba người Ngô Tinh đi đến bên ngoài vòng tròn do làn Hắc khí tạo thành liền lập
tức vận chuyển Cương tráo hộ thân, rồi sau đó từ từ lui về phía sau, đánh mấy
đạo Cương khí mãnh liệt nhằm vào Vương Diệc Hàn ở bên trong làn Hắc khí. Ngay
lập tức tiếng “Oanh oanh” không ngừng vang lên từ chỗ Vương Diệc Hàn đang
đứng.
Nhìn thấy ba người Ngô Tinh chỉ dám công kích Độc Ma Vương Diệc Hàn từ xa,
Đinh Hạo than thầm ba người này đúng là thông minh. Nếu ở gần giao chiến với
Vương Diệc Hàn, thì không biết lúc nào trúng phải Độc Công của hắn. Nhưng nếu
như thế này thì cho dù Độc Công của của Vương Diệc Hàn có cao đến đâu, nhưng
nếu không có gì làm trung gian thì cũng không thể truyền độc được.
Không ngoài suy đoán, bị ba người công kích như vậy, Vương Diệc Hàn ứng phó
rất khó khăn. Theo tiếng “Oanh, oanh” không ngừng vang lên, hơi thở của Vương
Diệc Hàn đã trở nên dồn dập. Mà ba người Ngô Tinh vì phát cương khí từ xa nên
uy lực cũng đã yếu đi đôi chút, hơn nữa do lực phản chấn cũng bị thương nhẹ,
hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Vương Diệc Hàn nhìn thấy tình thế dần dần trở nên bất lợi, nên thân hình vừa
động, mang theo Hắc khí cuồn cuộc, trong nháy mắt lao vọt về phía ba người Ngô
Tinh ở cách đó khá xa. Theo động tác của hắn, Hắc khí ở xung quanh thậm chí
còn đến trước mặt ba người Ngô Tinh nhanh hơn cả hắn.
Biến hóa xảy ra nhanh đến cực điểm, Đinh Hạo vừa thấy Độc Ma Vương Diệc Hàn có
cử động, thì một khắc sau hắc khí của hắn đã tập kích đến trước mặt ba người
Hoắc Đồng Tông.
Nhưng ba người Ngô Tinh cũng không phải người thường, ngay khi Đinh Hạo đang
cho rằng ba người bọn họ sẽ bị Độc khí bao trùm, thì cả ba cùng cười lạnh lên
một tiếng. “Lục Mang Phá Ma Trận” một lần nữa xuất hiện ở phía chân trời,
trong nháy mắt bay vào trong Độc khí. Mà Độc khí lần này của Vương Diệc Hàn
lại không được bày theo hình lưới, cho nên Lục mang tinh không hề gặp chút
ngăn cản nào, tốc độ nhanh hơn lúc trước mấy chục lần.
Thấy biến hóa đột nhiên xảy ra, dù là Đinh Hạo hay mọi người đang vây xem đều
cảm thấy kinh ngạc, cũng không ngờ rằng bảo vật của Hoắc Đồng Tông lại lợi hại
đến như vậy, có vẻ như vừa rồi không bị Độc khí của Vương Diệc Hàn ăn mòn chút
nào.
Biến hóa như vậy Độc Ma Vương Diệc Hàn cũng không kịp ứng phó. Hắn vốn nghĩ
rằng Lục mang tinh đã mất tác dụng, nên hắn mới dám dùng đến chiêu này, sao có
thể nghĩ được tên Ngô Tinh lại âm hiểm đến vậy.
Lục mang tinh do ba người Ngô Tinh hợp sức thi triển đến lúc này mới chính
thức thể hiện ra uy lực của mình, tiếng gào khóc khiến quỷ thần đều sợ hãi.
Vương Diệc Hàn biến sắc, Hắc khí quanh thân được thu hẹp lại, tạo thành một
vòng tròn bao quanh toàn thân ngăn Lục mang tinh ở bên ngoài.
Tiếng “Oanh oanh” vang dội, cả trời đất đều run lên, Vương Diệc Hàn bị ném bay
ra ngoài, máu thấm khắp toàn thân.
Mà ba người Ngô Tinh của Hoắc Đồng Tông cũng bị dư chấn đánh bay ra ngoài hơn
mười trượng, miệng rỉ máu, nhưng vẫn điên cuồng cười rống lên.