Người đăng: MrTiep
Đinh Hạo vừa dứt lời, trong mắt Lương Thiến cả không gian bỗng nhiên biến
thành một khoảng không gian trắng xóa mênh mông, không bờ không bến, tử khí
tràn ngập, bên tai truyền đến tiếng the thé ma kêu quỷ khóc, nàng ta chợt nhận
ra mình đã bị vây hãm trong trận pháp của Đinh Hạo, nên không dám loạn động.
Khi thân hình bị chìm lấp trong khoảng không gian đó, hai mắt vốn đang tỉnh
táo đột nhiên thất thần, dần dần trở nên ngây ngốc, trống rỗng.
Sau khi “Thập Phương Huyễn Ma Trận” bố trí hoàn tất, nhìn Lương Thiến đang
muốn thoát đi, đột nhiên ánh mắt trở nên ngơ ngác, đứng bất động tại chỗ, Đinh
Hạo đương nhiên biết được nàng ta đang gặp phải điều gì.
Cười lớn một tiếng đầy ngạo nghễ, Đinh Hạo tạm thời không để ý đến nữ tử này
nữa, mười ngón tay ngùn ngụt ma khí mãnh liệt lao đến phía Long Sáo Thiên đang
thạch hóa. Các ngón tay xuất ra ma khí vang lên tiếng kêu của hung ma ác thú
muốn ăn thịt người vừa bắn tới phía Long Sáo Thiên thì khối đá xung quanh
người y đột nhiên vang lên những tiếng kỳ quái “soát soát”.
Nhìn thấy khối đá hộ thân của Long Sáo Thiên sau khi bị đạo chỉ mang liếp tiếp
quất vào, bong ra từng mảng, Đinh Hạo trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn. Tên này ỷ vào
danh phận là đệ tử của Lục Bào Lão Tổ, nên kiêu ngạo vô lối, nghĩ mình không
có biện pháp để đối phó y sao, hắc hắc đáng tiếc, y lại không biết ta đang kế
thừa viễn cổ công pháp của Vô Cực Ma Tông, nên căn bản không coi Hóa Thạch đại
pháp của y ra gì.
Trên không trung, con Bát Sí Tử Mãng lắc lư thân hình to lớn của mình, làm cho
không khí xung quanh tầng tầng gợn sóng, cặp huyết nhãn hung ác hau háu nhìn
hai người, chỉ cần Đinh Hạo ra lệnh một tiếng, lập tức đánh bọn chúng tan
xương nát thịt, cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát ra.
Nhưng Đinh Hạo lại không đem hai người giao cho Bát Sí Tử Mãng xử lý, vì trong
thời gian này, hắn đã liên tục trải qua vô số đại chiến, ở bên trong hàn đàm
tại hậu sơn Vô Cực Ma Tông khổ tu nhiều ngày, trước mắt đã đạt đến cảnh giới
Nguyên Anh trung kỳ, việc cấp bách bây giờ là tận dụng thời cơ để chân nguyên
đột phá, do vậy làm sao có thể đem mỹ thực ngon lành này cho đồ háu ăn đó được
cơ chứ.
Động tác của hai tay Đinh Hạo tăng lên, hóa thạch xung quanh Long Sáo Thiên
lập tức hóa thành tro tàn hết, hắn không ngờ tới Đinh Hạo lại ác độc, tàn nhẫn
như thế, hơn nữa công pháp thần kỳ của mình đối với Đinh Hạo lại không có tác
dụng gì, lúc trước hắn chỉ cần xuất ra chiêu này, đừng nói là tu vi Nguyên Anh
kỳ, mà ngay cả đối thủ có tu vi cao hơn mình cũng đối phó không lại, lại còn
sợ hãi hung danh của Lục Bào Lão Tổ nên đại đa số vừa thấy công pháp này đều
lập tức đào thoát.
Không hiểu mình lại ma xui quỷ khiến thế nào, hết lần này đến lần khác lại
chọc phải sát tinh như thế, đáng ra hắn phải sớm nghĩ ra người dám mang theo
Trữ vật giới chỉ thì tuyệt nhiên không phải là người tầm thường được. Mắt thấy
tính mạng khó giữ, Long Sáo Thiên bên trong hóa thạch khuôn mặt méo mó, thần
sắc kỳ quái, đột nhiên một luồng khí tức xanh biếc từ thân thể khuếch tán ra
ngoài, khối đá bảo vệ xung quanh chợt nứt ra thành từng mảng lớn rơi xuống
đất.
Biến hóa vừa xảy ra, Đinh Hạo trong lòng chấn động, lại vừa nghe thấy tiếng
kêu kinh hãi của Lương Thiến, dựa theo tính chất đặc biệt của công pháp này,
hắn nhận ra Long Sáo Thiên đang liều mạng xuất ra chiêu thức tối hậu. Lúc này,
khắp nơi tràn đầy luồng khí xanh biếc, chỉ cần thân thể dính một chút thôi là
lập tức sẽ bị thạch hóa. Mặc dù công pháp của hắn uy lực tuyệt luân có lẽ sẽ
đả phá được, nhưng Đinh Hạo cũng không dám mạo hiểm để thử nghiệm như thế.
Luồng khí cổ quái theo hơi thở của Long Sáo Thiên ngày càng khuếch tán, Đinh
Hạo không dám chần chờ, các ngón tay vẫn huy động kiếm quang đánh về phía Long
Sáo Thiên, còn thân ảnh đột nhiên mờ đi, chậm rãi lui về phía sau, tránh xa
khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp, không đối đầu trực tiếp với tên Long Sáo
Thiên đang liều mạng phát ra luồng khí kia.
Do Đinh Hạo di dời thân hình nên các đạo chỉ mang vốn đang mạnh mẽ đột nhiên
trở nên yếu đi vài phần, chính vào lúc này, đột nhiên quanh thân Long Sáo
thiên phát ra một cỗ khí thế vô cùng cuồng bạo, theo sự biến hóa của luồng khí
tức này, sắc mặt Long Sáo Thiên càng thêm tái nhợt, giống như sắc mặt của
người chết.
Nhìn thấy biến hóa điên cuồng của y, Đinh Hạo trong lòng cả kinh, khẳng định
tên này chính là đang sử dụng tà môn công pháp để nâng cao công lực của mình,
nếu không khí tức sẽ không đột nhiên lại trở nên cường đại đến vậy, nhưng cũng
chính vì bị tác dụng phụ của công pháp đó nên hắn mới tái nhợt, yếu ớt tựa hồ
như người sắp chết như thế.
Long Sáo Thiên vẻ mặt càng thêm suy yếu, thì khí thế trên người càng điên
cuồng bạo phát, trong chớp mắt đã phát ra luồng lục khí bao trùm mười trượng
không gian, tiếp xúc với luồng khí tức này, mười đạo kiếm quang của Đinh Hạo
đã không còn uy hiếp được y nữa.
Đột nhiên bên trong luồng lục khí phát ra một tiếng dã thú nộ hống, từ từ hiện
ra một nhân ảnh, toàn thân tràn ngập một màu xanh biếc giống như bị quét lên,
khí tức hung ác ngập trời, chính là do Long Sáo Thiên biến hóa thành.
Nhìn hắn thay đổi như vậy, Đinh Hạo không chút bối rối, lạnh giọng cười nói:
Tà môn công pháp nhỏ nhoi mà cũng dám ở trước mặt ta múa may, đúng là trò hề!
Thanh âm vừa dứt, lợi dụng “Thập Phương Huyễn Ma Trận”, cả người Đinh Hạo đột
nhiên tiêu thất giữa không trung, không còn lại dù chỉ là một vết tích nhỏ,
đúng là quỷ dị phi thường.
Long Sáo Thiên lúc này tâm trí đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ sợ đã sớm quên mất
những tao ngộ Lương Thiến vừa mới gặp phải trong trận pháp này. Y không để ý
đến thần sắc vô cùng hoảng sợ của Lương Thiến, cắm đầu lao về hướng Đinh Hạo
vừa biến mất. Trong giây lát, hắn cũng giống như Lương Thiến rơi vào giữa trận
pháp “Thập Phương Huyễn Ma Trận”, điểm bất đồng duy nhất khác nàng ta là hắn ở
giữa trận pháp, những tiếng quỷ khóc ma kêu vang lên liên tục, làm đầu óc mê
muội, hoàn toàn mất đi lý trí, không như Lương Thiến kia giờ phút này vẫn còn
giữ được tâm trí nhưng trán đầy mồ hôi lạnh, không dám loạn động di chuyển
lung tung.
Tại chỗ mà Đinh Hạo vừa vô thanh vô tức biến mất, không gian phát ra một trận
ba động kỳ quái, trong không trung đột nhiên lại hiện ra một thân ảnh, chính
là Đinh Hạo.
Nhìn thấy hai người mặc dù thần sắc bất đồng, nhưng đều đã rơi vào “Thập
Phương Huyễn Ma Trận”, Đinh Hạo cuồng ngạo cười to:
Xuất Khiếu kỳ thì sao chứ, cũng rơi vào trong lòng bàn tay ta mà thôi, hừ, ta
đã không chủ động gây chiến với các ngươi, thế mà lại cứ đâm đầu tìm chết, năm
nay sao có nhiều tên tham lam ngu ngốc không sợ chết thế nhỉ, hắc hắc!
Lắc đầu thở dài ra vẻ luyến tiếc, thân ảnh Đinh Hạo chậm rãi nhập trận tiến về
phía hai người.
Hắn vừa đi được vài bước, “xuy” một tiếng vang lên, hai tay phát lên hai luồng
Tử Hồng Ma Viêm. Mặc dù lúc này, hai người đã bị trận pháp vây hãm, nhưng dù
sao tu vi cũng cao hơn mình một bậc, nếu liều chết phản kháng, chỉ sợ bản thân
tổn thương không nhỏ, huống chi còn có tên Long Sáo Thiên đang lâm vào trạng
thái điên cuồng kia nữa, vì thế nên cẩn trọng một chút cũng không thừa.
Hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ như Lương Thiến đang gặp phải sự tình cực kỳ đáng
sợ, Đinh Hạo âm thầm cười tàn nhẫn, hai luồng hỏa diễm từ trong tay bắn ra,
vèo một cái, đã bay đến trước mặt nàng ta. Chỉ đến khi hai luồng hỏa diễm sắp
bao phủ lấy thân thể, nữ tử này mới phát giác ra.
Một luồng cương tráo màu đỏ nhanh chóng xuất hiện bảo hộ thân thể, chỉ nghe ầm
một tiếng, luồng cương tráo nàng ta vội vàng xuất ra đã bị vỡ tan nát. Thân
hình nữ tử này một bên đỏ rực như bị lửa đốt, nhưng bên kia lại đóng thành
Huyền Băng, trạng thái như thế xuất hiện trên người, quả nhiên là kỳ dị tuyệt
luân!
Sự tình vừa phát sinh, diện mạo Lương Thiến vốn vô cùng diễm lệ đột nhiên bị
bóp méo, không thành mặt người. Thì ra chẳng biết từ khi nào, trên thiên linh
cái của nàng ta xuất hiện một luồng ma khí trông như một bàn tay lớn, một cỗ
chân nguyên kỳ dị ba động, theo hướng bàn tay, chảy vào thân thể của Đinh Hạo.
Da thịt mịn màng của nàng ta dần dần mất đi sự sáng bóng, nửa khắc sau, toàn
bộ chân nguyên mất hết, một nữ nhân lúc trước quyến rũ vô ngần bây giờ đã hóa
thành một thi thể khô héo.
Đinh Hạo cười hung ác, đem thi thể nàng ta ném ra khỏi trận pháp, rơi xuống
đúng chỗ Bát Sí Tử Mãng đang đứng chờ, nó vội vàng mở to cái miệng khổng lồ
nuốt lấy. Chẳng biết từ lúc nào, nó và Đinh Hạo trở nên tâm tư liên thông,
hành động phối hợp thiên y vô phùng (chuẩn xác, nhịp nhàng).
Cảm giác chân nguyên đang bành trướng trong người, Đinh Hạo âm thầm cười đắc ý
không ngừng. Lạnh lùng nhìn trạng thái cuồng bạo của Long Sáo Thiên, trên mặt
lộ vẻ thèm muốn, nhưng nghĩ tên này trong thời gian ngắn tuyệt đối sẽ không
thoát ra khỏi trận pháp này, trong khi mình vừa mới thôn phệ chân nguyên phải
lập tức tiêu hóa ngay, hiện giờ lại không còn gì có thể uy hiếp, vì thế không
nên vội vàng thôn phệ tên này.
Nghĩ đến đây, hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất, toàn lực hấp thu nguồn chân
nguyên tinh hoa của Lương Thiến vừa mới thôn phệ.
Nửa ngày sau, Đinh Hạo đang yên lặng hấp thu nguồn chân nguyên thôn phệ, đột
nhiên bên tai truyền đến một âm thanh xé gió, rõ ràng nhằm phía mình lao đến.
Nghe tiếng ma sát với không khí, Đinh Hạo biết được người này thị là cao thủ
đỉnh cấp, trên ngực bỗng nhiên xuất hiện một cỗ áp lực.
Hắn chẳng biết người sắp tới rốt cuộc là thần thánh phương nào, là vô tình hay
cố tình mà đến, hắn hoàn toàn không thể đoán ra, vốn định mau chóng tiêu hóa
hoàn toàn nguồn chân nguyên của Lương Thiến, nhưng cảm giác được luồng khí thế
cường bạo đang đến, liền đem nguồn chân nguyên vừa mới hấp thu được ba phần,
phong bế tại đan điền, thân Ảnh Mau chóng đứng lên, chuẩn bị đối phó.
Trong lúc Đinh Hạo còn đang nghi hoặc, đột nhiên phát giác miếng lục bài trên
ngực Long Sáo Thiên tỏa ra hào quang nhàn nhạt vô cùng quỷ dị, trong đó mơ hồ
ẩn hiện một thân hình lục khí quấn quanh, đang lao đi như thiểm điện.
Xem đến đây, Đinh Hạo rốt cuộc đã biết được người đang hỏa tốc lao đến đây là
thần thánh phương nào, chính là Lục Bào Lão Tổ thân ra tay.
Sắc mặt đại biến, hai mắt tinh quang chợt hiện, chăm chú nhìn miếng lục bài
trước ngực Long Sáo Thiên, suy nghĩ trong giây lát, Đinh Hạo tựa hồ đã đưa ra
quyết định, vung tay lên, một đạo kiếm quang bắn ra đánh về phía Tử nhi Long
Sáo Thiên.
Thế công vừa xuất, từ trong miếng lục bài phát ra tiếng quát lớn của Lục Bào
Lão Tổ:
Tiểu bối phương nào dám đụng đến đệ tử yêu quý của Lục Bào Lão Tổ ta!
Thanh âm lúc mới phát ra giống như ở phía xa truyền lại còn không rõ ràng
nhưng đến mấy câu sau thì đã vang lên rõ mồn một trong tai của Đinh Hạo.
Giờ phút này, Đinh Hạo biết Lục Bào Lão Tổ đáng sợ kia đã đến nơi.