Người đăng: MrTiep
Chúng ta bây giờ chỉ là suy đoán, không thể đưa ra một chứng cứ xác thực nào
cả, cho nên không thể tùy tiện hành sự. Mặc dù hiện tại Âm Dương Hòa Hợp Tông
bọn chúng so với thực lực tông môn ta yếu hơn một chút, nhưng bọn chúng có
Thành Hoàng làm hậu thuẫn kiên cố, nếu chuyện này là do Thành Hoàng sắp đặt,
vậy bọn chúng khẳng định đã có tính toán tỉ mỉ. Đừng để trúng phải quỷ kế của
bọn chúng mới được !
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Thấy sắc mặt hòa hoãn của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo trong
lòng chợt động, thầm nghĩ sự tình rời khỏi Đoạn Hồn sơn phải sớm ngày tiến
hành. Hiện tại nếu vô cớ đồ sát Âm Cơ của Âm Dương Hòa Hợp Tông thì rõ ràng là
không phù hợp với lợi ích của Luyện Ngục Ma Tông. Mặc dù bên trong Luyện Ngục
Ma Tông, Phùng Ngạo Thiên và Thành Hoàng đang tranh đấu với nhau vì chức vị
Tông Chủ, nhưng bất luận thế nào thì cũng là chuyện trong nhà của Luyện Ngục
Ma Tông. Mà Vô Cực Ma Tông đột nhiên xuất hiện khiến Thị Hồn Tông đã bị diệt
tông, nhưng do sự quật khởi của Vô Cực Ma Tông vừa hay bù vào tổn thất của
việc mất đi Thị Hồn Tông nên không có vấn đề gì lớn. Nhưng nếu vài tông khác
lại cũng bị Vô Cực Ma Tông diệt môn thì đối với thực lực chỉnh thể của Đoạn
Hồn sơn là một đả kích.
Đến lúc đó, cho dù Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên có cực lực bảo hộ Vô
Cực Ma Tông thì cũng không ngăn được những tiếng nói phản đối bên trong Luyện
Ngục Ma Tông, việc này đối với việc tranh đoạt vị trí Tông Chủ của Phùng Ngạo
Thiên không có điểm tốt nào. Thậm chí Vô Cực Ma Tông còn có thể phải lập tức
đối mặt với sự báo thù của Luyện Ngục Ma Tông, tất cả đều là những điều mà Vô
Cực Ma Tông giờ phút này không thể gánh chịu nổi. Do đó bây giờ Đoạn Hồn sơn
đối với sự phát triển của Vô Cực Ma Tông có hạn chế rất lớn, rời khỏi đây là
điều tất yếu !
Nghe Đinh Hạo giải thích như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn vốn đang định phóng ra lập
tức khựng lại, vẻ đánh giá nhìn lại mục quang lấp lóe của Đinh Hạo. Sau đó
Huyết Ma Liệt Sơn tựa hồ đã hiểu tâm ý Đinh Hạo, gật gật đầu trầm giọng nói:
Đã như vậy, để cho Âm Cơ kia sống thêm vài ngày đi !
Lời này vừa nói ra, Đinh Hạo và Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đồng thời
thở phào một hơi. Huyết Ma Liệt Sơn người này thân phận đặc thù, hành vi hắn
khát máu hiếu sát vô cùng, nếu hắn cứ cố chấp thì sợ rằng Phùng Ngạo Thiên
cũng không tiện xuất thủ ngăn cản, đến lúc đó thì sợ rằng Luyện Ngục Ma Tông
sẽ phải cùng với Vô Cực Ma Tông hoàn toàn đối lập.
Thấy tình thế đã hòa hoãn trở lại, Đinh Hạo cười dài nói:
Không biết ba vị đã tham ngộ kiếm quyết đến đâu rồi ? Có thu hoạch được gì
không ?
Lắc lắc đầu, Thiên Yêu Nhiếp Thiên mở miệng đầu tiên nói:
Tiên Giới Kiếm Quyết này bác đại tinh thâm, mà chúng ta lại là đi theo con
đường của Ma Đạo, hoặc có lẽ là ba người chúng ta cảnh giới không đủ, cho nên
đến bây giờ cũng chỉ có thể chỉ hiểu được một hai phần mười. Bất quá cho dù
chỉ như thế, lão phu đã cảm thấy có rất nhiều lợi ích rồi. Mấy ngày tới đây ta
định bế quan khổ tu, hi vọng có thể đem những điều tâm đắc của mấy ngày này
chuyển thành công pháp thực dụng !
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên cũng trầm giọng nói:
Lão phu cũng định bế quan một thời gian. Đến lúc ta xuất quan sẽ chính là lúc
bắt đầu tranh đoạt vị trí Tông Chủ.
Thấy hai người này nói thế, Đinh Hạo biết tình huống của Huyết Ma Liệt Sơn
cũng tương tự với hai người, liền quay sang nhìn Liệt Sơn ý hỏi. Thấy ánh mắt
hỏi han của Đinh Hạo, Huyết Ma Liệt Sơn lấy ba thức Tiên Giới Kiếm Quyết ra
đưa lại cho Đinh Hạo, trầm giọng nói:
Không sai ! Đoạn Hồn sơn thời gian sắp tới sẽ bình yên vô sự, lão phu cũng
phải bế quan một thời gian, đến lúc xuất quan cũng vừa vặn là lúc trước chuyện
tranh đoạt vị trí Tông Chủ của Phùng Tông Chủ. Hy vọng đến lúc đó Liệt mỗ có
thể có chút trợ giúp đối với Phùng huynh !
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cũng không
ra vẻ kẻ cả, cung kính vòng tay cảm tạ hảo ý của Huyết Ma Liệt Sơn.
Thấy mấy người hiện tại đều có ý muốn bế quan, Đinh Hạo biết Tiên Giới Kiếm
Quyết đã khiến cho bọn họ ngộ ra được một chút gì đó, nếu không tuyệt sẽ không
cùng lúc yêu cầu bế quan.
Đã như thế, tiểu tử cũng không tiện quấy rầy ba người. Bất quá trước lúc ba vị
bế quan, tiểu tử có một số việc cần hỏi ba vị.
Đinh Hạo trầm giọng nói.
Ồ ! Có chuyện gì ?
Thiên Yêu Nhiếp Thiên nghi hoặc hỏi.
Tu chân Giới này có địa phương nào tập trung nhiều môn phái tu chân không ?
Đinh Hạo nghiêm mặt hỏi.
Lời này vừa nói ra, Huyết Ma Liệt Sơn vẻ mặt quái dị, lấy tức hiểu được ý tứ
trong lời nói của Đinh Hạo. Còn Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên cùng với
Thiên Yêu Nhiếp Thiên hai người thì lại cảm thấy nghi hoặc. Phùng Ngạo Thiên
hỏi:
Có thì có, bất quá ngươi hỏi chuyện này để làm gì ?
Cười hắc hắc một tiếng, Đinh Hạo nói:
Dù sao thì Vô Cực Ma Tông ta sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Đoạn Hồn sơn, tìm
nơi đặt căn cơ cho bản tông sớm một chút cũng là việc cần thiết trước mắt !
Vô Cực Ma Tông các ngươi hẳn phải muốn tìm một nơi động thiên linh địa để đặt
chân mới phải. Vì sao đi tìm nơi tu chân giả tập trung đông đảo ?
Thiên Yêu Nhiếp Thiên vừa nghe Đinh Hạo nói thế thì không khỏi nghi hoặc nói.
Cười nhẹ một tiếng, Đinh Hạo nói:
Để tiện giao lưu thôi, cũng là để tiện trao đồi một ít vật phẩm tu luyện với
nhau, đối với sự phát triển từ nay về sau của bản tông cũng tốt hơn. Nếu là
đóng cửa tự thủ, làm sao nhanh chóng mạnh mẽ lên được !
Phùng Ngạo Thiên và Nhiếp Thiên hai người thấy vẻ mặt của Đinh Hạo như vậy lập
tức biết rằng Đinh Hạo khẳng định là nói lời không thật, nhưng đây là việc
riêng của Vô Cực Ma Tông, hai người cũng không tiện hỏi đến.
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên trầm giọng nói:
Chỗ như vậy ở Tây đại lục này xác thực có không ít, nhưng nổi tiếng nhất thì
là Tam Châu Nhất Đảo. Tam Châu này phân biệt là Tổ Châu, Doanh Châu, Huyền
Châu, Nhất Đảo là Bồng Khâu đảo, địa phương này phương viên hơn mười vạn dặm,
môn phái tu chân Đạo Ma to to nhỏ nhỏ nhiều không kể xiết. Mặc dù không có
những môn phái cường đại ngang với Đạo Ma Lục tông, nhưng có vài môn phái thế
lực so với Lục tông cũng chỉ yếu hơn đôi chút, so với Âm Dương Hòa Hợp Tông
thì cường đại hơn nhiều. Nếu theo như lời ngươi nói thì địa phương này cũng
khá thích hợp với yêu cầu ngươi. Có Huyết Ma Liệt Sơn, Vô Cực Ma Tông các
ngươi thật sự có thể đứng chân được ở Tam Châu Nhất Đảo này, nhưng nếu như
muốn phát triển lớn mạnh thì cũng cần phải mất khoảng trăn năm để tích lũy.
Phùng Ngạo Thiên vừa nói như thế, Huyết Ma Liệt Sơn trong mắt lóe lên kì
quang, nói với Đinh Hạo:
Địa phương này thật sự là thích hợp cho bản tông phát triển. Nếu như tiểu ca
không ngại thì hãy đến đó xem thử một lần.
Nghe Huyết Ma Liệt Sơn nói thế, Đinh Hạo cũng cảm thấy có hứng thú. Phùng Ngạo
Thiên không biết được công dụng của Vô Cực Ma Công, nhưng Huyết Ma Liệt Sơn
thì phi thường rõ ràng, cả hắn cũng đã nói như thế thì địa phương này tuyệt
đối là thích hợp nhất cho Vô Cực Ma Tông phát triển.
Gật gật đầu, Đinh Hạo nghiêm mặt nói:
Ta cũng đang có ý này ! Dù sao thì ba người các vị cũng phải bế quan một đoạn
thời gian, mà tiểu tử hiện tại cũng không có chuyện gì làm. Đến Tam Châu Nhất
Đảo này xem thử một lần, tìm một nơi thích hợp để đặt căn cơ cho Vô Cực Ma
Tông chúng ta cũng là nên làm !
Thấy Đinh Hạo như vậy, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên lộ vẻ khó xử, nói:
Trên Tam Châu Nhất Đảo này cao thủ như mây, chẳng những môn phái đông đảo, cao
thủ tán tu Đạo Ma lưỡng môn lại càng nhiều không kể hết. Ngươi một mình tiến
đến phải cẩn thận đừng để bản thân xảy ra chuyện gì mới được !
Nghe Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nói như vậy, Huyết Ma Liệt Sơn và
Thiên Yêu Nhiếp Thiên trợn mắt nhìn nhau, đồng thời cất tiếng cười to.
Sau khi hai người cười xong, Nhiếp Thiên nói:
Ngạo Thiên ngươi vẫn chưa hiểu hết tiểu tử này âm hiểm độc ác thế nào rồi. Nếu
như là người khác đến Tam Châu Nhất Đảo thì có thể ta sẽ còn có chút ít lo
lắng, nhưng nếu là tiểu tử Đinh Hạo này thì ta một chút cũng không lo. Ngươi
xem xem Huyết Ma Liệt Sơn cũng không lo lắng chút nào. Ngươi căn bản không cần
để ý, tiểu tử này ẩn giấu nhiều thủ đoạn lắm !
Nghe Nhiếp Thiên nói vậy, Đinh Hạo lộ vẻ xấu hổ, lại trông thấy ánh mắt kì dị
của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên, Đinh Hạo trong lòng thầm mắng Nhiếp
Thiên người này mồm miệng ác độc.
Gật gật đầu, Phùng Ngạo Thiên nói:
Các ngươi đều yên tâm như vậy, lão phu lo lắng vậy là dư thừa rồi !
Dừng lại một chút, Phùng Ngạo Thiên nói:
Ngươi có thể dẫn Tinh Nhiên cùng đi không. Nếu là như thế thì lão phu để hai
vợ chồng Cừu Mãnh Chu Vân cùng đi với các ngươi, như vậy sẽ vạn vô nhất thất !
Lắc lắc đầu, Đinh Hạo nói:
Không cần đâu. Tiểu tử độc lai độc vãng quen rồi, lần này định một mình hành
động, hơn nữa lần này chỉ là đi xem xét tình thế, không định tranh đấu với
người, các vị xin hãy yên tâm !
Nghe Đinh Hạo nói thế, ba người cũng không nói gì thêm. Chỉ thấy ba người liếc
mắt với nhau, đều mở cấm chế bố trí trong phòng, sau đó từng người đi ra khỏi
cửa.
Đinh Hạo nhìn ba người rời đi, sau đó tìm bốn người trưởng lão Trương Hoành
phân phó một hồi, rồi lại từ chỗ vật phẩm thu được ở Thị Hồn Tông lấy ra một
bộ phận giao cho Huyết Ma Liệt Sơn phân phối xuống, cuối cùng là một mình đi
tìm mấy người Hồ Thạc phân phát một ít tinh thạch để tu luyện.
Đang muốn hạ sơn thì Phùng Tinh Nhiên đột nhiên tìm đến, nhìn thấy bộ dạng
kích động của Phùng Tinh Nhiên, Đinh Hạo lập tức biết nữ tử này khẳng định đã
từ miệng Phùng Ngạo Thiên và Nhiếp Thiên biết được tin tức mình sắp hạ sơn
rồi, quả thật đau đầu. Đinh Hạo dẫn Phùng Tinh Nhiên về phòng mình, vừa vào
phòng Phùng Tinh Nhiên liền giận dữ nói:
Tại sao định hạ sơn cũng không nói cho ta biết một tiếng ? Ngươi mới về Đoạn
Hồn sơn vài ngày, như thế nào lại phải rời đi, ngươi bây giờ bận rộn đến thế
sao ?
Cười xòa một tiếng, Đinh Hạo nói:
Ta cũng không có biện pháp a, còn không phải là vì sự phát triển của tông môn
sao ! Hắc hắc, lần này hạ sơn không mất bao nhiêu thời gian, ta bất quá chỉ là
đến xem xét tình hình, rất nhanh là có thể trở về thôi.
Nghe Đinh Hạo nói như thế, Phùng Tinh Nhiên trầm mặc một hồi lâu, lát sau mới
nói:
Tam Châu Nhất Đảo cách Đoạn Hồn sơn hơn mười vạn dặm, chờ tới lúc ngươi trở về
tông môn chỉ sợ cũng là lúc cả Vô Cực Ma Tông các ngươi ly khai, đến lúc đó ta
với ngươi muốn gặp mặt sợ là đã khó lại càng thêm khó !
Gật gật đầu, Đinh Hạo rốt cuộc hiểu rằng Phùng Tinh Nhiên nguyên lai chân
chính lo lắng là điều này. Một lúc sau Đinh Hạo mới nói:
Tu chân giả tính mạng cơ hồ là vô tận, ta với ngươi không việc gì phải lo
lắng. Chỉ cần ngươi biết nơi bản tông lập phái, chẳng lẽ còn sợ không tìm thấy
ta hay sao ? Từ Đoạn Hồn sơn đến Tam Châu Nhất Đảo với tốc độ ngự kiếm phi
hành của ngươi cũng chỉ cần hai ba tháng thời gian, cũng không tính là xa,
huống chi cự li sinh mĩ mà ! Hắc hắc !
Phùng Tinh Nhiên phì cười nói:
Mĩ cái đầu nhà ngươi ! Ngươi nói thật đi, có phải là cố ý trốn tránh bản cô
nương không ? Mỗi lần gặp ngươi là ngươi đều vội vội vàng vàng, cứ như bản cô
nương là cái gì hung thần ác sát vậy !
Đương nhiên không phải. Ta bây giờ đáp ứng nàng, nếu bản tông dời đến Tam Châu
Nhất Đảo, nàng có thể đến chỗ bản tông thì ta nhất định sẽ cùng nàng đi du lãm
Tam Châu Nhất Đảo một lần !
Đinh Hạo nói.
Như vậy còn được ! Tốt nhất là ngươi hãy nhớ lấy những lời ngày hôm nay. Nếu
không từ nay về sau bản cô nương sẽ làm cho ngươi đẹp mắt đấy !
Phùng Tinh Nhiên cười duyên nói.
Đã thế, bản cô nương sẽ không chậm trễ đại sự của ngươi nữa, cha ta còn đang
chờ ta.
Nói xong Phùng Tinh Nhiên đi ra cửa, mà Đinh Hạo nhìn theo bóng lưng Phùng
Tinh Nhiên rời đi thở dài một hơi, không biết là nghĩ đến cái gì.
Một lát sau, ánh mắt Đinh Hạo khôi phục lại vẻ kiên định, lấy Nghịch Thiên Ma
Kiếm ra, đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, bay về phía Tam Châu Nhất Đảo.