Hoàng Tước Tại Hậu


Người đăng: ❂ Notnow.vn ❂

Chương 11 : Hoàng tước tại hậu

Chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp vận váy dài màu lam nhạt xuất hiện trong tầm mắt
Đinh Hạo. Làn da diễm lệ như tuyết, sáng bóng nõn nà của nàng thật là khiến
cho người ta trông thấy ngay cả hô hấp cũng nhịn không được phải ngừng lại.

Người nữ nhân này từ chỗ Đỗ Minh Uy bạo liệt đi tới, giơ tay phe phẩy Thị Hồn
Phiên và Kê Trảo Âm Dương Việt đang cầm trong tay, sắc mặt khẽ mừng liếc một
cái rồi thuận tay ném vào trữ vật thủ trạc của mình và sau đó hướng phía Hác
Thành Trọng chậm rãi đi đến.

Thấy nàng ném Thị Hồn Phiên của mình vào trữ vật thủ trạc, Hác Thành Trọng đầu
tóc bù xù, sắc diện như đưa đám lại càng thêm âm trầm:

Tương Như Vân, ngươi lấy đi Kê Trảo Âm Dương Việt cũng được rồi, sao lại cầm
luôn cây Thị Hồn Phiên của bổn nhân là có dụng ý gì?

- Ôi, đều là những kẻ sắp chết cả, hai vật này chính là có giao thì ngươi
cũng chẳng mang tới hoàng tuyền địa ngục được.

Thanh âm vẫn dễ nghe như trước, nhưng ngôn từ lại là cay độc như vậy.

- Tương Như Vân ngươi với ta cũng không qua lại, ta còn y theo ước hẹn của
ngươi tới đó, hai vật ngươi cầm hãy cầm đi đi, vì sao còn muốn dồn ta vào chỗ
chết, đối với ngươi có chỗ nào tốt, nói đi...

Lời còn chưa dứt, Tương Như Vân đã xuất ra một sợi dây thừng toàn thân màu
xanh đen hướng về Hác Thành Trọng xoắn tới. Sợi thừng vừa xuất thủ liền một
biến mười, mười biến trăm, trong chớp mắt đã tới trước mặt Hác thành Trọng.

- Ngươi cho rằng ra không biết ngươi đang kéo dài thời gian tận lực trị
thương à? Mặc dù cũng không sợ ngươi, nhưng nô gia sợ nhất là phiền toái, hay
là sớm một chút tiễn ngươi nằm xuống!

Tương Như Vân mặc dù thoạt nhìn không nhanh không châm, tuy nhiên hạ thủ một
điểm cũng không có lưỡng lự.

Cũng ngay khi dây thừng bay đến Hác thành Trọng, y đột nhiên thổ ra một ngụm
tiên huyết, toàn thân đột nhiên tràn đầy mười phần tinh thần, thân thể mạnh mẽ
giật ngược về phía sau vài trượng, may mắn tránh qua sự đeo bám của dây thừng.
Tiếp theo không chút do dự hướng về phía Tương Như Vân vọt tới, tay giơ lên
kết xuất một đoàn hắc khí hướng về Tương Như Vân đánh tới, bao trùm trong hắc
khí là ba cái huyết khô lâu.

- Là Cửu U Nghịch Hồn thuật của Hồn Luyện Tông, ha ha, xem ra ta chọc ngươi
tức giận rồi, nhưng mà sử dụng thuật này mặc dù có thể tạm thời áp chế được
thương thế của ngươi, nhưng ngươi chẳng lẽ không biết tu vi của ngươi sẽ bị
tụt một bậc không, cảnh giới này của Hồn Luyện Tông cuối cùng ngươi là hoàn
toàn không có cơ hội, thế nhưng lại không thừa dịp này dùng thuật chạy trốn,
còn dám tiếp tục cùng nô gia tranh đấu, xem ra ngươi thật sự không kiên nhẫn
sống nữa rồi.

Dây thừng màu xanh đen đột nhiên đổi hướng, quay sang quấn lấy đầu lâu!

- Tương Như Vân, Thị Hồn Phiên này là do ta tịch luyện trăm năm, ở trong tay
ngươi cũng chẳng thể phát huy bao nhiêu uy lực, ngươi cần gì phải khổ khổ so
sánh, đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần ngươi đưa lá cờ này cho ta, ta cam đoan bỏ
qua chuyện hôm nay, ngày sau tuyệt không trả thù!

Tuy nói thế, ba cái huyết khô lâu ở thắt lưng vẫn hướng phía dây thừng đánh
tới.

- Hác Thành Trọng, ta vốn nghĩ ngươi thông minh, bất quá hôm nay thấy cũng
chỉ có thế, ta trước chế trụ ngươi, sau dùng Âm Dương ma công biến ngươi thành
xác khô, còn sợ không tìm thấy phương pháp sử dụng Thị Hồn Phiên sao, đến lúc
đó ta công lực tiến nhanh, có thể tham gia Hồn Luyện Tông hội rồi, chẳng phải
tốt sao, buồn cười ngươi thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ!

Dây thừng màu xanh đen lần nữa biến hoá, từ trăm thành ngàn, một nửa đánh nhau
với khô lâu, còn nửa kia hướng Hác Thành Trọng tiến tới. Hác Thành Trọng không
kịp phản ứng liền bị trói lại, trong khoảnh khắc bị bó như một đòn bánh tét.

Sau một khắc Tương Như Vân đã phi thân mà đến, ngồi trên người Hác Thành
Trọng, chỉ lát sau toàn thân đã xích loã lộ ra nét đẹp tại vùng bí ẩn, ngồi
trên thân người Hác Thành Trọng bắt đầu ngọ nguậy mãnh liệt.

Hác Thành Trọng phát ra những tiếng thở dốc tựa như thống khổ lại tựa như
khoan khoái, Đinh Hạo nhìn cảm thấy thật kích thích, như thế nào cũng không
nghĩ mình lần đầu rình coi thế này lại nhìn thấy trường hợp như vậy, càng cổ
quái chính là ác nữ thượng nam!

Lúc này Hác Thành Trọng thở dốc phát ra thanh âm càng kịch liệt, thân thể mặc
dù bị trói còn đang cực lực giãy dụa, chỉ là Tương Như Vân đã chế trụ hoàn
toàn trên người y. Hác Thành Trọng giãy dụa càng lúc càng vô lực, chính lúc
Tương Như Vân nghĩ đến Hác Thành Trọng đã hoàn toàn không có năng lực phản
kháng, thì một cỗ khói đen lẫn với máu tươi từ miệng hắn phun ra hướng Tương
Như Vân phóng tới. Đang nhắm hai mắt hưởng thụ, Tương Như Vân hoàn toàn không
nghĩ tới hắn lại còn có khả năng như vậy, ngực bất ngờ đã bị đánh một đòn
chính diện.

Mà lúc này Hác Thành Trọng như hồi quang phản chiếu cực lực giãy dụa đứng lên,
lại đặt Tương Như Vân nằm ở dưới, cũng ngay khi muốn nhân cơ hội chạy trốn
(thì) đột nhiên cảm giác bất hảo.

Một cơn đau nhức mãnh liệt từ sau lưng truyền đến, một thanh cự kiếm màu đen
xé đứt dây thừng màu xanh đen quấn trên người, trực tiếp xuyên thấu cơ thể y.
Kiếm này tốc độ không dừng, đâm qua bụng Tương Như Vân ở phía dưới một lỗ to
mới dừng lại, đây chính là ý thức cuối cùng của y trước khi chết.

Đinh Hạo rốt cục tại lúc thời cơ tốt nhất đã ra tay, vốn đang lo lắng Nghịch
Thiên Ma Kiếm có thể chém đứt dây thừng màu xanh đen hay không, nhưng bây giờ
đối với sự sắc bén của Nghịch Thiên Ma Kiếm càng tin tưởng hơn, dưới Nghịch
Thiên Ma Kiếm thân thể Hác Thành Trọng và ngay cả dây thừng xanh đen đều như
cuộn giấy mỏng, vừa mới chạm đã rách tan.

Hác Thành Trọng bị Nghịch Thiên Ma Kiếm trực tiếp xuyên qua mà chết, mà bụng
Tương Như Vân cũng đã bị đâm một lỗ lớn, chỉ là bị trọng thương chưa chết. Rút
Nghịch Thiên Ma Kiếm ra, Đinh Hạo tung một cước đá bay thi thể Hác Thành Trọng
rồi triệu hoán Bát Sí Tử Mãng ra nuốt chửng thi thể y vào bụng.

- Bát Sí Tử Mãng! tiểu huynh đệ lại có dị vật này, xem tiểu huynh đệ khẩn
trương, chẳng biết đến từ tông phái nào ở Đoạn Hồn sơn, nô gia là Âm Dương Hợp
Hòa Tông tam đại đệ tử Tương Như Vân, người này vừa mới cường bạo cưỡng bức nô
gia, may mắn tiểu huynh đệ cứu giúp, thật cảm kích vô cùng, chỉ là ta có
thương tích trong người, không tiện báo đáp, vì thế tạm biệt!

Vừa mới chứng kiến hết tác phong hành sự của Đinh Hạo, Tương Như Vân đã biết
hắn chẳng những tâm ngoan thủ lạt, từ hành vi hủy thi diệt tích cũng biết là
kẻ làm việc kín kẽ vô cùng, quyết không phải loại lương thiện. Thấy tu vi của
Đinh Hạo chỉ là Khai Quang sơ kỳ, bình thường bản thân nàng sẽ không sợ hắn,
chỉ là bây giờ thân thụ trọng thương mà pháp bảo Mặc Lục Thừng Tác đã bị kiếm
chém đứt nên càng thiếu tự tin, muốn khéo léo tìm cơ hội sớm chạy đi!

Cưỡi trên tiểu Bát Sí Tử Mãng phía sau Tương Như Vân hai trượng, Đinh Hạo khẽ
cười một tiếng:

- Tiểu đệ vừa gia nhập Tông môn, đối với rất nhiều quy củ của Đoạn Hồn sơn
cũng không hiểu nhiều lắm, chẳng biết tỷ tỷ có thể hay không giải đáp một hai
điều?

Nhân tiện nói chuyện một hồi, Tương Như Vân đã dùng bí pháp đem cái lỗ to trên
thân thể tu bổ lành lặn như trước.

Nhìn tiểu Bát Sí Tử Mãng phía sau, Tương Như Vân thản nhiên cười, phảng phất
như là không có thương thế gì, quay về Đinh Hạo nói:

- Không biết tiểu huynh đệ có gì nghi hoặc, tỷ tỷ nếu biết, nhất định giải
đáp tường tận cho ngươi.

- Tiểu đệ vừa mới nghe được tỷ tỷ nói cái gì Hồn Luyện Tông Hội, tiểu đệ đối
với điều này tò mò dị thường, chằng biết tỷ tỷ có thể nói rõ hay không?

- Nguyên lai là chuyện này, tỷ tỷ quả thật có biết một hai điều, Hồn Luyện
Tông Hội cách 50 năm tổ chức một lần, do môn phái tu ma lớn nhất của Đoạn Hồn
Sơn là Luyện Ngục Ma Tông khởi phát, tất cả các môn phái tu ma trên Đoạn Hồn
Sơn đều có thể phái đệ tử tham gia, chỉ là đại hội này chỉ nhằm vào những đệ
tử tu ma trẻ tuổi, bởi vậy chỉ có đệ tử tu vi dưới Nguyên Anh Kỳ và trên Dung
Hợp Kỳ mới có tư cách tham dự. Mỗi tông phái tại Đoạn Hồn sơn đều có 20 đệ tử
tham dự báo danh. Luyện Ngục Ma Tông sẽ từ những vật phẩm tiến cống cho tông
phái trăm năm một lần lấy ra vài loại làm phần thưởng cho người còn sống sót!
Sân đấu sẽ do Luyện Ngục Ma Tông sắp xếp, trong đó không có quy tắc gì cả, nếu
trong một năm mà có thể còn sống thì ngươi chính là người chiến thắng.

Tương Như Vân chậm rãi nói.

- Ừm, lại có việc này nữa, có điểm thú vị. Ồ, đã vậy thì để tránh đêm dài lắm
mộng, tiểu đệ sẽ tiễn tỷ tỷ và Hác Thành Trọng đồng thời cùng nằm xuống.

Đinh Hạo vừa mới còn hòa ngôn duyệt sắc, ngay lúc nói trở mặt liền trở mặt
luôn.

Hắn dùng Hàn Phách quyết thúc dục Nghịch Thiên Ma Kiếm hướng tới Tương Như Vân
chém tới một kiếm, Tương Như Vân thần sắc biến đổi, cấp tốc lùi lại, trong
miệng lại truyền ra lời nói:

- Đệ đệ! Vì sao lại tâm ngoan thủ lạt như vậy? Tỷ tỷ đối đãi với ngươi như
thế, ngươi có thể nào hạ độc thủ sao? Nếu buông tha cho tỷ, tỷ nguyện ý dùng
Âm Dương ma công để ngươi say mê đến chết.

Tương Như Vân tự biết mình bị thương nặng, lại bị mất đi pháp bảo, chống lại
Đình Hạo thì chỉ có duy nhất một con đường là chết, chỉ có lợi dụng sắc tâm
của nam tử, dựa vào bí quyết Âm Dương ma công mới có thể có chút khả năng thủ
thắng.

Đinh Hạo hừ lạnh một tiếng:

- Thân hoa tàn liễu dại, cũng xứng được ta ân sủng sao?

Lợi dụng tốc độ của Nghịch Thiên Ma Kiếm, trong khoảnh khắc Bát Sí Tử Mãng đã
vượt lên hướng Tương Như Vân đuổi tới. Bát Sí Tử Mãng tính tình tàn bạo, cực
kì hiếu sát, lại thêm thân mang kịch độc. Trong mắt của nó, ngoại trừ Đinh
Hạo, những người khác đều là thức ăn. Tương Như Vân cũng biết vật ấy rất hung
tàn, đối diện nó trái ngược so với đối diện Đinh Hạo, càng thêm e ngại!

Phía trước là sói, phía sau là hổ, Tương Như Vân nhanh như chớp chạy qua trái
nhưng không phát hiện một đạo quang mang đánh tới liền cảm giác bản thân động
đậy không được. Đó là do Đinh Hạo đã sử ra Phược Linh quyết, lúc thân thể của
nàng cử động được thì bị Bát Sí Tử Mãng hoàn toàn khỏa trụ (đè lên). Đúng là
sông núi đổi dời, mới đây nàng còn khỏa trụ Hác Thành Trọng làm cái chuyện
hoan hảo hấp thu kia, giờ đây ngược lại bị Bát Sí Tử Mãng của Đinh Hạo khỏa
trụ.

Thời cơ tốt như vậy, Đinh Hạo nếu không biết làm như thế nào vậy chẳng phải là
hắn nữa. Đinh Hạo đi tới trước mặt Tương Như Vân, hai tay áp lên Thiên Linh
cái của nàng rồi điên cuồng vận chuyển Vô Cực ma công thôn phệ chân nguyên để
tinh hóa. Tương Như Vân vừa mới hấp thu nửa thân công lực của Hác Thành Trọng,
bây giờ lại bị người khác nuốt chửng, thật đáng buồn cười thay!

Âm Dương ma công và Vô Cực ma công có chút dị dạng khác biệt, chỉ là Âm Dương
ma công muốn tu luyện cần phải thông qua việc nam nữ giao hợp, hơn nữa luyện
công phu này đối với thân thể của tu luyện giả cũng không như ý muốn, bởi vậy
hấp thu chân nguyên của người khác cũng không được 100%, cho dù hấp thu được
cũng là hỗn tạp bất tề, đối với thân thể nguy hại rất lớn, nhiều lúc gặp phản
phệ thì rất nguy hiểm, đối với sự đề thăng lên cảnh giới tu chân giả hậu kỳ
cực kì bất lợi hơn, cùng Vô Cực ma công so sánh thật là trời đất cách biệt.

Nhưng nam nữ song tu thì không nguy hiểm, môn nhân Âm Dương Hợp Hòa Tông đều
chọn dùng phưong pháp nam nữ song tu, nhưng cứ như vậy công lực đề thăng càng
thêm chậm, cùng Vô Cực ma công so sánh còn xa mới kịp bì.

Tương Như Vân vừa đem Hác Thành Trọng ra “hấp” thành sống dở chết dở. Chân
nguyên trong thân thể Hác Thành Trọng vừa sắp hấp thu tiêu hoá, hóa ra lại là
tiện nghi cho Đinh Hạo, bị hắn thôn phệ sạch sẽ... chỉ có hơn một thời thần mà
Đinh Hạo đã thôn phệ Tương Như Vân thành xác khô.

Đinh Hạo cảm thấy công lực toàn thân căng tràn, nhưng lúc này cũng là lúc nguy
hiểm nhất, nếu như không thể hoàn toàn lấy tinh bỏ thô kịp thời thì rất dễ bị
tẩu hoả nhập ma. Vứt thi thể Tương Như Vân cho Bát Sí Tử Mãng nuốt chửng, sau
đó hắn lại đem trữ vật thủ trạc của ba người thu vào giới chỉ của mình.

Sau khi cẩn thận tra xét xung quanh một lượt, xác nhận không còn lưu lại dấu
vết gì hắn mới ngự Nghịch Thiên Ma Kiếm hướng về hướng hàn đầm phá không mà
đi.


Vô Cực Ma Đạo - Chương #11