Người đăng: MrTiep
Hai ngày sau.
Cuối cùng Đinh Hạo cũng chạy tới Bồng Khâu đảo, trước đó hắn ỷ vào tốc độ kinh
nhân của mình bỏ xa Lục Bào Lão Tổ, vừa chạy vừa châm chọc khiến Lão Tổ giận
đến phát cuồng, cuối cùng vận hết tốc lực lao thẳng đến Bồng Khâu đảo. Đảo này
nằm tại trung tâm của Tam châu, cũng đồng dạng như nhau, người cư ngụ trên đảo
toàn bộ đều là tu đạo, Tu ma giả.
Vừa mới tiến nhập lên đảo, Đinh Hạo liền phát hiện trên không trung bóng người
liên tục chớp động, tu chân giả Nguyên Anh kỳ tùy ý có thể bắt gặp, thỉnh
thoảng từ phía xa còn truyền lại những âm thanh giao đấu với nhau, xem ra trên
đảo này cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Trên đường đi, hắn nghe được không ít tin tức, môn phái trên đảo lớn nhỏ cũng
có mấy trăm, nhưng chân chính nổi danh cũng chỉ có năm, vô cùng mạnh mẽ trong
Đạo Ma tông phái, mặc dù thực lực không thể hùng hậu như Luyện Ngục Ma Tông
nhưng so với Âm Dương Hòa Hợp Tông của Đoạn Hồn sơn thì lại mạnh hơn một bậc.
Huống chi, trong mỗi tông phái này còn có hai tuyệt đỉnh cao thủ tu vi Hợp Thể
sơ kỳ, chỉ tính riêng điểm này, đã hơn hẳn Âm Dương Hòa Hợp Tông. Chính vì
vậy, Đinh Hạo lại càng thêm cẩn trọng khi nhập đảo.
Linh khí trên Bồng Khâu đảo hết sức phân tán, địa phương có linh khí sung túc
nhất cùng với địa phương có linh khí thưa thớt nhất lại có sự khác biệt vô
cùng lớn. Vô luận Tu đạo giả hay Tu ma giả, đối với linh khí cũng đều cần
thiết giống nhau, bởi vậy tông phái muốn phát triển được thì việc sở hữu một
địa phương linh khí sung mãn chắc chắn chính là biện pháp tối hảo để đề cao
thực lực tông môn. Nhưng cũng vì ai cũng hiểu được đạo lý này, mà tu luyện bảo
địa trên đảo dù sao cũng có hạn, cung ít cầu nhiều tất nhiên sẽ dẫn đến một
trường tranh đoạt hết sức thảm khốc, đẫm máu.
Thế nhưng tình hình như này lại hết sức hợp ý của Đinh Hạo, trong lòng âm thầm
tính kế nhất định phải nhanh chóng đem Vô Cực Ma Tông di dời đến đây, nơi này
bất luận là tu đạo hay tu ma, tất cả đều tín ngưỡng chân lý cường giả vi tôn.
Nghĩ đến việc bản thân sắp tới sẽ tham dự trường thảm sát khốc liệt này, cả
người hắn chợt run lên, kích động khôn cùng.
Nếu Vô Cực Ma Tông muốn nhanh chóng quật khởi tại Tu Chân giới thì không thể
không dùng máu tươi chém giết để tẩy lễ, mà không gian nơi này không nghi ngờ
gì chính là địa phương tốt nhất để rèn luyện. Hơn nữa, dựa vào khả năng thôn
phệ hiệu quả cường đại của Vô Cực Ma Công, lại được đám người Huyết Ma Liệt
Sơn, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương hung danh vang dội Ma Đạo trấn thủ, các
tông phái dù thực lực cường hãn đến đâu thì cũng chỉ là vật phẩm tu luyện của
môn nhân Vô Cực Ma Tông mà thôi. Nếu Vô Cực Ma Tông đứng vững được tại đây,
chỉ cần phát triển từ mười đến một trăm năm thì cục diện Lục tông ở Tây đại
lục nhất định sẽ bị Vô Cực Ma Tông phá vỡ. Đến lúc đó, Vô Cực Ma Tông không
phải sợ bất cứ tông phái nào, chắc chắn sẽ đứng trên đỉnh của Tu Chân giới ở
Tây đại lục.
Nghĩ đến tràng cảnh tương lai mỹ hảo đấy, Đinh Hạo hận không được lập tức quay
về di dời Vô Cực Ma Tông đến ngay nơi đây tung hoành.
Vị tiểu ca này sắc mặt khẩn trương như thế, có phải là không đi cùng sư môn
đến đây phải không? Trong lúc Đinh Hạo đang chìm trong suy nghĩ thì chợt nghe
thấy một thanh âm mềm mại vang lên bên tai mình.
Dõi mắt về phía phát ra thanh âm đó, Đinh Hạo phát hiện một người khoảng ba
mươi tuổi, bên ngoài trông như một nữ tử xinh đẹp, đến cả thanh âm cũng hết
sức mềm mại, chỉ là qua cách ăn mặc, hàng râu trên mặt của y lại mang đặc thù
của một nam nhân.
Đinh Hạo nhìn thấy người phát ra thanh âm đó là một nam nhân mỹ lệ phi phàm
như vậy, thì hết sức kinh ngạc. Bất quá chỉ trong giây lát, hắn chợt thấy kinh
hãi, người này mặc dù cố ý ẩn tàng tu vi bản thân, nhưng từ người y phát ra
khí tức khiến Đinh Hạo cảnh giác cao độ. Khí tức mạnh mẽ như này hắn cũng chỉ
cảm nhận thấy ở Huyết Ma Liệt Sơn, Thiên Yêu Nhiếp Thiên cùng một vài tuyệt
đỉnh cao thủ khác mà thôi.
Nghi hoặc liếc mắt nhìn người này, Đinh Hạo không nói không rằng lập tức
chuyển thân cách xa y vài trượng, sau khi không còn cảm thấy uy hiếp, hắn mới
ngừng thân hình, lãnh đạm hỏi:
Tiền bối đang hỏi tiểu tử sao?
Nhìn thấy Đinh Hạo đột nhiên giữ khoảng cách với mình, người này cười thản
nhiên, nụ cười như trăm hoa đua nở, hiển lộ một dung nhan tuyệt thế, nhẹ nhàng
hỏi lại:
Tâm cảnh giới bị của tiểu huynh đệ đúng là quá mạnh mẽ rồi! Không sai, ta đúng
là đang hỏi ngươi, tiểu ca ngươi một thân một mình đến Bồng Khâu đảo này dự
đại hội do Tụ Bảo Tông cử hành phải không?
Nhìn sắc mặt cười nói vô cùng kiều diễm của y, Đinh Hạo thầm cảm thấy tiếc
nuối nếu là của một nữ nhân thì tốt biết bao, không chừng đến bản thân cũng
phải động tâm, đáng tiếc, quá đáng tiếc, lại là một nam tử! Nghĩ tới đây, hắn
chợt cảm thấy nghi hoặc, tu chân giả bình thường cho dù là tu ma hay tu đạo,
nếu không cố ý ẩn tàng, thif đều có thể dễ dàng phân biệt Tu ma giả hay Tu đạo
giả. Thế nhưng Đinh Hạo rốt cục là không nhận ra công pháp tu luyện của người
này, y nhất định là một tuyệt thế cao thủ, khí tức cường hãn toát ra từ thân
hình y Đinh Hạo có thể cảm nhận được, chỉ là không thể phân biệt được y cuối
cùng là Tu ma giả hay Tu đạo giả.
Điểm này đối với Đinh Hạo phi thường trọng yếu, người xưa đã nói:”Thuyết đạo
bất thông, bất tương vi mưu” nếu y là Tu ma giả thì ở chung với y còn có đôi
chút yên tâm, dù sao cũng cùng một mạch, cho dù y muốn động thủ với mình thì
cũng phải có nguyên nhân chính đáng. Thế nhưng trên người hắn từ trong ra
ngoài, từ trên xuống dưới tựa hồ không có vật phẩm nào khiến y phải động tâm,
chỉ có duy nhất Trữ vật giới chỉ là đáng giá nhất thì Đinh Hạo đã giấu đi, bởi
vậy mai y là Tu ma giả thì Đinh Hạo có thể thoải mái hơn một chút.
Nhưng nếu y là Tu đạo giả, dù y muốn động thủ sát nhân với hắn thì căn bản
cũng không cần lý do gì. Tu đạo giả luôn coi đám người Tu ma giả là cái gai
trong mắt, bất luận là Thanh Vân Tông đứng đầu Đạo gia tam phái, hay là Đạo
Môn tiểu phái nào, nếu không vì tình huống đặc thù, về cơ bàn khi gặp người
trong Ma môn thì nhất định sẽ xảy ra giao tranh giết chóc lẫn nhau.
Không sai, tiểu tử đúng là muốn đi mở rộng tầm mắt, nếu có thể mua được một ít
vật phẩm tu chân thì cũng coi như không phí công đi chuyến này. Xin hỏi cao
tính đại danh của tiền bối, với tu vi của tiền bối như này, cả Tây đại lục
cũng không có mấy người, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh! Đinh Hạo
cao giọng đáp.
Hắn vừa dứt lời, nam nhân xinh đẹp này đột nhiên cười hỏi:
Nhãn quang của tiểu ca quả là rất độc đáo, với tu vi của ngươi đáng lẽ phải
không nhìn ra được cảnh giới của ta mới đúng, vì sao có thể phán đoán như vậy
được?
Người này mặc dù trên mặt cười tươi như hoa, nhưng khi nghe xong câu nói của
Đinh Hạo, khí tức cổ quái xung quanh đột nhiên tăng lên vài phần nặng nề. Mặc
dù chỉ trong nháy mắt là biến mất, nhưng Đinh Hạo dựa vào trực giác thợ săn
của mình mà cảm giác ra được.
Đinh Hạo trầm giọng cười đáp:
Nói ra thật xấu hổ, chỉ là trực giác mà thôi, xem ra quả đúng là đã bị tiểu tử
đoán trúng rồi, không biết tiền bối rốt cuộc là cao nhân phương nào?
Trực giác? Người này lộ vẻ nghi hoặc, rồi chợt lắc đầu nói:
Cứ coi là như vậy đi, có thể có trực giác như thế cũng coi như hơn người rồi,
mạo muội hỏi một câu, tiểu ca muốn vật gì, ta sẽ cùng tiểu ca làm một cuộc
giao dịch.
Ồ, cùng ta làm một cuộc giao dịch, tiền bối nói chơi rồi, trên người tiểu tử
chả lẽ lại có vật phẩm gì khiến tiền bối coi trọng, sao đến chính cả bản thân
ta lại không biết như vậy chứ? Đinh Hạo nghi hoặc hỏi lại.
Khẽ gật đầu, người này nói:
Nơi này không phải chỗ để nói chuyện, nếu tiểu ca nguyện ý, có thể rời đi chỗ
khác nói chuyện được không?
Thản nhiên nhìn y, Đinh Hạo gật đầu chấp thuận, rồi bay theo cùng y, trong
lòng âm thầm tính toán trong hồ lô tên này rốt cuộc y định mua vật gì, trên
người hắn từ trên xuống dưới căn bản là không lộ ra ngoài vật phầm nào đáng
giá, huống chi với tu vi Nguyên Anh kỳ của mình, đáng ra y không nên trong mắt
mới phải. Với tu vi thực của y, phỏng chừng là một nhân vật hàng đầu tại Tam
Châu Nhất Đảo này, làm sao có thể để ý tới hắn như vậy chứ, trong lòng Đinh
Hạo vô cùng khó hiểu.
Một lát sau, người này dẫn Đinh Hạo đi đến một khu vực rộng lớn đầy quái
thạch, y khẽ vung tay lên, một không trung lâu các đột nhiên xuất hiện, y ung
dung tiến vào một tiểu đình, rồi phất tay mời Đinh Hạo.
Mắt thấy biến hóa như vậy, Đinh Hạo biết người này nhất định là một người hết
sức coi trọng chất lượng cuộc sống, nếu không sẽ không đem tài liệu tu chân
trân quý luyện chế thành một không trung lâu các vô dụng chỉ được vẻ bề ngoài
như thế kia. Tường xung quanh không trung lâu các điêu khắc các loại dị thú
hình thù kỳ lạ, trên mái viết một chữ “Diệc” rất lớn, không biết là họ hay là
tên của y.
Thấy y phất tay mời, Đinh Hạo cười xòa nói:
Tiểu tử thấy hay là không cần như thế, ta không có thói quen hưởng thụ hoàn
cảnh tôn quý đến như vậy, mong tiền bối có thể nói cho tiểu tử biết, rốt cuộc
vi sao lại dẫn tiểu tử theo đến đây?Tiểu tử quả thật vô cùng tò mò!
Nhìn Đinh Hạo không chịu tiến đến, mắt người này lóe lên vẻ kỳ dị, rồi cười
nói:
Tâm cảnh giới bị của tiểu huynh đệ quá mạnh mẽ rồi, đã như vậy, ta đây cũng
không nhiều lời nữa, ta muốn nửa chén nước dãi của Bát Sí Tử Mãng trong tay
ngươi. Tiểu ca có thể đề xuất vật trao đổi, chỉ cần không phải kỳ trân dị bảo
hiếm có, ta nhất định có thể giúp người tìm được.
Lời nói tuy bình thản, nhưng vang lên bên tai Đinh Hạo như thạch phá kinh
thiên (trời long đất lở), Bát Sí Tử Mãng được mình giấu ở trong Trữ vật giới
chỉ, ngoại trừ bản thân hắn làm sao người khác có thể biết được. Người này rốt
cuộc lai lịch như thế nào, vì sao có thể nhận thấy dấu hiệu của Bát Sí Tử Mãng
trên người hắn chứ. Ngày trước, đến cả Thiên Yêu Nhiếp Thiên cũng phải nhờ vào
Ngự Thú kinh, hơn nữa còn đúng vào lúc hắn thả Bát Sí Tử Mãng ra khỏi Trữ vật
giới chỉ thì mới nhận thấy được. Ngoại trừ hai ngày trước hắn có thả ra một
lần, thời gian còn lại Bát Sí Tử Mãng vẫn ở bên trong Trữ vật giới chỉ, người
này như thế nào lại có thể biết được chứ.
Nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Hạo, biểu tình bất định, người này đương
nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, thản nhiên cười nói:
Tiểu ca nhất định là đang kỳ quái vì sao ta biết trên người ngươi lại ẩn chứa
Bát Sí Tử Mãng phải không? Ha ha, điều này cũng khó trách, bất quá là do bổn
nhân tu luyện công pháp đặc thù nhất của Tu Chân giới, bởi vậy đối với một ít
độc vật mới có thể có phương pháp nhận biết đặc thù. Trong khi ngươi lại cất
giấu thượng cổ dị loại Bát Sí Tử Mãng độc trung chi độc nên đương nhiên ta có
thể đoán ra được. Vốn dĩ ta tưởng rằng đến nơi này sẽ không thu hoạch được gì,
thế nhưng cuối cùng lại gặp được người sở hữu Bát Sí Tử Mãng, quả nhiên là thế
sự khó lường!
Nghe y giải thích như vậy, Đinh Hạo sắc mặt chớp động, tựa hồ như lờ mờ nghĩ
đến một người, nhưng nhất thời nhớ không ra cụ thể là ai. Lúc hắn đang trầm
tư, vắt óc nhớ lại thì đột nhiên nhìn thấy chữ “Diệc” rất lớn trên đỉnh lầu
các kia, sắc mặt lập tức tái nhợt, cuối cùng cũng biết người này là ai, khó
trách nghe y nói ra lại khiến mình có cảm giác quen thuộc như vậy.
Cuống quýt lui về phía sau mười trượng, biểu tình của Đinh Hạo vô cùng kỳ dị.
Một lát sau, Đinh Hạo lạnh lùng cất tiếng hỏi:
Ngươi có phải là Độc Ma Vương Diệc Hàn không?
Cười lớn một tiếng hết sức tiếu ngạo, người này nhẹ giọng đáp:
Chính là tại hạ!