Diệt Tuyệt Thị Hồn


Người đăng: MrTiep

Thấy Đinh Hạo đi vào trong phòng, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương nhìn Hạ
Trường Xuyên nháy mắt ra dấu, thân ảnh Hạ Trường Xuyên lập tức phiêu hốt di
động xung quanh phòng, bắt tay bố trí trận pháp.

Sau một lúc, Âm Vô Xương thấy Hạ Trường Xuyên đã bố trí cấm chế xong xuôi,
trầm giọng nói:

Bẩm Tông Chủ, lần này đến Thị Hồn Tông bốn người chúng ta đã không phụ lòng
tin của Tông Chủ, đã tiêu diệt triệt để đám tàn dư của Thị Hồn Tông. Hơn nữa
tại Thị Hồn Tông còn phát hiện ra một mật thất, chiếm được công pháp tu luyện
cùng bảo vật của chúng. Xin Tông Chủ nhất xem qua !

Gật gật đầu, Đinh Hạo cũng không trách cứ việc Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô
Xương gọi mình là “Tông Chủ”, nhận lấy một cái trữ vật giới chỉ màu tím nhạt
do Âm Vô Xương dâng lên, tâm thần chìm vào trong đó.

Một lát sau, Đinh Hạo sắc mặt vui vẻ quay về phía bốn người Thiên Thi Thượng
Nhân Âm Vô Xương cười nói:

Làm phiền bốn vị trưởng lão rồi. Lần này thu hoạch không đến nỗi tệ, các vị đã
đem các vật phẩm thích hợp với mình phân chia nhau chưa ? Có cần ta chia lại
cho các vị một lần nữa không ?

Cười xòa mấy tiếng, bốn người liếc mắt nhìn nhau. Mai Thiên Lý xấu hổ cười
nói:

Bẩm báo Tông Chủ, có chút vật phẩm thích hợp bốn người chúng ta, chúng ta mỗi
người lấy một món, nhưng không lấy nhiều. Hy vọng Tông Chủ tha thứ cho !

Vừa nghe vậy, Đinh Hạo cười dài một tiếng nói:

Bốn vị khách khí rồi ! Đây vốn là do các vị vất vả mới lấy được, các vị lấy
vài món trong đó đương nhiên không có vấn đề gì, sao ta lại trách cứ các vị
chứ. Ha ha, giờ các vị đã được chia phần rồi, vậy những vật phẩm này sung làm
nhóm vật phẩm đầu tiên của Tàng Bảo Các Vô Cực Ma Tông ta đi !

Bốn người vừa nghe Đinh Hạo nói thế liền thở phào một hơi. Thiên Thi Thượng
Nhân Âm Vô Xương cười dài nói:

Bốn người chúng ta vừa mới gia nhập Vô Cực Ma Tông, theo lý đương nhiên phải
có một phần lễ phẩm. Liệt lão vừa mới nhập tông chưa lâu đã làm được vài đại
sự cho bản tông, mà bốn người bọn ta vẫn chưa làm gì, mấy vật phẩm này coi như
là lễ phẩm nhập tông của chúng ta đi. Hi vọng Tông Chủ từ nay về sau chớ trách
lỗi lầm ngày trước của chúng ta !

Gật gật đầu, Đinh Hạo không chút khách khí đem vật phẩm tích súc trăm ngàn năm
của Thị Hồn Tông mà bốn người cướp được thu vào trong trữ vật giới chỉ của
mình, nói:

Chỗ cất giấu những vật phẩm này khẳng định là chỉ có bọn Thị Hồn Tông Chủ Hứa
Chí Sâm và lục Đại trưởng lão biết. Hắc hắc, đáng tiếc bọn này đã bị chúng ta
giết sạch, đám đệ tử tàn dư của Thị Hồn Tông khẳng định không biết vị trí Tàng
Bảo Các của tông môn chúng.Nếu không sợ là chúng đã sớm cướp lấy bảo vật lén
lút chuồn đi mất rồi !

Không sai ! Tông Chủ quả nhiên tuệ nhãn thông minh. Đúng như người nói, vị trí
cất giấu chỗ bảo vật này của Thị Hồn Tông quả thật là bí ẩn vô cùng. Nhưng mà
chính người trong tông phái bọn chúng đương nhiên không dám tự tiện lục lọi
tìm kiếm, hắc hắc, còn bốn người chúng ta thì lại không cần phải lo lắng gì
cả, trực tiếp lật tung khắp tông phái này cả ngày mới tìm ra vị trí của Bảo
Tàng !

Mai Thiên Lý âm hiểm cười nói.

Trông thấy biểu tình của người này, Đinh Hạo đã biết là đám đệ tử tàn dư của
Thị Hồn Tông khẳng định đã bị bốn người này đồ sát sạch sẽ. hơi gật gật đầu,
Đinh Hạo lại hỏi:

Bốn tên đệ tử Thị Hồn Tông đánh lén ta lần trước có thể cũng ở trong đó. Các
người lần này động thủ có gọn gàng sạch sẽ không, có nhân mã tông phái khác
tham dự cùng không ?

Lắc đầu, Thiên Thi Thượng Nhân Âm Vô Xương nói:

Bốn tên đệ tử Thị Hồn Tông đã đánh lén Tông Chủ không biết thế nào, thế nhưng
lại dường như đột nhiên biến mất, trong hàng đệ tử lưu lại của Thị Hồn Tông
căn bản là không phát hiện có đệ tử Xuất Khiếu kỳ !

Dừng lại một chút, Âm Vô Xương tựa hồ nghĩ đến Đinh Hạo còn hỏi đến một vấn đề
khác nữa, trầm giọng cười nói:

Vẫn là Tông Chủ anh minh. May mắn bốn người chúng ta động thủ mau lẹ, nếu như
chậm trễ chỉ một ngày thôi thì cũng nhất định đã tiện nghi cho tông phái khác
rồi, chính là bởi vì cao thủ của Thị Hồn Tông bị chúng ta tàn sát quá nửa, có
chủ ý đánh vào Thị Hồn Tông không chỉ có mình chúng ta. Hắc hắc, bất quá bốn
người chúng ta đem tông này hoàn toàn lục tung lên rồi, đến lúc rời đi mới
phát hiện nhân mã vài tông khác tới. Cơ bản là ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông
ra, mấy tông phái khác trên Đoạn Hồn sơn đều đến cả, bất quá Vô Cực Ma Tông ta
đã tiên hạ thủ vi cường, bọn chúng cũng không ngờ được là nhanh như vậy. Hắc
hắc, chỉ bằng vào bọn chúng thực sự là không có thực lực chống lại bản tông !

Vừa nghe Âm Vô Xương nói thế, Đinh Hạo cười dài nói:

Chúng ta không đi tìm bọn họ làm phiền thì bọn họ đã phải cười thầm rồi, nếu
như thực sự không biết tốt xấu thì cũng đừng trách bản tông vô tình.

Dừng một chút, Đinh Hạo trầm giọng nói:

Đoạn Hồn sơn này không phải là nơi an ổn lâu dài của bản tông. Ngắn thì năm
năm, dài thì mười năm, bản tông nhất định phải tìm đến một địa bàn mới thích
hợp để phát triển. Điểm mạnh của Vô Cực Ma Công các ngươi đều đã biết, ta cũng
không nói nhiều nữa, từ sau khi gặp Huyết Ma Liệt Sơn ta đã có dự định tìm một
địa bàn khác thích hợp lập tông hơn, lưu lại Đoạn Hồn sơn này tuyệt không phải
là kế sách lâu dài !

Vừa nghe Đinh Hạo nói thế, Âm Vô Xương bốn người liếc mắt với nhau, vẻ mặt thư
thái. Hạ Trường Xuyên nói:

Sự tình này bốn người chúng ta từng thương thảo qua, vốn cũng định cùng nói
với Tông Chủ về việc này, chỉ là lo lắng quan hệ giữa Tông Chủ người với con
gái của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên nên còn chưa tiện nói với người.
Bây giờ Tông Chủ đã tự đề xuất, bốn người chúng ta cũng yên tâm hơn rồi. Có
Luyện Ngục Ma Tông ở đây chúng ta làm chuyện gì cũng có điểm cố kị, bó tay bó
chân không thể đại triển quyền cước được, việc ly khai khỏi Đoạn Hồn sơn là
chuyện tất phải làm thôi.

Thấy Hạ Trường Xuyên nói vậy, Đinh Hạo trầm lặng cười, tâm tư hoàn toàn buông
lỏng. Sau đó tùy tiện phân phó mấy người vài câu, rồi chậm rãi đi về phía căn
phòng nơi mấy người Phùng Ngạo Thiên, Liệt Sơn đang ở.

Đến trước cửa, Đinh Hạo từ tốn nói:

Đinh Hạo đến bái kiến ba vị !

Vừa nói xong, cánh cửa phòng lập tức mở ra, trong không trung lưu động một cỗ
ba động kì dị. Đinh Hạo biết rằng đây khẳng định là cấm chế do ba người phóng
ra.

Chậm rãi đi vào trong phòng, còn chưa kịp mở miệng thì xung quanh lại xuất
hiện một cỗ ba động đồng dạng, một lần nữa đóng cửa phòng lại !

Trong phòng ba người chia ra ba hướng mà ngồi, tựa hồ như căn bản không biết
Đinh Hạo tiến vào. Ba người mặt lộ ra thần sắc suy tư, nhắm mắt không nói gì.

Nhìn thấy biểu tình của Phùng Ngạo Thiên, Liệt Sơn ba người, Đinh Hạo biết
Tiên Giới Kiếm Quyết này khẳng định là đã khiến bọn họ tốn không ít thời gian
tìm hiểu. Mà ba người này từ trong kiếm quyết chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, có
lẽ chỉ có trong lòng chính bọn họ mới rõ.

Một lát sau, thấy ba người đối với chính mình không nghe không hỏi, Đinh Hạo
ho nhẹ một tiếng. Nghe thấy tiếng ho của Đinh Hạo, ba người mới miễn cưỡng mở
mắt ra, hờ hững nhìn Đinh Hạo đang đứng ở giữa. Sau một lúc lâu, mắt ba người
mới khôi phục lại thần sắc của người bình thường.

Sự tình một vài ngày qua, Nhiếp Thiên đã nói cho lão phu rồi. Hừ, thế nhưng cả
Tinh Nhiên cũng không bỏ qua, bọn người Thị Hồn Tông này quả nhiên không biết
tốt xấu, đã vậy bản tông mặc kệ sống chết của tông phái này. Ngươi tự giải
quyết là tốt rồi, không cần cố kị gì cả !

Thấy Đinh Hạo thản nhiên, Phùng Ngạo Thiên mở đầu nói. Đinh Hạo gật gật đầu,
cười nói:

Đa tạ hảo ý Phùng Tông Chủ, hiện tại Thị Hồn Tông đã bị xóa sổ trên Đoạn Hồn
sơn rồi. Bất quá bốn kẻ tập kích kia bỏ trốn quá nhanh, tiểu tử vẫn chưa bắt
được bọn chúng, mong Tông Chủ chớ trách !

Không sao, mấy bọn ruồi muỗi đó có thoát cũng không làm được cái gì !

Phùng Ngạo Thiên tùy ý nói.

Kẻ tập kích ngươi lúc sau đó tu vi như thế nào ? Nghe Nhiếp Thiên đoán kẻ này
thực ra có tu vi Phân Thần hậu kỳ, người như vậy ở Đoạn Hồn sơn hẳn cũng phải
là một nhân vật có tiếng tăm. Ngươi ta hai người đối với tình huống trên Đoạn
Hồn sơn cũng không rõ ràng cho lắm, mà Nhiếp Thiên lại không phải chính thức
là người Đoạn Hồn sơn, nhưng Phùng Tông Chủ khẳng định là rõ như lòng bàn tay.
Ngươi đem tình huống lúc đó kể lại rõ ràng, có lẽ Phùng Tông Chủ có chút manh
mối không chừng !

Huyết Ma Liệt Sơn đột nhiên mở miệng nói. Vừa nghe lão nói thế, Đinh Hạo trong
lòng cũng chợt động. Không sai, dù sao Thiên Yêu Nhiếp Thiên cũng không phải
là người Đoạn Hồn sơn, mà chính mình vừa mới gia nhập Vô Cực Ma Tông không
lâu, đối với một số tuyệt đỉnh cao thủ của Đoạn Hồn sơn căn bản là không biết.
Nhưng Luyện Ngục Ma Quân thì chính là chủ nhân của Đoạn Hồn sơn, hơn nữa Luyện
Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên đã nắm giữ Đoạn Hồn sơn nhiều năm như vậy, có lẽ
còn có thể từ trong hoàn cảnh đánh nhau lúc đó tìm được chút ít dấu vết.

Gật gật đầu, Đinh Hạo lại đem tình thế trận đánh của mình và người nọ miêu tả
rõ ràng lại một lần nữa, mà Phùng Ngạo Thiên cũng cẩn thận lắng nghe.

Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên ngồi nghe Đinh Hạo kể vẻ mặt khi thì âm
tình bất định, khi thì suy tư, lúc thì nghi hoặc, biểu tình cũng càng lúc càng
quái dị. Sau một lúc, Đinh Hạo miêu tả xong xuôi thì vẻ mặt của Phùng Ngạo
Thiên từ nghi hoặc chuyển thành suy tư, cuối cùng biến thành khẳng định. Trông
thấy ánh mắt chú ý của ba người, Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên hừ lạnh
một tiếng nói:

Nếu lão phu đoán không nhầm thì kẻ này hẳn là Âm Dương Hòa Hợp Tông Tông Chủ
Âm Cơ, cũng chỉ có kiếm quang của nàng mới yêu diễm như vậy, hơn nữa tu vi của
Âm Cơ so với miêu tả của ngươi cũng hoàn toàn ăn khớp !

Vừa nghe Phùng Ngạo Thiên nói thế, trong lòng Đinh Hạo cũng chợt động, lại hồi
tưởng đến tràng cảnh giao chiến lúc trước của hai người, tựa hồ người nọ xác
còn có chút mùi hương nữ nhân, chỉ là kẻ đó ẩn tích quá cao minh, mà chính
mình lúc đó lại đang toàn lực ứng phó với thế công của người này, không cẩn
thận quan sát tinh tường.

Càng nghĩ Đinh Hạo càng thấy lời Phùng Ngạo Thiên có lý, như vậy kẻ tập kích
mình chắc là Âm Cơ không thể nghi ngờ. Vô Cực Ma Tông quật khởi nhanh chóng,
chịu ảnh hưởng lớn nhất trước mắt chính là Âm Dương Hòa Hợp Tông, bởi vì Luyện
Ngục Ma Tông cường đại vô bì, bây giờ Vô Cực Ma Tông căn bản là không thể rung
chuyển được địa vị Luyện Ngục Ma Tông. Mà lâu nay Âm Dương Hòa Hợp Tông này
chính là thế lực mạnh nhất trong mất tông còn lại, tuy so với Luyện Ngục Ma
Tông thì còn xa mới bằng, nhưng so với mấy tông còn lại thì rõ ràng mạnh hơn
một khoảng lớn. Vô Cực Ma Tông mạnh mẽ quật khởi, bị uy hiếp trước tiên ngược
lại chính là tông này, như vậy động cơ đánh lén của Âm Cơ lập tức đã sáng tỏ.

Huyết Ma Liệt Sơn cười nanh ác một tiếng nói:

Người không phạm ta, ta còn đang muốn đi tìm người khác làm phiền đây. Đoạn
Hồn sơn này ngoại trừ Luyện Ngục Ma Tông ra thì các tông phái khác không đủ
cho lão phu để vào mắt. Tông Chủ Âm Dương Hòa Hợp Tông này đã làm như vậy, thì
đừng trách lão phu tâm ngoan thủ lạt. Lão phu lập tức ra ngoài một phen, đem
đầu nữ nhân này mang về cho ngươi !

Thanh âm vừa dứt, Huyết Ma Liệt Sơn điên cuống cười lên một tràng dữ tợn, muốn
đi khỏi phòng.

Không được !

Huyết Ma Liệt Sơn vừa nói lời này ra, Đinh Hạo cùng Luyện Ngục Ma Quân Phùng
Ngạo Thiên đồng thời kêu lên.

Huyết Ma Liệt Sơn vừa nghe lời hai người hô lên như vậy, cảm thấy kinh ngạc,
dùng ánh mắt nghi vấn nhìn vào hai người. Ánh mắt Huyết Ma Liệt Sơn lướt qua
khắp người hai người một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Đinh Hạo. Mà vẻ mặt
muốn giải thích của Luyện Ngục Ma Quân Phùng Ngạo Thiên thì lại bị Huyết Ma
Liệt Sơn coi như không nhìn thấy !


Vô Cực Ma Đạo - Chương #104