Người đăng: MrTiep
Tên này vừa mới bay lên, thân hình giống như phi ngư cưỡi sóng lao đến trước
mặt Vương Diệc Hàn, lưỡng đạo cương khí không phân biệt trước sau đồng thời
công kích đến Độc Ma Vương Diệc Hàn đang ung dung cười lãnh đạm chờ đón.
Chỉ thấy y nhếch mép cười lạnh lẽo, không thấy trên tay làm động tác gì, nhẹ
nhàng nâng song thủ hướng về phía Hồng Diện Lão Tổ giả kia.
Thân hình lão giả kia trên không trung đột nhiên khựng lại, theo động tác của
tay Vương Diệc Hàn mà bị chế trụ ngay giữa không trung. Sau đó chỉ thấy y khẽ
hạ tay xuống, tên Hồng Diện Lão Tổ giả kia như bị cái gì ép xuống, trong nháy
mắt biến thành một khối thịt đỏ như máu, từ trên không trung rơi xuống.
Tràng cảnh quỷ dị như thế khiến cho Đinh Hạo sợ đến ngây người. Mặc dù biết rõ
người này ra tay không hiền lành, nhưng không ngờ lại tàn khốc đến như vậy,
hơn nữa sau khi hạ thủ, y vẫn giữ được dáng vẻ hết sức ưu nhã, tựa hồ đó chỉ
là việc nhỏ nhặt không đáng quan tâm. Thủ đoạn tàn nhẫn cùng với diện mạo xinh
đẹp phi thường đối lập, làm cho Đinh Hạo thấy y đúng là yêu ma quỷ quái khoác
ngoại y rực rỡ mà thôi.
Nhìn thấy cái chết thảm khốc của tên kia, hai tên còn lại vô cùng sợ hãi nhìn
Vương Diệc Hàn, toàn thân run rẩy hỏi:
Chúng ta chính là nhị đại đệ tử của Hoắc Đồng Tông, ngươi là người phương nào,
sao dám sát tử môn nhân của Bổn Tông như thế?
Hai tên mặc dù vô cùng kinh hãi, nhưng khẩu khí vẫn còn hết sức cao ngạo như
trước.
Khuôn mặt tươi cười, Độc Ma Vương Diệc Hàn chậm rãi tiến đến gần bọn chúng,
nhạt nhẽo nói:
Ta là người phương nào, các ngươi không xứng được biết, ngay cả Tông Chủ Hoắc
Đồng Tông của bọn ngươi đến đây hỏi câu này thì cũng như thế mà thôi, hai
người các ngươi căn bản là chưa đủ phân lượng!
Vừa nghe y nói thế, sắc mặt bọn họ tái nhợt, nếu y không nói sàm, nhất định là
nhân vật ngang hàng với Tông Chủ của bọn họ. Nhìn thấy Vương Diệc Hàn từ từ
tiếp cận, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời lao lên không trung.
Khẽ cười một tiếng, tiếng cười mặc dù không lớn, nhưng đến cả Đinh Hạo đang ở
ngoài trăm trượng cũng nghe thấy nhất thanh nhị sở (rõ ràng, minh bạch), Vương
Diệc Hàn gằn giọng:
Đáng thương thay, hai tiểu xú trùng trước mặt bổn nhân mà muốn đào tẩu hay
sao, đúng là hết sức hài hước!
Thanh âm vừa dứt, thân thể hai tên kia đột nhiên khựng lại trên không trung,
rồi giống như tên Hồng Diện Lão Tổ giả lúc trước, trong nháy mắt hóa thành hai
khối thịt rơi xuống đất.
Chứng kiến Độc Ma vô thanh vô tức sát tử ba người tại đương trường, Đinh Hạo
cả người đẫm mồ hôi lạnh, thảm cảnh của bọn họ đều giống nhau nhưng lại không
phát hiện ra rốt cuộc Vương Diệc Hàn đã xuất thủ như thế nào, tuyệt thế của y
quả là danh bất hư truyền, khó trách lại có danh xưng là “Độc Ma”.
Cũng bởi vậy, Đinh Hạo nghĩ đến hành động của bản thân lúc trước thì lại thấy
buồn cười, nếu Vương Diệc Hàn thật sự muốn sát tử hắn, chỉ sợ chưa phát hiện
ra thì đã bị dính độc thủ của y rồi. Hài hước là bản thân còn tưởng rằng đã
hết sức cẩn trọng, nhưng hóa ra cũng chỉ là làm trò vui cười mà thôi.
Thấy Đinh Hạo ánh mắt cổ quái nhìn mình chằm chằm, Vương Diệc Hàn lắc đầu,
cười nói:
Tiểu ca không cần nhìn ta như vậy, những tên này rất đáng chết, mặc dù thủ
đoạn của ta có hơi ác độc một chút, nhưng chỉ là do điểm kỳ lạ của Độc Công mà
ta tu luyện mà thôi, ngươi không nên để ý đến!
Nghe y giải thích như thế, Đinh Hạo cười lớn một tiếng nói:
Tiền bối hiểu lầm rồi, mấy tên này đều đáng chết cả, tiền bối làm như thế
không có gì là không ổn. Ta nhìn người như vậy không phải là vì điều này, mà
là bị tuyệt thế độc công của người làm cho kinh hãi đến ngây ngốc, vừa rồi
tiểu tử còn cho rằng bản thân đã hết sức cẩn thận giới bị, nhưng bây giờ chứng
kiến Độc Công của tiền bối như thế, thì cảm thấy xấu hổ vô cùng!
Cười ha hả, Vương Diệc Hàn chậm rãi đi đến bên Đinh Hạo, thản nhiên nói:
Tiểu ca quá khen, kỳ thật ra tu luyện Độc Công thì coi như đã đi chệch thiên
môn, thoát ly đại đạo, mặc dù uy lực kinh nhân vô cùng, nhưng việc đề cao cảnh
giới hết sức khó khăn, không phải chăm chỉ khổ tu là có thể đề cao, huống chi
người tu luyện công pháp này phải chịu đựng ánh mắt gièm pha của kẻ khác, khổ
nhục trong đó không phải ai cũng có thể hiểu được.
Nhìn thấy y đi tới gần, Đinh Hạo không cố ý tránh né nữa, Độc Ma Vương Diệc
Hàn nếu muốn làm hại hắn, từ lúc đầu tiên gặp mặt đã có thể đắc thủ. Bây giờ
đã biết y không có ác ý, Đinh Hạo đương nhiên không cần tăng cường giới bị,
mặc dù y là ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng chỉ cần không gây thương
tổn chính mình, Đinh Hạo cần gì phải quan tâm việc y đã giết bao nhiêu người
chứ.
Nhận thấy Đinh Hạo không tránh né nữa, Vương Diệc Hàn mỉm cười, nhẹ giọng nói:
Cuối cùng tiểu ca cũng không đề phòng ta nữa, đúng là hảo sự tình, thật ra bổn
nhân tung hoành mấy trăm năm nay, cho đến bây giờ cũng chưa từng đánh lén một
ai, nếu muốn sát tử đều là quang minh chính đại ra tay, mặc dù trong danh tự
của bổn nhân có một chữ “Ma”!
Nghe y nói vậy, Đinh Hạo càng cảm thấy mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân
tử, xấu hổ cười thẹn, không biết nói gì hơn, đảo mắt qua nhìn ba khối thịt của
ba tên kia dường như đang phân rã thành vũng máu lớn, vội vàng chuyển chủ đề
hỏi y:
Hoắc Đồng Tông này rốt cuộc là môn phái thế nào, vì sao đến cả mấy tên môn hạ
đời thứ hai cũng dám phi dương bạt hổ (ngang ngược,ngạo mạn) như thế chứ?
Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ của Vương Diệc Hàn đột nhiên lạnh lẽo,
nghi hoặc hỏi lại hắn:
Tông này cùng với Huyền Đức Tông và Xích Thủy Tông chính là các Đạo Môn đại
tông phái lớn nhất trên Bồng Khâu đảo, ngươi thế nào lại không biết điều đó,
chẳng lẽ đây là lần đầu tiên ngươi tới Tam Châu Nhất Đảo sao?
Gật gật đầu, Đinh Hạo đáp:
Không sai, tiểu tử đúng là lần đầu tiên tới Tam Châu Nhất Đảo, mặc dù biết có
đạo ma ngũ tông xưng hùng trên Bồng Khâu đảo, nhưng lại không biết cụ thể đó
là những môn phái nào?
Dừng một lát, Đinh Hạo thử dò hỏi:
Nghe khẩu khí của Vương lão tựa hồ có chút ân oán cùng với Hoắc Đồng Tông này?
Nghe hắn hỏi thế, vẻ mặt Vương Diệc Hàn biến đổi, nhưng trong giây lát là khôi
phục lại vẻ bình thản như trước, lãnh đạm đáp:
thực là có chút ân oán, nếu không ta cũng sẽ không vừa nghe thấy bọn chúng là
người của Hoắc Đồng Tông là lập tức hạ thủ như thế. Ngô Tinh Tông Chủ tông này
chính là một tên ngụy quân tử, bề ngoài ra vẻ một cao nhân Đạo Môn, nhưng lại
âm thầm làm nên những chuyện so với người trong Ma Đạo còn hơn gấp trăm ngàn
lần. Hơn trăm năm trước, ta từng phá hỏng hảo sự của bọn chúng, kịch chiến với
chúng một phen, hạ sát hai tên trưởng lão, nhưng đúng lúc đó bị tên này đánh
lén khiến ta bị trọng thương, phải mất hơn bốn mươi năm mới khôi phục lại
được. Lần này ta đến đây chính là muốn giết chết tên Ngô Tinh khốn khiếp kia!
Ồ, lại có việc như thế sao, nhưng đúng là trong Đạo Môn ngụy quân tử vô số,
không chỉ có duy nhất tên đó, khó trách làm cho Vương lão động nộ đến như vậy!
Đinh Hạo gật gù ủng hộ.
Độc Ma Vương Diệp Hàn gật đầu nói tiếp:
Giao thiển ngôn thâm (mới gặp mà như đã quen từ lâu), hiện tại ta sẽ đi cùng
ngươi đến Tụ Bảo Tông hội, mua giúp ngươi các tài liệu tu chân còn thiếu, sau
đó mới an tâm đối phó với tên Ngô Tinh này!
Nghe y nói thế, Đinh Hạo không nói nên lời, bản thân cũng không phải người tốt
gì, cùng với y chỉ là quen biết xã giao, huống chi tu vi lại thấp kém, đương
nhiên sẽ không mạo hiểm cùng y. Hơn nữa y với tu vi tuyệt thế mà cũng bị Hoắc
Đồng Tông đánh trọng thương mà chạy, thì có thể thấy được thực lực của tông
môn này, hắn lần này một thân một mình đến đây, căn bản không thể chống lại
được tông môn đó. Mặc dù bất mãn với hành vi làm người của Ngô Tinh, đối với
Độc Ma Vương Diệc Hàn hết sức kính ngưỡng, nhưng không vì thế mà đùa giỡn với
mạng nhỏ của chính mình.
Đang suy nghĩ lung tung, thì Độc Ma Vương Diệc Hàn đã phóng lên cao, nhìn thấy
y động thân, Đinh Hạo cũng đành phải ngự trên Nghịch Thiên Ma Kiếm “vù” một
tiếng bay lên đuổi theo.
Một lúc lâu sau.
Hai người đã đi tới khu vực Tụ Bảo Tông hội, tông hội này mặc dù vẫn chưa bắt
đầu nhưng các sạp hàng lớn nhỏ rải rác khắp nơi, Các Chủng tu chân giả bày bán
hoặc là các tài liệu trân quý, hoặc là linh đan diệu dược, hoặc là pháp bảo
quý hiếm, cái gì cũng đều có cả.
Trên mỗi loại vật phẩm đề một mức giá bán hoặc đề vật phẩm trao đổi, khiến cho
Đinh Hạo nhìn muốn hoa cả mắt, nhìn tổng thể so với tông hội lần trước trên
Câu Khúc sơn thì còn náo nhiệt hơn rất nhiều, xem ra Tam Châu Nhất Đảo đúng là
nơi tụ tập của tu chân giả khắp nơi.
Vương Diệc Hàn ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy vẻ hứng thú của Đinh Hạo thì cũng
không hề nôn nóng, cười cười đi theo hắn, thỉnh thoảng còn giải thích cho hắn
thuộc tính của các kỳ vật. Còn Đinh Hạo mỗi khi bắt gặp tài liệu đúng yêu cầu
của mình thì hết sức hào sảng, không thèm mặc cả, tựa hồ như tài vật của hắn
vô cùng giàu có, khiến cho Vương Diệc Hàn vô cùng khó hiểu.
Một lát sau, hai người cuối cùng cũng tìm thấy hai loại khoáng thạch còn thiếu
của vụ giao dịch, giá cả chỉ khoảng ba trăm thượng phẩm tinh, Đinh Hạo cảm
thấy rất hợp lý, đang muốn xuất ra tinh thạch để mua ngay thì Vương Diệc Hàn
đã giơ tay ra ngăn lại.
Chỉ nghe y khẽ cười nói:
Mặc dù tiểu ca ngươi tài đại khí thô, căn bản sẽ không để ý chút tiền nhỏ nhoi
này, nhưng bổn nhân ta có nguyên tắc làm người, đã nói trước là giao dịch cùng
ngươi thì nhất định hai thứ tài liệu này sẽ do ta bỏ tinh thạch ra mua lại cho
ngươi! Nói xong y liền xuất ra tinh thạch đưa cho người bán hàng.
Nhưng khi Vương Diệc Hàn vừa mới cầm hai khoáng thạch đó, đột nhiên biến sắc,
hừ lạnh một tiếng nói:
Trước mặt bổn nhân mà dám ban môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ), ngươi rốt
cuộc là ai, dám to gan ra tay ám toán ta!
Thanh âm vừa dứt, tu chân giả bày bán vật phẩm kia đột nhiên đứng lên, một cỗ
khí tức kinh thiên bá đạo từ người phát tán ra xung quanh, cười lớn nói:
Bổn nhân chính là Đại trưởng lão Tư Đồ Kiếm của Hoắc Đồng Tông, Độc Ma ngươi
năm đó giết hai người của tông ta, bị Tông Chủ Bổn Tông đả thương đuổi đi,
nhưng không ngờ hôm nay lại dám quay lại địa bàn của tông ta, quả nhiên là
trời giúp Bổn Tông rồi!
Theo thanh âm của Tư Đồ Kiểm vang lên, từ hai bên có hai người từ từ đi tới,
tu vi xem chừng còn mạnh hơn Tư Đồ Kiểm hai phần. Nhìn thấy biến hóa phát sinh
như vậy, Đinh Hạo âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ đúng là trì ngư chi ương (khi
không mắc vạ).
Vương Diệc Hàn ơi Vương Diệc Hàn, không ngờ hôm nay lại có cơ hội đấu với
ngươi một trận. Vừa nghe nói ngươi xuất hiện tại Tụ Bảo Tông hội, lão phu cảm
thấy vô cùng phấn khích, nhiều năm như vậy, Vượng huynh nhất định là Độc Công
đại thành, nếu không nhất định sẽ không đến Bồng Khâu đảo này tìm chết! Một
người trong đó cười sang sảng ngạo mạn nói.
Quả nhiên là tên tiểu nhân dối trá nhà ngươi, bớt nói sàm đi, bổn nhân đã dám
đến đây, thì đã sớm xác định sẽ cùng ngươi một trận tử chiến, chuẩn bị đón
nhận sự vây công của tông môn các ngươi. Tuy vậy, tiểu tử này cùng bổn nhân
không có quan hệ, hy vọng các ngươi đừng làm hại người vô tội! Nghe hắn tự mãn
như thế, Vương Diệc Hàn lạnh lùng đáp trả, vẻ mặt nho nhã có chút tức giận.
Đã là nhóc con Ma Đạo, cho dù la vô tội thì hôm nay thầy trò các ngươi cũng
phải bỏ xác tại nơi này! Ngô Tinh ngạo mạn, lớn tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ thiểu não trên mặt Đinh Hạo biến mất, từ từ rút ra
Nghịch Thiên Ma Kiếm, vẻ mặt đột nhiên trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng