Người đăng: MrTiep
Bên bờ giải đất Tây đại lục, nương theo vị trí Nam đại lục có một địa phương
rộng hơn mười ngàn dặm, đó chính là Tam Châu Nhất Đảo.
Tam châu phân biệt là Tổ Châu, Doanh Châu, Huyền Châu, nhất đảo là Bồng Khâu
đảo, tam châu chia ra làm ba phương xung quanh, còn Bồng Khâu đảo thì ở tại
trung ương giải đất. Trên Tam Châu Nhất Đảo này quái thạch như rừng, kì hoa dị
thảo nhiều vô kể, mãnh thú dị vật cũng không hiếm, nhưng nhiều nhất vẫn là các
tu chân môn phái, nhiều thì tu chân đại phái mấy ngàn người, ít thì một người
tu chân tán tu, tóm lại là nhiều không kể xiết, tại Tam Châu Nhất Đảo cách
nhau kể ra cũng cả ngàn dặm, nếu như ngự kiếm phi hành cũng cần vài ngày hành
trình, khoảng cách giữa bốn nơi không xa không gần, vừa vặn thích hợp.
Trên Tam Châu Nhất Đảo tập trung vài trăm tu chân tu ma môn phái lớn nhỏ các
loại, thiên địa linh khí ở Tam Châu Nhất Đảo mặc dù không thể so với Đoạn Hồn
sơn Thánh địa tu đạo, nhưng so với các địa phương khác thì lại tốt hơn rất
nhiều, huống hồ trên Tam Châu Nhất Đảo còn sản sinh ra một ít kì trân dị bảo,
đối với việc tu luyện của tu chân giả trợ giúp vô cùng lớn.
Ở Tổ Châu có Bất tử chi thảo, tại Doanh Châu có Thần chi tiên thảo sinh
trưởng, lại có ngọc thạch, tạo ra nước ngọt, uống vào là say, giúp người ta
trường sinh bất lão, còn ở Huyền Châu thì có Kim chi ngọc thảo, mấy linh vật
này đều là sản vật đặc thù của Tam Châu Nhất Đảo, đối với tu chân giả có công
dụng đặc thù, chỉ là nơi sinh trưởng của những thiên địa linh vật này, trước
mắt đều bị mấy đại môn phái trên Tam Châu Nhất Đảo chiếm giữ, mà thiên địa
linh vật cũng đều là ngắn thì trăm năm, lâu phải ngàn năm mới khai hoa kết
quả, bởi vậy mỗi khi mấy linh dược này đến lúc trưởng thành, chung quy không
tránh được phát sinh đại chiến tranh giành.
Trên Tam Châu Nhất Đảo do tình thế đặc thù, môn phái đông đúc, bởi thế nếu
muốn tại địa phương này sinh tồn, không có chút thực lực là tuyệt đối không
thể, hơn nữa tại nơi này vô luận là Tu đạo giả hay Tu ma giả, đều là trải qua
chém giết thảm khốc mới có thể tồn tại đến bây giờ. Môn phái tu chân ở Tây đại
lục có hàng ngàn hàng vạn, mà lục đạo tu chân Thánh địa tuyệt đối không phải
là môn phái bình thường nào cũng có tư cách tiến nhập, bởi vậy vị trí Tam Châu
Nhất Đảo này trở thành địa bàn để các môn phái kịch liệt tranh đấu. Vì thế,
nơi đây cơ hồ mỗi ngày đều có tranh đấu phát sinh, có thể hôm nay vừa mới
thành lập một môn phái, hôm sau có thể đã bị người ta tiêu diệt rồi.
Sau ba tháng đường dài bôn ba, Đinh Hạo đi từ Đoạn Hồn sơn đã đến được Tam
Châu Nhất Đảo.
Trên đường đi, Đinh Hạo ngồi trên thân thể to lớn của Bát Sí Tử Mãng, quả
nhiên là dễ chịu vô cùng, trong lúc tu luyện mơ hồ đã đi đến phạm vi Huyền
Châu, cũng coi như chính thức tiến vào địa bàn Tam Châu Nhất Đảo rồi.
Sau khi nhìn thấy Huyền Châu, Đinh Hạo liền thu lại Bát Sí Tử Mãng vào Trữ vật
giới chỉ. Hiện tại Tử Mãng đã phát triển được bốn cánh, thân hình dài mười
trượng, quả thật là vô cùng khổng lồ. Cảm giác được vẻ không cam lòng của Bát
Sí Tử Mãng, Đinh Hạo cười thầm, ngự trên Nghịch Thiên Ma Kiếm nhanh chóng
hướng giải đất trung tâm Huyền Châu bay đến.
Lát sau, Đinh Hạo đột nhiên phát hiện trong không trung có nhiều thân ảnh ngự
kiếm phi hành, những người này có cả Tu đạo giả và Tu ma giả, hình như có cùng
mục đều hướng cùng một phương bay tới. Nhận thấy tình thế như vậy, Đinh Hạo
trong lòng khẽ động, quan sát trong những người này, hầu hết là Nguyên Anh kỳ
và Xuất Khiếu kỳ, còn Phân Thần kỳ cũng có thể thấy vài người, chẳng biết
những người này rốt cuộc muốn làm gì, trong khi Đinh Hạo lần này đến đây cũng
đang rảnh rỗi, nên đi theo phía sau bọn họ, xem cuối cùng là có chuyện gì hay
ho.
Theo thời gian trôi đi, những người đi phía sau dần dần phát hiện sự tồn tại
của Đinh Hạo, nhưng nhận thấy hắn chỉ là loại tu chân tầm thường vừa mới tiến
vào Nguyên Anh kỳ, nên đều không để trong lòng, cùng nghĩ rằng Đinh Hạo là đệ
tử của tán tu nào đó.
Đinh Hạo từ trong đàm thoại của những người này, nghe ra được chút ít, thì ra
những người này đi tham gia đại hội giao dịch do Tụ Bảo Tông Chủ trì.
Mặc dù Tụ Bảo Tông cứ trăm năm một lần là cử hành sàn giao dịch khổng lồ tại
Câu Khúc sơn, nhưng do tình hình đặc thù của Tam Châu Nhất Đảo, Tụ Bảo Tông
tại đây mỗi nơi đều lập một phân đàn, hơn nữa cứ cách năm mươi năm một lần đều
sẽ ở trung ương Bồng Khâu đảo cử hành giao dịch đại hội.
Trên Tam Châu Nhất Đảo này nhân số phức tạp, tu luyện giả dạng gì cũng có, hơn
nữa Tam Châu Nhất Đảo cùng Nam đại lục cách nhau không xa, cả tu chân giả Nam
đại lục trong những ngày này cũng đều mộ danh mà đến. Do địa hình đặc thù của
Tam Châu Nhất Đảo, cơ chế đào thải tàn khốc, nếu có pháp bảo cường đại và linh
dược phụ trợ, thì trong tranh đấu nhất định sẽ chiếm được nhiều tiện nghi, bởi
vậy đại hội lần này cũng là một trong những sự kiện lớn nhất của Tam Châu Nhất
Đảo.
Sau khi đã nghe ngóng được những thông tin này, Đinh Hạo càng thêm tò mò, Tụ
Bảo Tông hội lần trước bản thân cũng đã từng tham dự, do tình huống đặc thù,
vật phẩm trưng bày trên Câu Khúc sơn đều là do Tụ Bảo Tông cung cấp, cho dù
như vậy đến cuối cùng lại đột nhiên xuất hiện vật phẩm siêu cấp như Tiên Giới
Kiếm Quyết. Nhưng xem ra Tụ Bảo Tông hội của nơi này so với tại Câu Khúc Sơn
có chút bất đồng, ở đây chắc chắn là có pháp khí tài liệu do Tụ Bảo Tông cung
cấp, nhưng quan trọng hơn chính là mỗi tu chân giả đều có thể tùy tiện rao bán
trong Tông hội này, vô luận là ai ra giá mua vật phẩm hợp lý là có thể giao
dịch, không cần phải được sự chấp thuận của Tụ Bảo Tông.
Cũng bởi cơ chế cởi mở như thế, mỗi lần tổ chức đều thu hút rất nhiều tu đạo
Tu ma giả đến tham dự, chỉ cần ngươi có vật phẩm đưa ra, bất cứ lúc nào cũng
có thể trao đổi lại được vật phẩm ưng ý, quả là thuận tiện kinh người.
Đi nghe ngóng được nửa ngày, Đinh Hạo trên cơ bản đã hiểu được đại khái tình
hình tông hội lần này, trong lòng âm thầm cười lạnh, Tụ Bảo Tông này quả nhiên
tài đại khí thô, có lẽ tất cả người tu chân trên Tây đại lục đều từng cùng
tông này có giao dịch, mặc dù thực lực tông này rốt cuộc thế nào còn chưa
biết, nhưng nếu là luận về mức độ giàu có thì tại Tây đại lục này sợ là không
có tông phái nào có thể so sánh được, chính từ lúc này Đinh Hạo trong lòng âm
thầm nảy sinh ý định xấu với Tụ Bảo Tông, sớm muộn gì có một ngày sẽ đến gõ
cửa thăm hỏi tông này.
Sau khi biết những người này đến tham gia Tụ Bảo Tông hội, Đinh Hạo trong lòng
càng thêm chờ mong, Thất Anh Thị Hồn Trận cần rất nhiều tài liệu phụ trợ, nếu
một mình đơn độc tìm kiếm, sợ rằng sẽ tốn không ít thời gian, trong khi lần Tụ
Bảo Tông hội này có thể có được những tài liệu mình cần, còn về vật phẩm trao
đổi, sau mấy ngày giết người cướp của, bên trong Trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo
chứa đầy các loại vật phẩm kì dị nhu yếu đối với tu chân giả, căn bản sẽ không
sợ tìm không thấy vật phẩm trao đổi thích hợp. Khi nhìn thấy sắp đến Tụ Bảo
Tông hội tại Bồng Khâu đảo trung tâm của tam châu, Đinh Hạo như phảng phất
thấy được Thất Anh Thị Hồn Trận tái hiện ở nhân gian.
Trong lúc Đinh Hạo đang âm thầm tính toán, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt
đang chăm chú nhìn mình, theo cảm giác Đinh Hạo tìm được nơi phát ra ánh mắt,
thì ra là một thiếu phụ độ tuổi khoảng tam tuần, mặt như hoa đào, sóng mắt
lênh láng, cũng có thể coi như là một mỹ nhân, chỉ là tu vi thâm bất khả trắc,
quanh thân ẩn hiện khí tức cao thủ, có thể là nhân vật có danh tiếng. Nhắm mắt
lại để so sánh một hồi, Đinh Hạo cảm giác được khí tức của nữ tử này cùng với
khí tức của đám người Thị Hồn Tông không sai biệt lắm, lập tức đoán ra tu vi
của nữ tử này chính là Xuất Khiếu kỳ, chỉ kì quái không hiểu nàng ta vì sao
lại nhìn mình như thế.
Mục quang giao nhau, Đinh Hạo không chút xấu hổ, ngược lại còn nở nụ cười sáng
lạn vô hại với nàng. Nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng ta hơi sửng sốt, sau đó
mỉm cười đáp trả Đinh Hạo, rồi giảm dần tốc độ phi hành, tiến đến gần bên cạnh
Đinh Hạo.
Tiểu huynh đệ này đến từ đâu và muốn đi đâu vậy hả? Thiếu phụ tam tuần nũng
nịu hỏi, thanh âm ẻo lả, rung động lòng người.
Vừa nghe thanh âm nữ tử này, tâm thần Đinh Hạo hơi biến đổi, nhìn biểu tình
nàng ta cũng kì lạ vô cùng, vừa rồi trong thanh âm nữ tử này ngầm chứa ma âm
câu hồn, mặc dù không có ác ý, nhưng Đinh Hạo lập tức phát giác ra điểm không
bình thường, trong Vô Cực Ma Công đối với loại công pháp này từng có ghi lại,
Đinh Hạo mặc dù tu vi còn thấp, nhưng nhãn lực rất phi phàm, nữ tử này nói ra
một câu, là Đinh Hạo biết ngay công pháp này thuộc Ma môn, nhưng lại là của
một phái dị thường thần bí.
Nhưng bên ngoài Đinh Hạo vẫn ra vẻ không hay biết chút nào, liếc mắt dò xét nữ
tử này, Đinh Hạo cười lớn đáp:“Tại hạ đến đây là muốn tham quan một chút giao
dịch hội do Tụ Bảo Tông cử hành, chẳng biết cô nương vì sao lại hỏi như thế?”
Nghe Đinh Hạo tránh né không nói ra lai lịch, chỉ nói ý định đến đây, nàng ta
duyên dáng cười hỏi tiếp:
Thì ra tiểu huynh đệ cũng muốn tham gia Tụ Bảo Tông hội hả, thấy trên tay tiểu
huynh đệ đeo Trữ vật giới chỉ là biết tiểu huynh đệ có hậu thuẫn mạnh mẽ,
không biết là trong vị đạo ma tân tú nào, tiểu ca họ Trữ hay họ Chu, hay là họ
Độc Cô?
Vừa nghe nàng hỏi vậy, Đinh Hạo biết nữ tử này nhất định là hiểu lầm mình,
theo như trong lời của nàng thì hắn chính là một trong ba người: Trữ Độ Hư,
Chu Minh Diệu hoặc Độc Cô Sách. Ba người này đều là đứng đầu trong hàng đệ tử
đời thứ ba của đạo ma lục phái, nhìn lại Trữ vật giới chỉ đeo trên tay mình,
Đinh Hạo trong lòng dở khóc dở cười, cũng khó trách nàng lại hiểu lầm như thế,
Trữ vật giới chỉ này không phải người bình thường nào cũng có tư cách đeo
được, huống chi bản thân mới chỉ là Nguyên Anh kỳ, tu vi như thế mà có thể đeo
vật trân quý như vậy, ngoại trừ tân tú của đạo ma lục môn ra thì đúng là không
người nào khác có thực lực như vậy.
Nhận thấy vẻ mặt Đinh Hạo âm tình bất định, nữ tử này lại nở nụ cười mê hồn,
ôn nhu nói:
Ngươi đừng nói vội, để ta đoán thử xem, ân, nhìn khí tức hỗn độn trên người,
nếu ta đoán không sai, ngươi có phải là đến từ Thiên Sát Ma Cung không?
Nàng ta vừa dứt lời, Đinh Hạo lắc đầu bật cười, nói:
Nàng đoán sai rồi!
Ồ! Nữ tử kinh ngạc hô to một tiếng, nghi hoặc nói Trong khí tức toàn thân của
ngươi mơ hồ có ma khí dũng động, không phải Thiên Sát Ma Cung Độc Cô Sách thì
còn có thể là ai cơ chứ?
Hắn là ai cũng đều có thể, nhưng tuyệt đối không phải Thiên Sát Ma Cung Độc Cô
Sách! Đúng vào lúc này, từ phía sau hai người truyền đến một thanh âm nam tử
ngạo nghễ.
Long Sáo Thiên! Ngươi sao lại giống âm hồn bất tán như thế, chằng lẽ bổn cô
nương kiếp trước thiếu nợ ngươi hay sao! Nữ tử hừ lạnh quát to.
Người này mặc hắc sắc đạo bào, cơ bắp cả người rắn chắc cuồn cuộn, nhìn thế
nào cũng không giống tu chân giả, ngược lại giống như tên đồ tể dưới phàm trần
hơn.
Long Sáo Thiên không chút để ý tiếng hừ lạnh của nữ tử, ngạo mạn đánh giá Đinh
Hạo nói:
Gã tiểu tử này tu vi không tệ, trong tay mặc dù đeo trữ vật giới chỉ nhưng
ngươi tuyệt đối không phải là Độc Cô Sách.
Dứt lời, hắn hắc hắc cười đểu cáng nói tiếp:
Trữ vật giới chỉ của ngươi là vật phi phàm, nếu đeo trên người bổn nhân sợ là
càng thích hợp hơn, ngươi thấy thế nào?
Đinh Hạo bật cười, lãnh đạm nói:
Ngươi xứng sao?
Lời này vừa nói ra, chẳng những là Long Sáo Thiên, ngay cả nữ tử bên cạnh cũng
dùng một loại ánh mắt “ngươi muốn chết” để nhìn Đinh Hạo.