Người đăng: MrTiep
Nghe y thừa nhận, Đinh Hạo cả người phát lạnh, thật không biết bản thân gặp
vận rủi cứt chó gì, mấy hôm trước thì đụng phải Lục Bào Lão Tổ yêu tà, bây giờ
lại gặp ngay tên Độc Ma khó dây vào này. Mấy tên cao thủ Ma Đạo này bình
thường đều rất ít khi xuất hiện, người thường đều chỉ nghe đến danh tiếng của
bọn họ mà thôi, căn bản không có bao nhiều người có thể nhìn được diện mạo
chân chính của bọn họ, thế mà chỉ trong hai ngày hắn lại may mắn gặp được cả
hai nhân vật, thật sự là quá mức ngoài ý muốn của hắn.
Độc Ma Vương Diệc Hàn này là cao thủ thành danh từ mấy trăm năm trước, mặc dù
y không được xếp vào thập đại cao thủ của Tây đại lục, nhưng cho dù thập đại
cao thủ này chạm đến y chỉ sợ không có điều nào tốt đẹp cả. Độc Ma Vương Diệc
Hàn tu luyện công pháp dĩ độc nhập đạo, huyền diệu khó lý giải, không được coi
là Đạo gia cũng không phải quy là thuộc Ma môn. Chỉ có điều người này hành sự
theo sở thích, không dễ dàng xuất thủ, nhưng khi đã xuất thủ thì chắc chắn sẽ
đuổi tận giết tuyệt đối thủ, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe qua có ai có
thể đào thoát từ trong tay y.
Bởi vậy y mới bị mọi người coi là Độc Ma, Độc Công tu luyện của y kỳ lạ vô
cùng, người tu chân bình thường sau khi đạt tới Nguyên Anh kỳ, độc vật có thể
gây thương tổn đến họ vốn đã ít lại càng ít hơn, nhưng bất luận là cao thủ
cảnh giới nào, chỉ cần trúng phải Độc Công của Vương Diệc Hàn thì ngoại trừ
bản thân y, trên đời không còn biện pháp nào khác. Vì thế việc duy nhất có thể
làm là càng cách xa y bao nhiều thì càng tốt, qua nhiều năm như vậy, người này
hành tung quỷ bí, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, không ngờ cho
đến hôm nay xui xẻo thế nào lại đụng trúng phải y.
Nhìn thấy Đinh Hạo bị đại danh của mình dọa cho chấn động, Độc Ma lắc đầu bật
cười, một nụ cười như trăm hoa đua nở, mỹ lệ vô ngần, khẽ an ủi Đinh Hạo:
Tiểu ca chớ sợ hãi, bổn nhân mặc dù tu luyện công pháp so với người khác bất
đồng, nhưng Độc Công của ta cũng chỉ dành cho người đối địch mà thôi, bây giờ
ta cùng với tiểu ca lại không có oán thù gì, huống chi còn đang có việc phải
cầu đến ngươi, nên chắc chắn sẽ không ra tay với ngươi, tiểu ca có thể yên
tâm!
Cười xòa một tiếng, nhưng Đinh Hạo vẫn không dám tiến đến gần bên y. Mặc dù
bản thân đã nuốt nội đan của Bát Sí Tử Mãng, thân thể cường mạnh không ai có
thể sánh bằng, hơn nữa Bát Sí Tử Mãng cũng là dị thú cự độc vô cùng, nội đan
của nó khẳng định cũng có chút khả năng tị độc hiệu quả, nhưng đối mặt với
người có danh xưng Độc Ma, Đinh Hạo cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Thế cục như hiện nay thì chuyện gì cũng không thể tin tưởng được, nếu tiền bối
đột nhiên muốn hạ thủ thì tiểu tử cũng không có cơ hội nào để chạy thoát được,
lòng người hiểm ác, mong tiền bối đừng trách tiểu tử quá cẩn trọng! Đinh Hạo
từ phía xa lớn tiếng nói.
Vương Diệc Hàn khẽ điểm đầu rồi ung dung nâng một chiếc chén bạch ngọc hết sức
tinh xảo, mỹ tửu trong chén tỏa mùi thơm ngát ra tứ phía, động tác của y vô
cùng ưu nhã, uống liền hai ngụm.
Ngắm nhìn động tác của Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo dị thường khó hiểu, bất cứ cử
chỉ nào của người này cũng không làm cho hắn nảy sinh nửa điểm phản cảm, hơn
nữa càng ngày nhìn lại càng giống một tuyệt thế mỹ nhân, nếu không phải Đinh
Hạo trời sinh lòng dạ sắt đá hơn người thì đã sớm buông lỏng cảnh giới rồi.
Tiểu ca đã từng nuốt qua một viên nội đan của Bát Sí Tử Mãng, hơn nữa đã tiêu
hóa xong xuôi. Thân thể của ngươi hiện tại đã tràn ngập khí tức của Bát Sí Tử
Mãng, ta nếu muốn sử dụng Độc Công thương hại ngươi thì chắc chắn cũng phải
lao tâm khổ tứ một phen, huống chi bổn nhân lại thật sự không có ác ý gì, cho
nên ngươi không cần phải khẩn trương đến vậy! Trong lúc Đinh Hạo còn đang âm
thầm tính toán thì Vương Diệc Hàn từ tốn cất lời, thanh âm vô cùng mượt mà, ấm
áp, so với thanh âm của nữ tử Lương Thiến đã bị Đinh Hạo sát tử còn hơn vài
phần, nhưng trong lòng Đinh Hạo có thể khẳng định y tuyệt đối không sử dụng
công pháp mê hoặc nhân tâm nào, cái này hoàn toàn xuất phát từ mị lực của bản
thân y.
Nhận thấy vẻ mặt khẩn trương của Đinh Hạo có phần giãn ra, Vương Diệc Hàn khẽ
cười rồi nói tiếp:
Nước dãi của Bát Sí Tử Mãng đối với ngươi mà nói không tính là trân quý gì,
hơn nữa cũng không gây thương tổn gì cho Bát Sí Tử Mãng, tiểu ca không nên
thấy khó xử, nhưng riêng đối với Độc Công tu luyện của bổn nhân lại phi thường
hiệu dụng. Chẳng biết tiểu ca có nguyện ý cùng ta làm cuộc giao dịch này được
không?
Nghe y giải thích như vậy, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ suy tư, nhưng cẩn thẩn tính
toán lại, bất luận như thế nào thì bản thân cũng không thể làm gì hơn, huống
chi theo như lời y nói, nước dãi của Bát Sí Tử Mãng đối với chính mình mà nói
căn bản là vật phẩm vô dụng do hắn không tu luyện Độc Công nên không thể dùng
đến vật ấy.
Nghĩ đến đây, Đinh Hạo sảng khoái gật đầu, dõng dạc nói:
Đã như vậy, tiểu tử sẽ cùng tiền bối tiến hành cuộc giao dịch này. ánh hoàn
tinh, Diệu viêm thạch, Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết, Ô cương thạch,
mỗi loại tiền bối cấp cho tiểu tử năm khối, tiểu tử sẽ dùng nước dãi của Bát
Sí Tử Mãng để trao đổi, tiền bối thấy thế nào?
Nghe hắn nhận lời, Vương Diệc Hàn hết sức vui vẻ, nhưng một lát sau lại nhíu
mày than:
Ta đương nhiên nguyện ý, Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết, Ô cương thạch
trên người ta đã có sẵn, tuy nhiên ánh hoàn tinh, Diệu viêm thạch bởi vì không
liên quan gì đến công pháp tu luyện của ta nên không mang theo trên người.
Trầm ngâm một lát, khuôn mặt y chợt rạng rỡ, vui vẻ nói:
Tiểu ca xem như này được không, dù sao đại hội của Tụ Bảo Tông cũng sắp bắt
đầu rồi, bổn nhân sẽ đi cùng với tiểu ca, ánh hoàn tinh và Diệu viêm thạch kia
cũng không phải là kỳ trân dị bảo hiếm có gì, nhất định sẽ xuất hiện ở tông
hội kia, đến lúc đó bổn nhân sẽ mua giúp ngươi được chứ?
Nhìn thấy y phóng khoáng như thế, Đinh Hạo gật đầy đáp:
Thế cũng tốt, vậy phải nhờ tiền bối lao lực một phen rồi. Tiền bối chờ một
lát, tiểu tử sẽ mang nước dãi của Bát Sí Tử Mãng đến cho người.
Thanh âm vừa dứt, Đinh Hạo dùng tinh thần triệu hoán Bát Sí Tử Mãng.
Nhìn thấy con vật to lớn vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt, Độc Ma kinh ngạc
thốt lên:
Tiểu ca quả là rất may mắn, vốn dĩ ta còn tưởng Bát Sí Tử Mãng trên người
ngươi chỉ có thể có đến hai cánh mà thôi, không ngờ Tử Mãng lại đã tiến hóa
đến Thành niên kỳ rồi, như vậy thì hiệu dụng lại càng lớn hơn rất nhiều!
Thấy y kinh hãi như vậy, Đinh Hạo có chút sửng sốt, nhưng sau khi hồi tưởng
lại, Bát Sí Tử Mãng đi theo mình ăn không biết bao nhiêu linh đan diệu dược,
nếu còn dừng lại ở Lưỡng Sí kỳ thì mới là điều kỳ quái. Sau khi từ trong miệng
của nó lấy ra một chén lớn nước dãi đen xì, nồng nặc mùi hôi, Đinh Hạo lập tức
thu hồi lại.
Bắt gặp ánh mắt chờ mong của Vương Diệc Hàn, Đinh Hạo trong lòng cười thầm, tu
vi của Độc Ma dù cao đến như vậy nhưng cũng không thoát khỏi lòng tham đối với
ngoại vật. Khẽ điểm hai ngón tay, chiếc chén đựng nước dãi kia từ từ bay trong
không trung về phía Vương Diệc Hàn, mặc dù hiện tại y không có ác y với mình,
nhưng Đinh Hạo cũng không dám trực tiếp đem qua cho y.
Chỉ thấy song thủ Vương Diệc Hàn vội vàng giơ lên, tả thủ kéo lại, chiếc chén
kia trong nháy mắt dừng ở trong tay y, còn hữu thủ vung lên, vài khoáng thạch
tu chân đột nhiên bay ra, “xoát” một tiếng dừng lại ở trước mặt Đinh Hạo. Sau
khi đem Ngoan hỏa huy thạch, Huyền tâm thiết và Ô cương thạch thu vào trong
Trữ vật giới chỉ, Đinh Hạo hết sức vui mừng, cuộc giao dịch này thật sự quá
lời rồi!
Một lát sau, thân hình Vương Diệc Hàn từ từ bay lên, không trung lâu các cũng
đột nhiên tiêu thất, nhìn Đinh Hạo cười lớn:
Đi thôi, ta dẫn ngươi tham gia Tụ Bảo Tông hội, tìm mua mấy loại tu chân tài
liệu còn lại kia!
Thấy Vương Diệc Hàn sau khi lấy được nước dãi của Bát Sí Tử Mãng mà vẫn tuân
thủ lời hứa, Đinh Hạo cảm thấy y không phải là người không có nguyên tắc,
trong lòng không còn quá cố kỵ phải tránh xa thân thể người này, cảm giác uy
hiếp phải giữ khoảng cách cũng dường như giảm đi một chút.
Nhận thấy động tác rất nhỏ này của Đinh Hạo, Vương Diệc Hàn hết sức kinh ngạc,
ôn nhu cất tiếng hỏi:
Có một câu bổn nhân muốn hỏi từ lâu, động tác vừa rồi của tiểu ca hoàn toàn
nằm trong tầm mắt của bổn nhân, ngươi có phải cho rằng với khoảng cách như này
thì có thể né tránh được công kích của bổn nhân hay sao, chẳng lẽ ngươi còn có
thủ đoạn độc đáo nào khác, nếu không với tu vi Nguyên Anh kỳ của ngươi, đối
mặt với cảnh giới của bồn nhân, chỉ có một con đường chết mà thôi, làm sao có
thể nghĩ đến cơ hội đào thoát được chứ?
Nghe y hỏi vậy, Đinh Hạo thần sắc không đổi, lãnh đạm cười nói:
Đúng là tiểu tử có chút thủ đoạn, nếu không sẽ không đi cùng người đến nơi
này. Không sai, tu chân giả có tu vi Hợp Thể sơ kỳ nếu muốn tru sát một tu
chân giả Nguyên Anh kỳ thì cũng đơn giản như giết một con kiến mà thôi, nhưng
tiểu tử tuyệt đối là một ngoại lệ!
Kỳ quái nhìn Đinh Hạo, Độc Ma Vương Diệc Hàn khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
Nếu thay bằng một người khác nói với bổn nhân như thế, ta nhất định sẽ cho
rằng hắn cuồng vọng vô tri, nhưng từ trong miệng của ngươi nói ra, bổn nhân
lại hết sức tin tưởng. Có thể thu phục được Bát Sí Tử Mãng bốn cánh phải là
nhân vật phi thường, xem ra trên người tiểu ca ẩn giấu không ít điểm thần bí!
Vừa dứt lời, đột nhiên Vương Diệc Hàn khẽ giật mình, hạ giọng nói:
Có người đang tới đây, không biết vì việc gì!
Đinh Hạo nghe thấy thế liền giỏng hai tai nghe ngóng, nhưng lại không nghe
thấy gì, phải một lúc lâu sau, mới cảm nhận được vài tiếng xé gió lao đến.
Nhìn thấy Vương Diệc Hàn vẫn hết sức an nhiên tự tại, vẻ mặt vốn có chút lo
lắng của Đinh Hạo liền biến mất ngay, ung dung chờ bọn họ đi đến.
Một khắc sau, “xoát xoát xoát” ba thân ảnh hạ xuống.
Ba người đều mặc lam sắc đạo bào, khuôn mặt cao ngạo, mắt thấy Đinh Hạo cùng
Vương Diệc Hàn an nhiên đứng trong không trung, một tên trong đó quát to:
Nơi đây vừa mới xuất hiện khí tức của dị vật, các ngươi có thấy gì không?
Một tên khác mặt đỏ như lửa, thần tình không kiên nhẫn, gằn giọng nói:
Nói chuyện với bọn chúng làm gì, hai tên này là người trong Ma Đạo, cứ bắt
trước hỏi sau!
Nghe hắn nói thế, tên cao lớn kia lộ vẻ xấu hổ, cười thẹn nói:
Ồ, không sai!
Thanh âm vừa dứt, y không chất vấn thêm gì nữa, thân hình giống như một cơn
gió lốc, trong nháy mắt lao đến phía Đinh Hạo, trong không trung đột nhiên
xuất hiện tầng tầng trảo ảnh, phô thiên cái địa (rung trời chuyển đất) hùng hổ
công kích Đinh Hạo. Nhìn thấy tình hình phát sinh như thế, Đinh Hạo lập tức
phán đoán tên này ít nhất cũng là Tu đạo giả Xuất Khiếu hậu kỳ, nếu không cũng
không có uy thế dũng mãnh như vậy.
Chỉ thấy Đinh Hạo chợt rút ra Nghịch Thiên Ma Kiếm, thân hình khẽ động, sau
một khắc đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng. Đúng lúc này, Tu đạo giả mặt đỏ kia
đằng không lao về phía Độc Ma Vương Diệc Hàn.
Nhìn thấy biến hóa như vậy, cả Đinh Hạo và Vương Diệc Hàn trên mặt đều xuất
hiện nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn.